Cả Đời Chỉ Cần Một Người Là Em

Chương 40: Vết nứt



Chung Tình đặt quà hỏi thăm ở đầu giường, Chu Minh đột nhiên mở miệng, "Chung Tình, đợi anh khỏe rồi, đến gặp bố mẹ em nhé."

Chung Tình hơi căng thẳng, nhớ lại trước lúc xảy ra tai nạn, anh cũng từng đề cập đến chuyện này.

Cô xoay người, mỉm cười, "Chờ khỏe đã rồi nói."

Chu Minh lại giữ chặt tay cô, để cô ngồi trên giường, "Em không muốn à?"

Chung Tình lắc đầu, chậm rãi mở miệng, "Chỉ là cảm thấy chúng ta mới quen nhau, anh vẫn chưa hiểu hết về em."

"Vậy em nói cho anh biết là được rồi, nói cho anh biết em là một người thế nào?" Chu Minh nắm tay cô, còn thật sự nhìn cô, sự buồn bã trong mắt cô tại sao chưa bao giờ nhạt đi, tâm sự nào có thể khiến một người phụ nữ luôn trầm mặc?

Chung Tình nhìn anh, chậm rãi mỉm cười, "Anh mệt rồi, đợi anh khỏe lại, chúng ta sẽ từ từ nói." Cô tách xa ra, Chu Minh bình tĩnh nhìn cô.

"Chung Tình, đừng luôn cự tuyệt ngàn dặm, nếu chúng ta tiếp tục hẹn hò với nhau, em nên học cách ỷ lịa anh." Chu Minh nắm tay cô, hơi dùng sức.

Chung Tình gật đầu mỉm cười.

Chỉ chốc lát sau, người y tá hôm trước lại đến. Chu Minh giục cô về, còn cố ý nhắc cô về nhà thì gọi điện cho anh.

Chung Tình lại dặn dò y tá một chút, mới cầm laptop và ví rời khỏi bệnh viện.

Vừa ra khỏi bệnh viện, cô đang định gọi điện cho Mạnh Tưởng, điện thoại đã rung lên, Chung Tình bắt máy.

"Anh ở bên phải em." Giọng nói thuần hậu của Mạnh Tưởng vang lên, tỏng ban đêm đặc biệt có từ tính, khiến tim Chung Tình đập mạnh, cô quay đầu nhìn lại, xe Mạnh Tưởng đứng ở ngay phía bên phải. Chung Tình khép điện thoại, mang túi đi lại.

Mới đến cạnh xe, cửa xe đã mở, Chung Tình ngồi vào.

Mạnh Tưởng nhìn cô ngồi vào xe, nghiêng người, cài dây an toàn cho cô, Chung Tình vội vàng ngăn anh lại, lạnh lùng nói, "Tự em làm được rồi."

Mạnh Tưởng ngồi vào ghế lái, nhìn cô đã cài xong dây an toàn, khởi động xe, xe chậm rãi đi ra ngoài.

Chung tình nhìn ánh đèn phía trước, ánh mắt có chút hoảng hốt, trong đầu rung động. Câu nói của Chu Minh, sự chờ đợi của Mạnh Tưởng, luôn khiến cô trở tay không kịp. Cô không có cách, chỉ có thể tiếp tục giả ngu.

"Đợi lâu lắm sao?" Chung Tình lạnh nhạt mở miệng.

"Không lâu." Mạnh Tưởng chậm rãi lái xe, giọng nói mềm nhẹ.

"Anh nên gọi điện cho em." Cô cố gắng khiến giọng mình trở nên khách khí.

"Không sao, là anh tự nguyện chờ." Giọng anh trầm thấp bình tĩnh, Chung Tình lại cảm thấy trong ngực ngột ngạt, hình như có vật gì đó ngăn lại, khiến máu không thể đến tim, cảm giác tê liệt lan rộng. Cô chuyển hướng nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn khuôn mặt mình lạnh lùng mờ mờ trên cửa sổ.

"Luyến Kinh khỏe không?" Chung Tình thản nhiên mở miệng.

"Rất khỏe." Mạnh Tưởng cũng lạnh nhạt, trong lòng lại cười khẽ, cô mới ở bên cạnh Chu Minh rời ra, lại bắt đầu nhắc đến quan hệ giữa anh và Luyến Kinh sao? Có khi, anh thật sự rất bội phục, sự tàn nhẫn của cô thật sự khiến anh nghiến răng nghiến lợi, nhưng anh lại không thể lấy sự tàn nhẫn ấy đáp lại cô.

"Anh có gặp bố mẹ của Luyến Kinh chưa?" Chung Tình quay sang nhìn anh.

"Chưa." Giọng nói của Mạnh Tưởng có chút cứng ngắc.

"Em hôm nay gặp mẹ của Chu Minh, vừa nhìn cũng biết là một người phụ nữ tài giỏi." Chung Tình nói, Mạnh Tưởng không lên tiếng, "Chu Minh nói đợi anh ấy khỏe lại, muốn đến gặp bố mẹ em, anh ấy thật sự là người thuộc phái hành động." Nói xong lời cuối cùng, Chung Tình cười trào phúng, vỗ vỗ trán nhìn về phía trước.

