Bước Vào Giang Hồ Gặp Giai Nhân

Chương 8: Máu mủ ruột thịt



Tề Nghiên Dương tạm thời bị thương còn đang băng bó, không thể tùy tiện đi dạo bên ngoài. Vì thế mấy chuyện chấn động trong phủ đều không biết đến.

Mọi chuyện phải kể đến hai ngày trước. Lúc ấy Tề Xương vừa thượng triều trở về, trong lúc đi xe ngựa hồi phủ thì bị hai cha con người nào đó cản đường. Bọn họ liên tục gọi Tề Xương là cha, gia gia. Tề Xương ngạc nhiên bước xuống xe đỡ dậy. Lại nhìn đến nam nhân trung niên có vài phần giống Tề Khuynh Lan, ông động lòng mang về vương phủ. Tề Xương cho mời thái y trong cung đến vương phủ kiểm chứng, đem máu của Tề Xương cùng Tề Trạch Khải nhỏ vào chén nước, kết quả máu hoà tan, chứng minh hai người đúng là huyết mạch tương thông

Kể lại từ mấy chục năm trước, khi Tề Xương còn chưa lập gia thất, trong trận chiến bảo vệ quốc gia ở biên cương, ông uống say, kết quả cùng một nữ nhân làm nghề đánh cá vô tình qua đêm. Tề Xương coi như tai nạn mà bồi thường cho nàng ta một nghìn lượng. Sau khi khải hoàn trở về liền nên lương duyên cùng trưởng công chúa, nhất kiến chung tình không lấy thêm thê thiếp. Mà phụ nữ làm nghề đánh cá kia không lâu sau sinh ra một bé trai, được cho là huyết mạch của Tề Xương. Bé trai đó qua hàng chục năm, trở thành nam nhân trung niên ngoài 40, lấy họ Tề, tên là Trạch Khải. Còn nam tử vừa tròn mười lăm tuổi kia, chính là con trai duy nhất của Tề Trạch Khải, cũng mang họ Tề, gọi là Tề Trạch Viễn.

Ngày đầu đến vương phủ, hai cha con Tề Trạch Viễn đã muốn thâu tóm quyền hành, cả gan đến tư viện của Tề Nghiên Dương dù tổng quản đã hết lời can ngăn.

Buổi sáng sớm cuối hạ, Tề Nghiên Dương như thói quen vẫn ngủ dậy trễ, huống hồ vết thương còn chưa đóng vảy, còn đau. Bên ngoài tư viện được bày trí hoa lệ, trồng nhiều loại hoa khác nhau, thay nhau đua nở muôn sắc, phía tây còn có một hồ sen nhỏ nuôi cá vàng, không thiếu một hòn núi giả với suối chảy róc rách đặt cạnh hồ sen. Tiểu Hoa còn đang chỉ đạo các nha hoàn, nha đinh khác quét sân tưới hoa. Từ đâu một nam nhân trung niên đẩy thị vệ canh cổng xông vào.

"Ồ, xa hoa thật đấy"

Tề Trạch Khải không kiêng nể tiến vào nội tư viện của Thế tử, đối với các nha hoàn cáu gắt

"Thấy ta còn không biết chào sao?"

Tiểu Hoa thấy có người làm loạn, liền từ trước cửa phòng thế tử bước ra

"Ngươi là ai, còn dám tự ý xông vào tư viện của thế tử?"

Tề Trạch Khải khuôn mặt có vài phần giống Tề Xương, để râu ria rậm rạp đắc ý cười lớn

"Haha, không biết ta là ai sao? Từ bây giờ ta là chủ nhân của nơi này?"

"Ngươi bị bệnh sao? Đây là tư viện của Thế tử, đến vương gia muốn vào còn phải thông báo trước, ngươi dựa vào cái gì mà xông vào"

Tiểu Hoa ở trước mặt hắn phản bác. Kết quả nam nhân kia nổi giận, hành động lỗ mãng xông đến đánh người. Tề Nghiên Dương giấc ngủ bị kinh động, vô cùng tức giận tỉnh giấc, nàng quát lớn vọng ra ngoài

"To gan, kẻ nào quấy rầy giấc ngủ của bản thế tử!"

Tề Trạch Khải nghe tiếng nói kêu ngạo vang ra, hắn đối kị đẩy ngã Tiểu Hoa, trực tiếp đi đến đạp mạnh cửa phòng của Tề Nghiên Dương.

