Cá Cược Tình Yêu

Chương 48: Anh giúp em



Lạc Ân Nghiên cùng Phong Lãnh Thiên ra khỏi quán cafe. Hôm nay cô dự định đi lên công ty chuẩn bị xử lý công việc. Nhưng khi vừa đến công ty đã có vài người phóng viên đứng trước cổng, ngồi trong taxi Lạc Ân Nghiên một tâm trạng lo lắng không biết phải như thế nào. Hiện giờ tâm trạng cô rất rồi bời, bao áp lực mấy ngày nay đều dồn lên đầu cô. Hiện giờ cô không muốn phải đối mặt với các phóng viên, dự tính sẽ đợi La Ly hồi phục cô sẽ hợp tác tổ chức một họp báo để nói về vấn đề này.

Nhưng nhìn hoàn cảnh hiện tại, nếu cứ trốn tránh mãi như thế này sẽ không tốt, cô cũng cần phải lên công ty để làm việc. Không thể bỏ về vì phóng viên được, nghĩ tới đây Lạc Ân Nghiên đành mặc kệ tất cả, mạnh dạn bước xuống xe. Các phóng viên rất nhanh đã thấy bóng dáng cô, họ gần mười người chạy tới, ánh sáng đèn flash liên tục nháy vào. Những câu hỏi liên tục dồn dập, khiến cô không tài nào trả lời được chỉ cố gắng dùng bàn tay đặt trước mặt che lại ánh đèn.

[Lạc tổng chị có thể cho biết vì sao sản phẩm lại gây kích ứng cho người tiêu dùng không?]

[Chị có cảm nghĩ vì sao khi đồng loạt mọi người quay lưng với mình]

[Cả thành phố đang tẩy chay sản phẩm thương hiệu của công ty, chị cảm thấy thế nào?]

[Chị sẽ giải quyết việc này thế nào?]

[Minh tinh La Ly bị kích ứng sản phẩm. Chị thấy thế nào vì thương hiệu không an toàn của mình]

[…]

[…]

Hàng trăm câu hỏi liên tục được đặt ra, Lạc Ân Nghiên bất lực. Chỉ cố gắng dùng sức lực của mình lách qua hàng chục người trước mặt.

“Xin lỗi mọi người, hiện tại tôi chưa thể nào giải quyết được, tôi cần phải điều tra thêm. Sau khi xong tôi sẽ có câu trả lời thoả đáng mong các bạn nhường đường cho tôi đi vào công ty”

Dù nói vậy nhưng phóng viên liên tục dồn Lạc Ân Nghiên vào. Sự xô đẩy quá mãnh liệt lại còn trời đang mưa khiến cho dưới sân bị trơn trượt. Trong chốc lát cô bị vấp té xuống, chân bị chậc sang một bên, Lạc Ân Nghiên đau đớn “a” lên một tiếng. Cô bất lực ngồi dưới nền sân ướt đẫm, cô gắng kiềm nén cơn đau đứng lên, nhưng nó thật sự rất đau khiến Lạc Ân Nghiên không biết phải làm thế nào. Nước mắt không kiềm được bắt đầu rơi xuống, giờ trên gương mặt cô không phân biệt được đâu là nước mắt đâu là nước mưa.

Đang trong lúc hoang mang, đột nhiên có một vòng tay, ôm bỗng lấy người cô lên. Giọng nói quát lớn với những người phóng viên trước mặt.

“CÚT!”

“Các người cút ngay, tại sao lại ép một cô gái như thế, HẢ? Các người có phải con người không, cmn cút ngay cho bố. Nếu ai còn dám quay hay hỏi gì nữa tôi sẽ khiến các người không ngóc đầu lên được. Bây giờ thì biến”

Lạc Ân Nghiên nằm trong vòng tay ấm áp bấy ngờ ngước lên nhìn. Cứ nghĩ rằng người tới ôm cô lúc này chính là Âu Thành Triệu nhưng thật không ngờ rằng người ấy lại là Phong Lãnh Thiên. Lúc này anh đang tức giận đứng giữa trời mưa quát lớn, ánh mắt trừng trừng lên dữ tợn, gân cổ nổi lên rõ rệt vì tức giận.

Khi các phóng viên nhìn thấy anh cũng biết đây là một người không thế nào động vào. Họ hoảng sợ lùi lại, máy quay cũng không dám chĩa lên mà chỉ dấu sau lưng. Phong Lãnh Thiên cúi xuống nhìn Lạc Ân Nghiên trong lòng, không nhanh không chậm quay người chạy lên chiếc xe phía xa xa của anh. Hạt mưa rơi ướt lên áo của hai người.

