Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 11: Hội mua sắm ba người



Tính khí Thẩm Đông đúng là không tốt, mấy người này nếu như không phải đàn bà con gái, đổi thành đàn ông, là trước đây có khi hắn đã động tay động chân rồi, kể cả không có ý gì xấu cũng sẽ khiến hắn lúng túng. Ở trên đảo thanh tâm quả dục mấy năm đã mài giũa tính tình hắn đi không ít, vả lại mấy người này đều quen biết Hồng Kiệt, hắn không muốn gây thêm phiền phức, có thể yên tĩnh đến được trên trấn làm xong việc là tốt rồi.

Nhưng hắn có tin Hồng Kiệt sẽ nổi giận, cũng sẽ không ngờ rằng Tào Mộc lại đột nhiên nói ra một câu nặng lời như vậy.

Mấy người trên xe đều im bặt, cô gái bị Tào Mộc chỉ vào mặt nghẹn đỏ, há miệng không nói nên lời.

“Im lặng đi.” Thẩm Đông cúi đầu, ngón tay chạm lên trán, nói rất nhỏ một câu.

Tào Mộc dường như không hiểu rõ, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, cùng hắn cúi đầu, hai người cúi đầu nhận tội cùng nhau nhìn chằm chằm tấm lưới rách trong thùng xe.

Không cúi đầu còn không để ý, cúi đầu rồi, Thẩm Đông mới phát hiện ra Tào Mộc không đi dép.

Thật ra Tào Mộc chưa bao giờ đi dép cả, lúc ở trên đảo thì không thấy gì, sau khi lên bờ, hai chân để trần của Tào Mộc lại vô cùng nổi bật, Thẩm Đông nhíu mày, mình đúng là sơ ý, vậy mà không nghĩ tới cho Tào Mộc đôi giày…

“Bạn cháu ở trên biển, bình thường không hay gặp người,” Hồng Kiệt ở bên cạnh cười, “Các cô đừng để ý, cậu ta nói chuyện đều như vậy.”

“A…” Cô gái kia cười lúng túng, “Là vậy à.”

“Bọn cháu là con của biển cả.” Hồng Kiệt lại bổ sung thêm một câu.

Thẩm Đông nghe thấy câu không đầu không đuôi này liền đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, trạng thái này của Hồng Kiệt, cho dù cậu ta có biết Tào Mộc là cá, nói ra chắc cũng không ai tin, cùng lắm chỉ cảm thấy cậu ta cuối cùng cũng tìm được hai kẻ ngu đần cùng chung chí hướng.

“Ba mày nghe thấy lại đánh chết mày,” Bác trai Dương đang lái xe nghiêng đầu lại cười.

“Không đâu,” Hồng Kiệt chẳng hề để ý phất tay một cái, “Ông ấy không thèm để ý tới cháu.”

Thẩm Đông chống tay lên thái dương, nhắm hai mắt lại, máy kéo xóc làm hắn hơi chóng mặt.

Mới vừa nhắm mắt lại chưa tới hai giây đã cảm giác có ai đó sờ lên mặt hắn, sau đó liền nghe thấy giọng Tào Mộc như thể kề sát bên tai hắn hỏi: “Anh không thoải mái à?”

Thẩm Đông vừa mở mắt ra liền thấy trên chóp mũi Tào Mộc lấp lánh mồ hôi hột, liền sợ hết hồn, động tác tư thế này với Tào Mộc xem ra không có chuyện gì, nhưng trong mắt người khác, có khi lại tạo nên chuyện gì đó!

Quả nhiên, mấy người phụ nữ ngồi đối diện đều ngơ ngác, có lẽ kể cả không nghĩ nhiều, cũng sẽ cảm thấy hai người đàn ông làm ra động tác này có hơi khó hiểu.

“Không,” Thẩm Đông đẩy Tào Mộc một cái, “Cậu ngồi, ngồi yên đi.”