Mạnh Tưởng nắm chặt tay lái, đè lại sự kích động trong lòng, làm bộ như không có gì hỏi, "Anh ta vội như vậy sao?" Cô nghĩ thế nào? Đồng ý chưa?

"Bọn em cũng không còn trẻ nữa. Nói thật, em vốn nghĩ anh ấy là người chỉ biết đến công việc, chỉ biết đến tiền, nhưng lần này, anh ấy lại quên mình cứu em, em thật sự rất cảm động. Mạnh Tưởng...." Chung Tình xoay mặt nhìn anh, "Em cảm thấy anh ấy thật sự rất tốt."

"Vậy à?" Mạnh Tưởng cười khẽ, có phải nếu anh thay em chắn một kiếp, em mới chịu nhìn anh không?

"Hơn nữa anh ấy rất hay nói, hài hước, một người buồn tẻ như em, cần một người nói nhiều hơn, nếu không, hai người ở bên cạnh nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, anh thấy có phải rất kỳ quái không?" Chung Tình vừa khen ngợi Chu Minh, vừa hơi mỉm cười, trong mắt cũng mang theo ý cười.

Mạnh Tưởng liếc mắt nhìn sườn mặt cô, trầm mặc không nói.

Chung Tình thường nói, con người không thể trông mặt mà bắt hình dong, có những người, chỉ khi nào ở chung mới biết được điểm tốt của người ta, Chu Minh chính là người như vậy. Mạnh Tưởng lạnh nhạt cười cười, có lẽ vậy.

Chung Tình nói xong, giọng nói thấp xuống. Mạnh Tưởng mới chớp mắt, cô đã dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại. Mạnh Tưởng nhìn sắc mặt xanh xao của cô, đau lòng quay đi, anh điều chỉnh lại gương chiếu hậu, góc độ vừa đủ có thể nhìn thấy Chung Tình, chỉ cần ngẩng đầu lên, hình dáng cô sẽ ở ngay trong mắt.

Mạnh Tưởng chậm rãi lái xe, khi có gờ thì giảm tốc, giảm độ xóc xuống còn thấp nhất. Anh tham lam nhìn cô qua gương. Khi cô tỉnh lại, tâm trí cô đều đặt trên người khác, mà anh lại chỉ là một người bạn cũ, ngẫu nhiên chia xẻ một chút công việc và cuộc sống, thậm chí chỉ quan tâm nhiều hơn như vậy một chút cũng đã là vượt quá thân phận. Chỉ khi cô trầm tĩnh, anh mới có thể nhìn cô như vậy. Anh hi vọng xe có thể đi chậm lại một chút, để anh chậm rãi hưởng thụ thời khắc chỉ có hai người.

Hảo cảm của Chung Tình đối với Chu Minh rõ ràng từ sau vụ tai nạn này mà tăng lên. Họ đã thảo luận đến việc gặp cha mẹ song phương, có lẽ cũng đã có dự định kết hôn. Nhưng Chung Tình mới quen anh ta ba tháng, trái tim Mạnh Tưởng đau xót, ê ẩm, rối rắm, anh biết cô sợ cô đơn, qua những dòng chữ của cô, anh nhìn thấy một người con gái yếu ớt đang né tránh. Vì vậy, cô khát vọng có người có thể bảo vệ cô, cho cô sự yên ổn, Chu Minh chính là người mà cô muốn tìm sao?

Mạnh Tưởng từng chờ đợi, trong quá trình Chung Tình và Chu Minh gặp gỡ nhau, anh nhận thấy anh ta không phù hợp với cô, có lẽ để cô tìm kiếm lâu một chút, để cô mệt mỏi mới nhận ra muốn tìm một người phù hợp với mình thật sự rất khó, rồi cô tìm anh than thở, cho anh một cơ hội. Nhưng khi ở sân bay nhìn thấy Chung Tình kéo Chu Minh rời đi, anh đã có cảm giác mình mau tỉnh mộng, mà vừa nãy, khi cô nhắc tới Chu Minh, vẻ mặt mỉm cười hạnh phúc, anh hiểu lần này là thật, cô đã lựa chọn Chu Minh.

Hành trình xa đến đâu cũng có điểm đích, rốt cuộc cũng về đến nhà. Mạnh Tưởng chậm rãi tắt máy, lấy chìa khóa, xuống xe đi lại phía Chung Tình, nhẹ nhàng mở cửa, anh cúi người, cẩn thận tháo dây an toàn cho cô. Nhìn cô gần trong gang tấc, anh hơi chần chờ, nhẹ nhàng ôm lấy cô, định đưa cô lên lầu.

Nhưng tay vừa đặt vào gáy cô, Chung Tình đã tỉnh lại. Trong nháy mắt, đôi mắt đen như hạt trân châu nhìn anh, bốn mắt cách nhau chỉ khoảng 10cm, hai người cứ dừng lại như vậy.

