[BSD+JJK] Cao Đẳng Chuyên Môn Chú Thuật Yokohama

Chương 1: Dazai



"Tôi nói......"

"Mời nói."

"Còn tên thì sao, nếu áo choàng dựa theo các nhân vật này thì không cần phải đổi tên à, học sinh và giáo viên trường Yokohama trùng văn hào lịch sử, nghĩ thế nào đều thấy lạ, sẽ bị bại lộ trong một giây đó."

"Cấp độ bug nhỏ bé này tất nhiên là tôi sẽ xử lý, tôi đã dùng một số thủ đoạn để đánh lừa bộ não của con người, còn có vấn đề gì sao?"

"Cho dù cậu nói như vậy..."

Nabatame Datsu cảm giác dạ dày mình từ từ đau lên, "Không thể đổi người khác sao, phải là tôi hả? Tôi sắp nghỉ đông rồi, thật sự không muốn làm loại công việc vừa nghe là thấy rất nguy hiểm này đâu."

"Có thể nha."

Cái đầu nhỏ hình tròn màu trắng tinh chớp đôi mắt nhỏ xíu, giọng điệu không hề dao động: "Nhưng độ bảo mật của công việc này là 5A, theo lý thuyết thì người ngoài không thể biết đến."

"Hả......?"

Nabatame Datsu cảm thấy mọi chuyện dần trở nên tồi tệ.

"Để giữ bí mật thì không có cách nào khác ngoài phiền anh chết đi, sau đó tìm người phù hợp với hệ thống tiếp theo ——"

"Tôi làm tôi làm, cái gì tôi đều làm, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ đi."

"Thật tuyệt vời khi anh phối hợp tốt như vậy."

Đầu nhỏ lăn trên mặt bàn, "Suy cho cùng thì tìm người phù hợp với hệ thống cũng rất khó khăn, cần hao phí một nguồn năng lượng to lớn. Hơn nữa cũng không phải là bắt anh cung cấp sức lao động miễn phí, một khi xây dựng xong rồi, hệ thống sẽ nhận được phản hồi tán thành lớn, chúng tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng của anh trong một giới hạn nhất định."

Nghe đến đó, có thể thấy được vẻ mặt của người thanh niên vốn còn đang đau khổ trở nên sững sờ.

Không biết nghĩ tới cái gì, Nabatame Datsu im lặng một lúc rồi ngập ngừng lên tiếng: "Cái gì đều có thể?"

"Đương nhiên, cho dù là hy vọng đạt được một số tiền khổng lồ, trở thành Thủ tướng, trở thành hiện thân mạnh nhất hay là làm cho người chết sống lại đều có thể thực hiện."

Nabatame Datsu không nói tiếng nào mím môi.

"Được."

Tiểu Robot nhảy lên bàn một cái: "Hợp tác vui vẻ."

"Tóm lại, mời anh nhấp vào giao diện nhân vật trên màn hình sáng điện tử để chọn nhân vật đầu tiên của anh."

Màn hình điện tử trước mặt Nabatame Datsu dường như chỉ có cậu mới có thể nhìn thấy, vừa rồi đột ngột xuất hiện ở ven đường dọa cậu giật mình, nhưng khi nhìn quanh lại phát hiện không có ai chú ý tới mình.

Công nghệ đen gì đó trong tương lai sao. Nabatame Datsu cuộn mũi chân dạo qua một vòng, màn hình ánh sáng điện tử được cố định ở góc nhìn trung tâm của cậu, nó thay đổi tùy theo sự thay đổi góc nhìn của cậu, tỏa ra ánh sáng nhạt.

"Ngài đang làm gì vậy?" Không biết vì sao Tiểu Robot xưng hô thêm kính ngữ, "Ngài chỉ cần nhấp chọn là được, không cần làm gì khác."

"Nhấp vào cái này là được à......?"

"Đúng vậy, hiện tại ngài là nghiên cứu viên level thấp nhất, chỉ có thể rút ra hai nhân vật để tiến hành xây dựng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ do hệ thống đưa ra, level sẽ dần dần tăng lên, số lượng nhân vật có thể rút ra cũng sẽ tăng lên."

Ngoài hẻm có rất nhiều khách du lịch, ngựa xe như nước, áo quần như nêm, có người mặc JK lộng lẫy đang phàn nàn về sự nhàm chán hằng ngày. Bên trong con hẻm tối, công nhân viên chức Nabatame Datsu trong bộ tây trang duỗi ngón trỏ ra, thử nhấn vào nút phát ra ánh sáng vàng.