“Không thoải mái thì chúng ta xuống luôn.” Tào Mộc không có cảm giác gì, vẫn kiên trì tiếp tục nhìn chằm chằm mặt Thẩm Đông.

“Tôi nhắm mắt lại một lúc thôi.” Thẩm Đông cảm thấy mình hiện giờ vô cùng khát khao kéo áo lên che mặt.

“Được rồi,” Tào Mộc cuối cùng cũng chịu dời ánh mắt đi nơi khác, quay đầu hỏi Hồng Kiệt, “Thuyền trưởng, còn bao lâu nữa?”

“Chắc là mười mấy phút, sắp đến rồi, lớp áo ngoài cùng của tớ khô xong là tới nơi.” Hồng Kiệt giật góc áo.

“Sao cậu phải mặc nhiều quần áo như thế? Cậu không nóng à?” Tào Mộc nhìn vào cổ áo cậu ta, xòe ngón tay ra đếm, “Ba lớp liền.”

“Không nóng, tớ lười thu dọn, mặc hết áo lên người thì không cần gấp quần áo,” Hồng Kiệt vỗ áo trên người, hơi không hài lòng, “Mỗi cái chuyện này mà cậu cũng hỏi tớ ít nhất bảy lần rồi.”

“Có à? Không nhớ nữa,” Tào Mộc cau mày suy nghĩ, “Không có mùi đấy chứ?”

“Cậu ngửi thử đi, không có mùi mà.”

“Không ngửi thấy.”

Mấy người phụ nữ đối diện đều không nói chuyện nữa, tất cả đều dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía bọn họ, Hồng Kiệt thần thần kinh kinh ai nấy trong làng đều biết, giờ lại thêm hai kẻ trông cũng không bình thường chút nào…

Khoảng hai mươi phút sau, máy kéo cuối cùng cũng lái tới trên trấn, bác Dương dừng xe bên ngoài chợ: “Đến rồi, mấy đứa đi đâu?”

“Ngân hàng!” Hồng Kiệt nhảy xuống xe.

Bác Dương rõ ràng là hơi sửng sốt, quét qua lại trên mấy người bọn họ một vòng: “Mấy đứa đi ngân hàng làm gì?”

Thẩm Đông cảm thấy, nếu như là mình nhìn thấy mấy người như vậy đến ngân hàng, phản ứng đầu tiên hẳn là mấy đứa này lăn lộn không nổi nữa, liều mạng cướp ngân hàng một phen, đã vậy còn chắc chắn sẽ vì IQ không đủ mà bị tóm lại.

“Tôi…” Thẩm Đông cắn răng mở miệng, “Mua, mua đồ.”

“À,” Bác trai Dương nở nụ cười, “Bác đi chợ, hai tiếng sau quay lại, mấy đứa mà vừa kịp lúc thì ở đây chờ bác, bác chở bọn mày về.”

“Cảm ơn bác Dương.”

Trấn Quan Hoa là một trấn rất nhỏ, một con phố chính, phiên chợ ba ngày họp một lần là lúc náo nhiệt nhất, người dân trong làng xung quanh đều sẽ tới.

Bác Dương và mấy người phụ nữ đi hết vào trong chợ rồi, Thẩm Đông đứng bên cạnh máy kéo gần năm phút mới lại được sức, hắn đã mấy năm rồi chưa từng nhìn thấy nhiều người như vậy, nghe thấy nhiều âm thanh như vậy, ngay lập tức hơi choáng váng.

“Giờ đi ngân hàng à? Đằng trước có một ngân hàng, ngân hàng gì thì không rõ lắm, chắc đều có thể rút được tiền chứ?” Hồng Kiệt đứng trước mặt hắn hỏi.

“Ừ.” Thẩm Đông gật đầu, bản thân bị nhấn chìm trong đủ loại âm thanh ồn ào, nghe có chút hư vô mờ ảo.

Tào Mộc trái lại với hắn, không khí náo nhiệt trên trấn khiến cậu rất vui vẻ, liên tục quay đầu ngó ngàng khắp nơi: “Nhiều người thật đấy! Nhiều người vậy cơ!”