Sau khi hai người lên xe, anh đưa cho cô một cái khăn nhỏ được gấp gọn trong hộp xe rồi ôn nhu nói.

“Em lau tóc đi, đã ướt hết rồi”

Lạc Ân Nghiên sụt sịt, đôi mắt đỏ hồng, lúc này Phong Lãnh Thiên mới thấy được là cô đang khóc. Môi của cô không ngừng run rẩy vì lạnh, tay nhận lấy cái khăn từ từ lau nhẹ lên mái tóc ướt đẫm của mình.

“Cảm ơn anh…”

“Không cần cảm ơn, anh có thấy tin tức trên tivi từ hai ngày trước. Anh không ngờ là nó nghiêm trọng tới vậy. Mà sản phẩm công ty thật sự là gặp vấn đề sao?”

“Em không biết, em không biết gì cả. Khi sáng sớm vừa đi làm em đã thấy thông tin đăng đầy trên mạnh. Cũng không biết tại sao các tin xấu tự dưng lại cùng một lúc nổ ra như vậy. Lúc trước nhãn hàng được tiếp nhận rất đông đảo, cũng được sự hương ứng rất tốt. Nhưng không hiểu sao…”

Nghe tới đây Phong Lãnh Thiên đã hiểu ý nói của Lạc Ân Nghiên. Anh suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Ý em là có người dở trò?”

“Em không chắc nữa…”

“Anh nghĩ nếu trước giờ chưa từng có ai phốt về sản phẩm của công ty. Nhưng đột nhiên lúc này lại nổ ra hành loạt như vậy, cũng có thể ai đó thật sự dở trò”

Lạc Ân Nghiên lau xong tóc, trên tay cầm khăn, nghe lời anh nói cũng gật đầu ngẫm nghĩ.

“Vậy em đã điều tra chưa?”

“Em chưa có điều tra, nhưng trước tiên em cần phải dập tắc dìm các bài báo trên mạng xuống đã”

“Thôi được rồi, bây giờ tới quán cafe một chút. Hôm nay anh tới đây chủ ý là muốn tìm em đó”

“Tìm em sao?”

“Ừm, chúng ta tới quán cafe nói chuyên. Đừng từ chối anh, cái này cũng giúp ít được công ty em”

Vốn tính từ chối vì ngại, nhưng khi nghĩ đến việc có lợi được cho công ty mình. Lạc Ân Nghiên cũng không chần chừ gì, cô liền lập tức đồng ý.

Quán cafe hai người tới cũng khá xa công ty Lạc Ân Nghiên. Bước vào anh cùng cô ngồi xuống ghế, nhân viên nhanh chóng đi lại gật đầu hỏi.

“Anh chị uống gì ạ?”

“Cho tôi một ly cafe với một ly nước cam nhiều đá một chút”

Lạc Ân Nghiên bỗng chốc giật mình. Cô không nghĩ rằng Phong Lãnh Thiên lại có thể nhớ đến sở thích của mình như vậy. Gương mặt bình thường tự nhiên lại trở nên gượng gạo không hiểu lý do. Phong Lãnh Thiên kêu xong thì quay qua nhìn cô, thấy khuôn mặt ngơ ngác ấy thì bất giác mỉm cười.

“Sao vậy? bất ngờ vì anh còn nhớ sở thích của em à?”

“Không có…chỉ là…”

“Thôi bỏ qua vấn đề ấy đi”

Dừng một chút anh lại nghiêm túc nói tiếp.

“Thật ra hôm qua anh đã cho người dìm các bài báo không hay về công ty em xuống rồi”

“Sao ạ?” Cô mắt chữ O mồm chữ A bất ngờ.

“Không phải anh tự làm đâu mà Thanh Nghi đã gọi điện nhờ anh giúp em. Nên em không cần ngại cũng không cần khách sáo, dù gì chúng ta cũng là bạn mà”

“Như vậy em thấy có hơi phiền anh quá”

“Có gì đâu mà phiền. Cũng giống như bạn bè của anh, ai khó khăn thì anh giúp thôi”

Lạc Ân Nghiên nghe vậy gật đầu, cũng bớt phần nào áy náy. Không nghĩ rằng Phong Lãnh Thiên lại ra tay giúp mình, qua việc này chắc cô càng quý trọng anh hơn. Phong Lãnh Thiên là một người tốt nhưng thật tiếc rằng cả hai không thể nào tiến lại nữa, cô cũng cảm thấy mình không xứng với tình yêu của anh.