"Cái tên ranh này còn không chịu ra gặp ta sao?"

Hắn xông vào phòng, mấy bước liền thấy thân ảnh nàng ngồi trên giường, còn đang cầm tách trà uống một ngụm, hàng mày cau lại, liếc mắt nhìn hắn.

"Ngươi là kẻ nào? Mau cút ra khỏi đây"

Tề Trạch Khải nào chịu thua, xấn tới định bắt lấy nàng. Bên ngoài lại truyền đến tiếng hô

"Vương gia tới"

Tiểu Hoa vừa hay chạy vào, Tề Trạch Khải nghe thấy thông báo, nhìn tới nhìn lui, liền lấy bình trà nóng trên bàn tự đổ vào áo mình một chút. Hắn giả vờ ngã xuống đất, bộ dạng hốt hoảng lớn tiếng thu hút chú ý của Tề Xương

"Aizza, Thế tử sao lại làm vậy chứ, dù gì ta cũng là..."

"Làm sao vậy?"

Tề Xương đã đến, nhìn mớ hỗn độn dưới đất, trên tay Tề Nghiên Dương còn cầm một tách trà đã uống hết, Tề Trạch Khải thấy Tề Xương đến, vội đứng dậy hành lễ.

"Trạch Khải, con làm sao vậy"

"Không có gì đâu ạ. Chỉ là buổi sáng hài nhi muốn đến thỉnh an thế tử, ai ngờ liền chọc thế tử không vui..."

Tề Nghiên Dương thấy hắn bịa chuyện với Tề Xương vội phản bác

"Ngươi lão già chết tiệt còn biết nói dối"

"Đủ rồi, nhanh rửa mặt đến đại sảnh gặp ta"

Tề Xương quát lớn một tiếng rồi rời đi. Tề Trạch Khải đắc ý cười một cái rồi theo sau lưng Tề Xương rời đi.

"Tiểu Hoa, chuyện này là sao? Hắn là ai sao lại xưng hài nhi với ngoại công?"

Tiểu Hoa mím môi không muốn kể, chỉ đành an ủi

"Lát gặp vương gia người sẽ rõ thôi ạ"

Tề Nghiên Dương bực bội đứng dậy rửa mặt chải đầu. Hôm nay nàng vận một bộ cẩm bào màu lam đậm, bên ngoài khoác một chiếc áo mỏng thêu hoa văn tinh tế. Tóc vấn lên một nữa bằng kim quan tinh xảo. Rất ra dáng một hoàng thân quốc thích giàu có.

Thương thế của nàng đã đỡ đi phần nào, chỉ là lúc đi lại phải khó khăn lúc, bước đi không được trơn tru như bình thường. Nàng đến đại sảnh khi tất cả mọi người đều đã tụ họp. Tề Xương ngồi ghế lớn chính giữa, ghế lớn bên cạnh bình thường chính là nàng ngồi, nhưng hiện giờ tên oắt ơ nào đó thản nhiên yên vị tại chỗ đó. Hàng ghế dưới còn có nam nhân trung niên lúc sáng gây chuyện, còn có các chủ quản trong phủ, quản gia Lý,...Nàng mang đôi chân bị thương từ từ bước đến. Tề Xương thấy vậy lên tiếng hỏi

"Dương nhi, chân con là làm sao?"

Tề Nghiên Dương không trả lời. Nàng hiện giờ không muốn trả lời bất cứ điều gì, tiến tới hướng Tề Xương nói

"Vị trí đó là của Thế tử thưa ngoại công"

"Aizz đệ đệ thích liền cho nó ngồi một chút"

Tề Nghiên Dương liếc nhìn nam tử ngồi ở ghế vốn dĩ của nàng, còn đắc ý nhết miệng cười châm chọc. Tề Nghiên Dương nhìn Tề Xương thất vọng đến hàng ghế phía dưới ngồi xuống.

"Bổn vương hôm nay muốn thông báo vài chuyện. Cũng như đính chính tin đồn bấy lâu nay"

Còn chưa nói hết Tề Trạch Viễn ở bên cạnh cất lời

"Gia gia, nói như vậy liệu Thế tử ca ca có sao không ạ?"

