Bọt Biển

Chương 21: Ăn không được phá cho hôi



Buổi sáng hôm nay cả bọn người làm trong biệt thự không khỏi bất ngờ bởi vì hành động thân mật của đôi vợ chồng trẻ, mọi khi đi làm cả hai người họ sẽ lái một chiếc xe riêng biệt, kể cả múi giờ cũng lệch đi hơn 10 phút. Vậy mà hôm nay người nọ cùng người kia đi cạnh kề bên nhau, hắn còn chu đáo cài dây an toàn cho cô... Đúng là một cảnh tượng hy hữu.

- "Sau này đi làm em không cần lái xe đi nữa, chúng ta cứ đi cùng nhau như thế này cũng tốt."

Hắn vừa cài lại dây ăn toàn cho mình vừa tùy tiện nói.

- "Chẳng phải trước kia Trình Duệ đều đến làm tài xế cho anh sao? Hôm nay không cần à?"

Cô lên tiếng trêu chọc.

- "Không cần nữa. Làm tài xế cho em cũng không tồi, buổi tối lại còn được trả công hậu hĩnh. Quá hời to rồi!"

Từ Di Trạch thản nhiên trả lời, biểu hiện trên gương mặt cũng vô cùng trầm ổn làm Hạ Hiểu Di bên cạnh cũng cảm thấy xấu hổ không thôi.

Ngô Sở Doanh vừa xem xong một loạt ảnh tình tứ hai mắt cũng tràn ngập lửa giận. Vốn dĩ hôm nay định đến biệt thự thăm hỏi và Từ, nhưng vừa đến cổng đã chứng kiến một màn vui vẻ trong xe khiến ả ta mang một cục tức trở về nhà.

- "Hạ Hiểu Di, cô đang hạnh phúc lắm chứ gì! Hứ, cô cứ tạm thời ấp ủ cái mơ mộng hão huyền đó đi. Tôi nhất định sẽ khiến cô đau khổ bởi vì phút lầm tưởng này."

Những ngày thánh sắp tới đây chắc chắn Ngô Sở Doanh không thể ngồi yên lặng được nữa, cô ta kiên quyết phải giành lấy những thứ mà bản thân cô ta cho rằng thuộc về mình chẳng phải của ai khác.

- "Dạo gần đây Tiểu Trạch vẫn còn qua lại với Ngô Sở Doanh à?"

Bà Từ gương mặt nghiêm nghị vừa xem báo vừa thưởng trà lên giọng hỏi qua loa.

- "Vâng, thưa bà. Thi thoảng cô Ngô hay đến căn hộ tìm cậu ấy."

Quản gia Lý đã ở Từ gia cũng đã 30 năm qua, mọi việc trong nhà từ khi ông bà Từ sang Mỹ định cư đều do ông ta quản lý sau đó có trách nhiệm báo lại với ông Từ. Tuy tuổi đã ngoài năm mươi nhưng đầu óc cũng vẫn còn minh mẫn, làm việc cũng rất chu toàn. Nghe bà Từ hỏi ông kính cẩn trả lời.

- "Đứa con này đúng là quá nặng tình cảm, nó nghĩ rằng chăm sóc Ngô Sở Doanh là trách nhiệm của nó hay sao? Đúng là tức chết đi được."

Bà Từ trước nay đều không tán thành chuyện hắn qua lại với Ngô Sở Doanh trong khi đã cưới Hạ Hiểu Di. Hơn nữa năm đó Ngô lão gia ỷ vào bản thân có một chút tiền của, quyền thế liền chẳng xem ai ra gì còn công khai cạnh tranh với Từ Chính Đức cuối cùng lại phá sản uất ức mà chết. Ngô Sở Doanh lại lẽo đẽo theo con trai mình, Từ Di Trạch cũng không nở nhìn thấy cô ả sống vất vả bèn ra tay giúp đỡ. Kết quả lại làm trò cười cho người đời bàn tán, bà Từ nhiều lần ngăn cấm nhưng hắn vẫn kiên quyết không nghe.

Ba hôm nữa phải trở về lại Mỹ, bà cũng muốn tận dụng thời gian này tìm gặp Ngô Sở Doanh một lần để nói rõ mọi chuyện, nhưng không ngờ cô ả lại từ động tìm đến, còn mang theo một túi quà đến để lấy lòng bà.

- "Bác gái, cháu nghe Di Trạch nói bác trở về Trung Quốc bèn lật đật chạy sang đây thăm bác. Bác vẫn trẻ trung xinh đẹp như xưa."

Ngô Sở Doanh ngồi bên cạnh buông lời nịnh bợ.

- "Con bé này, cháu đang an ủi bác sao! Từng tuổi này rồi còn trẻ trung xinh đẹp gì nữa."

Bà Từ mỉm cười trả lời.

- "Không đâu ạ, bác vẫn rất xinh đẹp mà!"

Trông hoàn cảnh cô ả cũng đáng thương, bà Từ cũng không phải chê bai ghét bỏ nhưng bởi vì con trai của bà đã có vợ, bà cũng không muốn dùng lời lẻ tàn nhẫn nhưng chỉ có cách này mới bảo vệ được hạnh phúc của con trai và con dâu mình.

- "Sở Doanh."

Trong âm giọng bà Từ có chút nghiêm túc, cô ả cũng đoán được chuyện sắp tới chỉ im lặng lắng nghe bà nói tiếp.

- "Tiểu Trạch giúp cháu những năm qua cũng đã nhiều rồi đúng không."

- "Cháu biết bác muốn nói với cháu chuyện gì mà. Bác gái, cháu và anh ấy từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, tình cảm cháu dành cho anh là thật lòng."

Ngô Sở Doanh không chấp nhận được sự ưu ái của bà Từ dành cho Hạ Hiểu Di mà lập tức lên tiếng nói lên nỗi lòng của mình.

- "Cháu thừa biết Tiểu Trạch đã có vợ. Hơn nữa người nó yêu là Di Di không phải cháu. Sở Doanh, cháu hà tất phải níu kéo thứ không thuộc về mình?"

Nghe đến đây Ngô Sở Doanh bất giác bật cười chế nhạo.

- "Yêu sao? Theo như cháu biết được thì mục đích ban đầu không phải là lý do này nhỉ!"

Bà Từ nghe những lời này cũng có chút bực mình. Nhưng bà càng tò mò hơn với những gì Ngô Sở Doanh nói.

- "Cháu ăn nói lung tung gì vậy?"

- "Bác gái, xem ra hôm nay cháu đến không đúng lúc rồi. Cháu còn có việc, khi khác cháu sẽ ghé qua thăm bác."

Ngô Sở Doanh cũng không nán lại thêm nữa, lập tức rời đi mặc kệ bà Từ ôm bao thắc mắc trong lòng. Vốn dĩ bà cũng chẳng hề biết kế hoạch ban đầu của Từ Chính Đức và hắn, nên đối với lời lẻ mà khi nãy Ngô Sở Doanh đề cập đến đương nhiên bà cảm thấy mơ hồ.

Ting!

"Tôi có một bí mật rất lớn, rất có ích. Nếu cô muốn biết thì ba canh giờ nữa đến quán cafe đối diện khách sạn. Tôi sẽ chờ cô ở đó."