"Không, thật ra ở trong đầu...... Quên đi, ngài làm vậy cũng được."

"...... Hả? Tôi làm sai à? Nhưng mà thứ này đang xoay mà...?"

Trong khoảng trống lúc vòng quay lớn chuyển động, Tiểu Robot chớp mắt hai cái, trầm giọng nói nhỏ với âm lượng Nabatame Datsu hoàn toàn nghe không được: "Là do công nghệ màn hình cảm ứng điện tử thời đại hiện nay phát triển nhanh chóng sao?......"

"Cậu nói cái gì?"

"Không có, đừng để ý. Kết quả rút ra có rồi."

Vòng quay đang từ từ dừng lại, hai chữ to "Dazai Osamu" được người viết bằng bút marker xấu xí trên giấy vàng sơ sài hoàn toàn không phù hợp với màn hình sáng điện tử.

"Ồ không tệ, là màu đỏ." Tiểu Robot nhìn có vẻ có một chút hào hứng, "Vận may của ngài có vẻ không tệ lắm."

...... Đã liên tục tăng ca một tháng còn bị khoa học kỹ thuật ngoài hành tinh bắt lấy làm thực nghiệm trên đường tan tầm thật sự quá may mắn luôn.

Nabatame Datsu ngập ngừng nhấp vào màn hình sáng, "Vậy thì cái này làm như thế nào? Cosplay?"

Một giây sau khi cậu vừa dứt lời, màn hình sáng đột nhiên phóng to và dài ra, hoá thành một cánh cổng ánh sáng xuyên qua cơ thể chưa kịp phản ứng của cậu, cứ như thiếu nữ xinh đẹp trong anime biến thân vậy, cơ thể bị cánh cổng ánh sáng xuyên qua biến thành một dáng vẻ khác.

Trong vòng chưa đầy một giây, công nhân viên chức vốn trong bộ tây trang biến mất không thấy, thay vào đó là thiếu niên có mái tóc ngắn màu đen, mắt phải quấn băng vải, khuôn mặt tinh xảo đến đủ khiến cho người qua đường dừng lại và chiêm ngưỡng, nhưng bầu không khí xung quanh người lại có áp lực không thể hiểu được.

Nabatame Datsu lật qua lật lại đôi tay để xem, đang định tháo băng vải nhìn xem làn da bên dưới thì đột nhiên bị một cơn đau dữ dội đánh gục xuống đất, não như muốn lao ra khỏi đầu cùng với động mạch loạn xạ, vị chua lẫn với vị cà phê buổi chiều và dịch mật trào ra miệng, văng tung toé trên nền đường nhựa, có phần chất nôn rơi trên áo khoác màu đen rồi biến mất trong nháy mắt, ngay cả mùi đều đã biến mất.

"Không tệ." Tiểu Robot lại lăn trên mặt bàn, "Quả nhiên là người có độ phù hợp cao nhất, áo choàng tròng lên trên người cũng rất thích hợp, hoàn toàn không thấy dáng vẻ người thường vô dụng lúc trước."

"Mi...... Nói...... Cái gì......?"

Nabatame Datsu túm vạt áo sơmi trên ngực, vẻ mặt thống khổ, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ròng ròng, rơi xuống chỗ đã nôn. Cậu chật vật ngẩng đầu lên, nước mắt thấm ướt hốc mắt khiến cậu không nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Robot, chỉ có thể tạm nhìn thấy một quả cầu màu trắng.

"Đừng để ý, đây là phản ứng bình thường của ngài, bộ não của ngài đã tiếp nhận cốt truyện và một phần nhỏ tư tưởng thuộc về Dazai Osamu, tất cả đều là vì để phù hợp hơn với giả thiết ban đầu của nhân vật, chỉ có mười lăm giây mà thôi, sắp kết thúc rồi."

Mi...... Chết tiệt......

Cơn đau dữ dội giống như một cơn sóng biển ập vào bãi cát, dùng sức mạnh quét đến rồi lại biến mất không còn tăm hơi trong tích tắc. Nabatame Datsu dùng cánh tay chống đất, loạng choạng từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, lung lay mà đứng vững.