Tề Xương vỗ vai hắn lắc đầu nói

"Không sao, dù gì cũng phải chấp nhận thôi. Từ nay trở về sau, trong phủ đón chủ nhân mới. Tề Trạch Khải là con trai của bổn vương, đã qua bốn mươi năm mới có thể đoàn tụ. Sau này liền để Trạch Khải quản một số việc chi tiêu trong phủ. Còn đây, Tề Trạch Viễn, là cháu nội đích tôn của bổn vương haha, lớn chừng này, nhỏ hơn Thế tử bốn tuổi"

Hạ nhân trong nhà đều hết sức kinh ngạc, trước đây phủ vương gia luôn vắng vẻ ít người. Từ khi quận chúa quận mã ra đi càng thêm yên tĩnh. Hiện giờ rước thêm hai chủ nhân về, không biết phải hầu hạ thế nào đây. Tề Xương uống một ngụm trà, Tề Trạch Khải bên dưới đứng dậy hướng Tề Xương nói..

"Cha, dù con không có danh phận, nhưng Viễn nhi có thể hay không được một cái danh chính ngôn thuận ạ?"

Tề Xương gật gù nói

"Đừng lo, vài ngày nữa bổn vương sẽ tâu lên hoàng thượng, sắc phong Viễn nhi làm quận vương, còn Trạch Khải, ta có thể sắp xếp con vào một chức quan trong triều"

Tề Trạch Khải vui mừng như mở hội, hắn nói đa tạ liền ngồi xuống, ánh mắt khiêu khích nhìn đến Tề Nghiên Dương ngồi đối diện. Lại đến Tề Trạch Viễn ngồi bên cạnh Tề Xương, hắn nắm lấy cánh tay Tề Xương, giọng nói nhỏ nhẹ ra dáng trẻ con nói

"Gia gia, con thấy tư viện của thế tử ca ca lớn như vậy, có hay không con cũng có thể..."

Hắn vừa nói dứt câu, Tề Nghiên Dương không thể nhịn nổi nữa, trực tiếp cầm tách trà ném xuống đất. Tiếng vỡ vụn vang lên khiến tất cả đều giật mình. Nàng đứng dậy, khom người trước Tề Xương một cái rồi nói

"Ngoại công, người có thể có bao nhiêu con cháu cũng được. Nhưng đừng quên tư viện của con trước đây là của mẫu thân con. Con sẽ không đồng ý để bất cứ ai dọn tới đâu"

Tề Xương nghe đến đây thực sự nổi giận rồi. Ông chống gậy đứng dậy, đem tách trà còn nóng hất vào người nàng.

"Con có thôi hồ đồ đi được không. Lan nhi đã mất từ rất lâu rồi, không đáng để nhắc đến nữa. Trạch Khải dù gì cũng là cữu cữu của con, con có thể đối xử lễ độ một chút được không. Viễn nhi là đệ đệ của con, con cáu gắt như thế để làm gì?"

Tề Nghiên Dương giống như bị tạt một gáo nước lạnh, trong lòng bị đả kích tổn thương chồng chất. Mà người nàng gọi là ngoại công, suốt mười chín năm qua luôn bảo bọc chở che nàng, giờ phút này vì một kẻ không danh phận mắng chửi nàng cùng mẹ nàng. Tề Nghiên Dương nắm tay chặt thành nắm đấm. Đứng trước toàn thể tất cả mọi người nói lớn

"Nếu không thể tiếp tục yêu thương con, vậy ngoại công liền phế vị thế tử đi!"

Nói dứt lời, Tề Nghiên Dương đau lòng rời khỏi. Tề Trạch Khải cùng Tề Trạch Viễn nghe đến câu phế vị thế tử liền vui thầm. Tề Trạch Viễn nhẹ giọng nói với Tề Xương

"Nếu ca ca không thể tiếp tục làm thế tử, xin gia gia hãy lập con làm thế tử. Con sẽ không làm người thất vọng đâu"

Tề Xương phất tay ra khỏi cái nắm tay của Tề Trạch Viễn. Tức giận nói

"Tề Trạch Khải, con là con trai của ta, không có nghĩa chuyện gì ta cũng có thể theo con. Còn nữa, Viễn nhi con nhớ cho kĩ, Thế tử vị vĩnh viễn cũng không đến lượt con. Tề Nghiên Dương tuy là cháu ngoại, nhưng Định Lăng Vương tước vị này từ lâu đã định truyền cho nàng. Các con vẫn nên sống an phận đi, đừng gây thêm rắc rối gì nữa"

Nói dứt lời, Tề Xương chống gậy bước đi. Từng lời vừa rồi đá động đến tâm tư Tề Trạch Khải và Tề Trạch Viễn không ít. Bọn hắn không chỉ không hết hi vọng, mà còn quyết tâm phải đoạt được Thế tử vị, đuổi cổ tên tiểu bạch kiểm ăn chơi trác táng kia ra ngoài.