Nhận thấy sự im lặng bất thường của cô anh lại không nhịn được cười.

“Lại sao nữa vậy? im lạnh hoài à”

“Haha…tại em cảm thấy hơi ngại”

“Có gì mà ngại? Anh thấy lúc trước em là một người phụ nữ khiến anh khâm phục khẩu phục vì sự tài giỏi đó. Trẻ như vậy liền lập được một công ty đứng trong top nổi tiếng thành phố”

“Nhưng chẳng phải bây giờ…”

Biết cô muốn nói chuyện buồn, anh liền lập tức đánh gãy.

“Thôi không nói chuyện buồn nữa, đừng nghĩ nữa. Rồi sẽ ổn thôi”

Dứt lời nhân viên bưng nước ra, anh cầm lấy ly nước cam bỏ trước mặt cô, còn lấy ly cafe cho mình. Đợi nhân viên đi vào anh mới từ tốn nói.

“Em uống đi”

Dừng một chút anh nói tiếp.

“Anh trên thường trường cũng đã lâu, theo anh nghĩ sau vụ này công ty em sẽ tổn hại rất lớn. Em có suy nghĩ gì về việc này chưa?”

“Em cũng biết mà…nhưng cũng đành phải chấp nhận thôi, em cũng không biết làm sao nữa”

“Anh có một người bạn làm luật sư, nếu không thì anh sẽ nhờ bạn anh điều tra giúp em. Nếu thật sự có người đứng sau làm tất cả, thì kiện họ ra toà, bạn anh sẽ trợ giúp em”

“Em thấy chắc nó không cần phải ra toà đâu”

“Sao lại không? Em tính cứ để danh tiếng thương hiệu mình bị bôi bác như vậy à? Em đừng từ chối, cũng đừng ngại. Anh đang giúp em với cương vị là bạn bè, em cũng đừng suy nghĩ gì nhiều”

Cô im lặng không nói, tay để dưới bàn nắm lại với nhau. Ánh mắt nhìn ra bên ngoài đường, mưa đã bắt đầu tạnh dần, chỉ còn những sợi mưa phùn lác đác. Mắt cô rũ xuống suy tư, ngẫm nghĩ một lúc lâu, Lạc Ân Nghiên cũng gật đầu đồng ý. Phong Lãnh Thiên đã nói vậy, cô mà từ chối nữa sẽ rất khó xử cho cả hai.

“Vậy chăm sự nhờ anh. Em cảm ơn anh nhiều, anh giúp em như vậy em cũng không biết nên đền đáp thế nào”

“Không cần phải đền đáp gì to lớn, anh chỉ mong em đừng bài xích anh nữa thôi đó”

Phong Lãnh Thiên vừa nói vừa trêu chọc cô, Lạc Ân Nghiên chỉ ngại ngùng cúi đầu xuống che dấu cảm xúc ngượng ngùng của mình. Cô mỉm cười nói.

“Em có bài xích anh đâu”

“Vậy sao?”

Cô giơ ngón cái lên trước mặt gật đầu nhằm tạo sự uy tín cho bản thân mình. Phong Lãnh Thiên nhìn hình ảnh này thì cười không ngớt.

Hai người trò chuyện một lúc lâu thì cả hai đứng dậy. Ra bên ngoài cửa, Phong Lãnh Thiên cầm một cây dù đưa lên che chắn cho hai người. Bỗng dưng tay đưa lên chạm vào tóc Lạc Ân Nghiên, cô giật mình rụt người lại

“Lá cây rớt lên đầu em rồi”

“A…cảm ơn anh”

“Không có gì, mình đi ra xe thôi. Trời mưa sẽ ướt”

“Vâng”

Nói xong hai người đi lại chiếc xe phía bên kia đường. Từ xa, Châu Ái Nghi đứng trong một góc tường, tay nằm chặt, răng không ngừng nghiến chặt lại tức giận. Cô hét lên một tiếng quăng mạnh cây dù xuống dưới đất, đôi mắt nhìn bóng lưng Lạc Ân Nghiên như muốn ăn thịt. Chỉ muốn một phát lao xuống bóp chết cô ngay tức khắc. Rút điện thoại ra nhắn cho Âu Thành Triệu một câu rồi quay người đi ngay sau đó. Cây dù màu đen nằm bơ vơ dưới trời mưa ướt đẫm.