Trong con hẻm u ám, thiếu niên đầy mồ hôi cứ như vừa được vớt lên từ đáy biển sâu, ánh mắt trống rỗng không ánh sáng, trong hoảng hốt hoàn mỹ hoà vào cùng con hẻm nhạt nhoà một cách tự nhiên, chỗ bóng đen cứ như có tử thần quấn quanh hắn, khiến người đối diện hai mắt của hắn không khỏi im như thóc, sợ hãi rời xa.

"Hiện tại, độ phù hợp giữa ngài và Dazai Osamu là 13%, chỉ có ngoại hình phù hợp mà thôi, theo lời nói và hành động của ngài, độ phù hợp sẽ tiếp tục tăng lên đến 30%, 50%, 70%, 100% ngài đều sẽ được khen thưởng kinh nghiệm và kỹ năng tương ứng."

"Ngài có thể nhận nhiệm vụ bằng cách tập trung tư tưởng trong lòng...... Hoặc nhấp vào màn hình sáng điện tử, khen thưởng cho các cấp độ nhiệm vụ là khác nhau, nhiệm vụ phụ thất bại không có trừng phạt, nhiệm vụ chính thì khác, ở đây, tôi hy vọng ngài có thể dùng cả tính mạng bất chấp sống chết để hoàn thành."

"Kế tiếp tôi sẽ mở chế độ ẩn thân, ngài có thể gọi cho tôi bất cứ khi nào cần giúp đỡ."

"Cậu, cậu không sao chứ." Giây phút sau khi Tiểu Robot biến mất, người phụ nữ dùng đèn pin điện thoại di động chiếu sáng con hẻm nhỏ hỏi cậu một cách dè dặt.

"...... Tôi không sao."

Cảm giác choáng váng trong não vẫn còn lưu lại bên ngoài, Nabatame Datsu dựa lưng vào tường, ngẩng đầu thở hổn hển, như thể con cá vừa lên bờ sắp khô cạn mà chết.

"Chỉ là cảm thấy cuộc đời thật khốn cmn nạn."

【 Cảnh cáo: Độ phù hợp với Dazai Osamu giảm xuống còn 11%】

Giơ ngón giữa về phía cuối cùng Tiểu Robot ở, Nabatame Datsu đỡ tường, từ từ bước ra ngoài.

"Như thế có ổn không......"

Ánh sáng điện thoại di động của người phụ nữ soi rõ vết bẩn trên mặt đất, cô vừa lo lắng vừa sợ hãi trước sự áp lực quanh người của thiếu niên, "Có cần tôi gọi xe cứu thương cho cậu không......?"

"Không sao nha."

Thiếu niên trước mặt bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, bầu không khí vừa mới bị đè nén biến mất không thấy, hiện tại trên người hắn đầy mồ hôi, băng vải quấn khắp nơi, rất kỳ dị là băng vải không bị mồ hôi làm ướt, nhìn chỉ như một thiếu niên rất ốm yếu mà thôi.

"Ha, vừa rồi muốn uống thuốc ngủ tự sát, kết quả lại thất bại."

Giọng điệu của thiếu niên ngọt ngấy, nghe cứ như đang làm nũng vậy, cộng thêm vẻ đẹp mỹ miều khiến người phụ nữ không thể không ửng hồng đôi má, không còn quá cảnh giác về khoảng cách giữa mình và hắn.

Đến khi nhận ra được thiếu niên vừa nói gì, người phụ nữ vội vàng tiến lên vài bước, chủ động thu hẹp khoảng cách với hắn, "Thật á? Mau đi bệnh viện, nếu còn sót thuốc trong dạ dày chưa nôn ra sẽ gay go đó!"

"Đùa thôi ~ hihi ~"

Dazai Osamu lặng lẽ lùi lại, kéo xa khoảng cách với người phụ nữ, nhưng nụ cười trên khoé miệng vẫn ngoan ngoãn như cũ.

"Tôi còn có việc, đi trước đây nha, cảm ơn chị gái."

Hắn bước đi nhẹ nhàng, góc áo của bộ tây trang màu đen lướt qua người phụ nữ, tránh mọi tiếp xúc với cô, dần dần đi về phía lối ra của con hẻm nhỏ.

Để lại một mình người phụ nữ ở chỗ cũ có chút lo lắng và ngẩn ngơ nhìn bóng lưng rời đi của thiếu niên.

【 Độ phù hợp với Dazai Osamu tăng lên đến 14%】

[edit by @sandwalllh]