Cãi nhau với Tề Xương, Tề Nghiên Dương buồn bực cùng Tiểu Hoa xuất phủ đi dạo. Hai người không đi xe ngựa, chỉ thông thả chậm bước đi ngắm nhìn kinh đô trên đường cái.

"Chân thế tử còn đau, người nên đi xe ngựa mới phải"

"Không cần, chẳng phải ta đang đi đây sao. Không đáng ngại"

Tiểu Hoa đi theo sau nàng, ghé vào một sạp hàng xem đồ trang sức. Tề Nghiên Dương đưa tay lựa lựa, từ đâu xuất hiện một nữ tử vận hồng y đụng trúng, làm rơi vỡ một chiếc vòng ngọc

"Thì ra là thế tử đại nhân, tiểu nữ vội vàng quá không cẩn thận đụng trúng người, xin người thứ tội"

Người trước mặt thế mà lại là Lưu Ánh Nguyệt tay cầm giỏ thức ăn vội vã muốn đi đâu đó. Nhìn thấy người quen, Tiểu Hoa lập tức tránh mặt nép sau người nàng. Mối quan hệ của hai người từ lâu nàng đã phát hiện, Tiểu Hoa sợ sệt như vậy, là để nàng không nghi ngờ sao. Tề Nghiên Dương đưa tay ra sau nắm lấy cánh tay Tiểu Hoa, kéo mạnh về phía trước.

"Lưu tiểu thư, bản thế tử có chuyện gấp. Nhờ tiểu thư trông chừng Tiểu Hoa"

Không nói nhiều lời liền bỏ đi. Tiểu Hoa còn định chạy theo, nàng xoay người đe doạ

"Không cho ngươi theo!"

Tiểu Hoa đành tuân mệnh đứng ngây tại chỗ nhìn Tề Nghiên Dương đi xa. Xoay lưng liền thấy Lưu Ánh Nguyệt nhìn tới cười thầm

"Tỷ cười gì chứ?"

"Không có không có. Ta mang chút bánh quế hoa cho muội"

Lưu Ánh Nguyệt đưa giỏ thức ăn khoe khoang. Không kiêng nể nắm tay Tiểu Hoa, mười ngón đan xen cùng nhau đi đến nơi hò hẹn.

Tề Nghiên Dương vết thương vẫn chưa lành hẳn, lúc đi bộ có chút chậm chạm. Lúc này nàng nghĩ tới Chu Uyển Đình, liền hướng tới tiệm vải tìm người.

"Chu Uyển Đình!"

Chu Uyển Đình đang phân loại vải vóc, nghe có người gọi, buông việc đang làm ra cửa xem xét. Người đến là Tề Nghiên Dương, sắc mặt có chút trắng bệch, cả người gầy đi không ít. Đôi mắt xinh đẹp đỏ ửng, dừng như mới vừa rơi lệ không lâu.

"Ngươi tìm ta có chuyện gì? Hôm nay ta cùng Lưu công tử có việc cần bàn, không rảnh cùng ngươi luyên thuyên đâu"

Tề Nghiên Dương thấy Chu Uyển Đình xoay người trở vào trong, trong lòng dâng lên chút chua xót, cả gan nắm tay Chu Uyển Đình kéo lại

"Ta đang rất buồn, nàng đi dạo cùng ta có được không? Yên tâm ta sẽ trả đủ số tiền công nàng làm việc hôm nay. Coi như ta mua thời gian của nàng"

Chu Uyển Đình do dự nhìn người đối diện, trong ánh mắt nâu nhạt kia chất chứa bao nỗi sầu, sâu thẳm mà u ám. Tề Nghiên Dương nét mắt đặc biệt ưu tư, dường như có tâm sự, đối với Chu Uyển Đình mím môi thỉnh cầu. Chu Uyển Đình rung động rồi, nhìn bộ dạng người trước mặt liền cảm thấy xót xa, cầm lòng không đậu gật đầu đồng ý.