Chung Tình hồi phục lại trước, thong thả nháy mắt mở miệng, "Không cần, em tự đi được." Mạnh Tưởng thu hồi ánh mắt, chậm rãi rút tay lại, ngón tay lạnh lẽ lơ đãng xẹt qua gáy, thân thể cô khẽ run lên, trong đáy lòng có một cảm xúc khác thường, cô cố gắng mỉm cười bất động. Anh đứng thẳng dậy, dựa vào cửa nhìn cô.

Chung Tình đứng lên, hơi rụt đầu xuống, biểu tình cho thấy đêm nay rất lạnh, "Đêm nay sao lại lạnh như vậy?"

Khóe miệng Mạnh Tưởng khẽ nhúc nhích, "Hôm nay tiểu hàn."

Chung Tình gật gật đầu, "Bệnh viện mở điều hòa ấm, đi ra mới thấy lạnh." Nói xong đi vào trong trước. Mạnh Tưởng khóa xe, đi theo.

Vào nhà, Chung Tình nói một tiếng liền đi thẳng vào phòng. Mạnh Tưởng đóng cửa, chậm rãi đi vào thư phòng.

Mạnh Tưởng nhốt mình trong thư phòng, vẫn không đi ra ngoài.

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Mạnh Tưởng sợ run một hồi, nghe thấy giọng của Chung Tình, anh mới hơi tỉnh lại, vội vã tắt màn hình máy tính, giọng nói của Chung Tình lại vang lên, tim anh đập dồn dập đứng dậy, đi vài bước, lo lắng quay đầu nhìn, đảm bảo màn hình máy tính đã đen lại, mới đi ra cửa.

Cửa mở ra, Chung Tình mỉm cười, "Ngại quá, em có thể dùng máy tính của anh một chút không?"

Mạnh Tưởng căng thẳng, "Có việc gì?" Nói xong mới ý thức được mình nói cứng quá, vội ôn hòa nói thêm một câu, "Sao vậy?"

Chung Tình khẽ nói, "Em muốn lên mạng một chút."

Mạnh Tưởng cứng ngắc gật đầu, để cô vào tỏng, vừa đi vừa liếc về phía bàn máy tính, may mà CPU ở dưới, cô không nhìn thấy ánh đèn của CPU, màn hình tối đen, nhìn qua giống như là máy chưa bật.

Mạnh Tưởng đi lại, ngồi lên ghế, cúi người nói, "Đợi anh khởi động máy đã." Làm bộ ấn nút khởi động, nhưng thật ra là ấn khởi động lại, anh nhìn bàn phím lóe sáng, mới thở hắt ra, tránh sang một bên, "Máy tính cũng cũ rồi, hơi chậm một chút."

Chung Tình lạnh nhạt, "Không sao." Ngồi xuống rồi, cô mới phát hiện trong thư phòng rất lạnh, khẽ liếc mắt một cái, cửa sổ đang mở, mà trong phòng vẫn lưu lại mùi khói thuốc, hơn nữa gạt tàn trên bàn đầy tàn thuốc, cô biết anh vừa rồi lại hút thuốc.

Mạnh Tưởng nhìn theo ánh mắt cô, "Điều hòa hơi nóng, nên muốn hít thở không khí một chút." Anh vừa nói vừa đóng cửa sổ.

Chung Tình nhìn màn hình chậm rãi sáng lên, cám USB, sau đó bắt đầu di chuyển chuột. Mạnh Tưởng đứng đằng sau, lẳng lặng nhìn cô.

Vừa nãy, anh tắt loa xem đoạn video của cô, nhìn cô mỉm cười hạnh phúc, anh không ngừng thuyết phục mình phải chúc phúc cho cô. Nếu đây là hạnh phúc cô muốn, anh không có quyền ngăn cản. Có lẽ, cả đời này "Anh Tưởng Tưởng" chỉ có thể làm "anh trai" của cô.

Chung Tình tải một số tài liệu qua QQ, sau đó chuyển sang cho quản lí. Cô đóng cửa sổ, đứng dậy nói với Mạnh Tưởng, "Xong rồi, cám ơn anh." Mạnh Tưởng gật gật đầu.

Chung Tình đến cạnh cửa, đột nhiên ngừng lại, "Tuần này anh đến thăm hai bác Chu, hỏi thăm hai bác giúp em."

Mạnh Tưởng nhướn mày, "Em không đi à?" Tuần trước đi cùng Mike, hai người họ không đi, tuần này cô lại không đi?

"Chu Minh nói muốn đến nhà em." Chung Tình thản nhiên trả lời.

Mạnh Tưởng à một tiếng, chậm rãi quay đi.

"Nghỉ sớm một chút, mai em về nhà. Mạnh Tưởng, cám ơn anh hai ngày nay thu lưu em."

Chung Tình không thấy anh đáp lại, do dự đứng cạnh cửa vài giây, sau đó chậm rãi đi ra ngoài, đóng cửa lại.

Trong phòng vô cùng tịch mịch, Mạnh Tưởng chậm rãi dựa vào ghế. Chỉ có thể như thế này, quan hệ họ vẫn luôn có một vết nứt ở giữa, xa cách, tan vỡ. Anh nên quen rồi, không phải sao?