“Hôm nay họp chợ, đông người, chơi vui không?” Hồng Kiệt rất đắc ý, như thể cậu ta tìm ra được cái gì chơi hay lắm vậy.

“Ừ, đi rút tiền đi.” Tào Mộc rất phấn chấn.

Trước lúc đút thẻ vào trong ATM, Thẩm Đông luôn tính toán trong đầu, chốc nữa đầu tiên là mua nước uống cho Tào Mộc, sau đó thì hình như vừa nãy có đi qua một hàng bán giày, rút tiền xong phải mua cho Tào Mộc đôi giày, sau đó nếu như mình còn kiên trì được thì tìm chỗ bán máy tính…

Có điều… Mật khẩu là cái gì?

Thẩm Đông nhìn chằm chằm vào ô nhập mật khẩu trên màn hình.

Mật khẩu?

Mật khẩu!

Đúng đấy, thẻ ngân hàng có mật khẩu!

Nhưng mà mật khẩu, mẹ nó chứ, là bao nhiêu?

“Điền mật khẩu.” Hồng Kiệt thấy hắn vẫn cứ đờ đẫn, liền ở bên cạnh nhắc một câu.

“Biết, biết rồi,” Thẩm Đông cau mày, “Tôi nhớ, nhớ…nhớ lại xem.”

“Anh không nhớ à?” Hồng Kiệt rất kinh ngạc, ngừng hai ba giây rồi đột nhiên cười phá lên, “Anh không nhớ rõ, ha ha, anh cũng có khác Tào Tiểu Ngư lắm đâu mà!”

“Tớ từ từ nhớ lại là nhớ được.” Tào Mộc dựa vào bên cạnh cây ATM, nói không phục lắm.

Thẩm Đông không nói gì, ấn nút lấy thẻ ra, rồi rút thẻ ra, hắn không phải có nhớ hay không, hắn căn bản chưa dùng tấm thẻ này bao giờ, lúc hắn lên đảo mang chưa tới một ngàn, giờ vẫn còn mấy trăm để trong túi, còn sắp nảy mầm trên người hắn rồi, chớ nói chi tới tiền bên trong thẻ ngân hàng.

Thẻ đều là thống nhất làm xong thì phát xuống, Thẩm Đông nhìn tấm thẻ trong tay tuy chưa từng dùng một lần nhưng vì luôn bị vứt trong đủ xó xỉnh trên đảo mà trở nên rất tang thương, hắn chưa từng dùng, cũng không đặt mật khẩu, như vậy hẳn là mật khẩu lúc ban đầu?

Hắn nhét thẻ vào trong máy một lần nữa, mật khẩu ban đầu là gì?

000000.

Sai.

Hắn liền bóp mi tâm bắt đầu đọc thuộc lòng số trên căn cước của mình, cái thứ gọi là thẻ căn cước này, hắn đã sắp quên mất mình có một thứ như vậy.

Sáu số cuối thẻ căn cước.

Thế mà đúng rồi.

“Oa!” Hồng Kiệt nhìn số dư tài khoản trên màn hình, “Thẩm Đông, anh giàu thật đấy!”

“…Đúng đấy.” Thẩm Đông biết lương mỗi tháng của mình là bao nhiêu, trong bảy năm có lẽ đã tăng dăm ba lần gì đó, thật ra rất ít, chú Trần vẫn luôn kêu ca lương quá thấp, nên không có tiền cho gà ăn.

Mà nếu như chỗ tiền này cả bảy năm đều không hề chạm vào, gom lại cùng một chỗ, trong mắt loại người trên người một phân tiền cũng không bay ra được như Hồng Kiệt, quả thực là khoản kếch sù.

“Đây là bao nhiêu tiền?” Tào Mộc lấy ngón tay chọc lên màn hình đếm rất lâu vẫn chưa đếm ra được.

“Là rất nhiều tiền.” Hồng Kiệt nói.

“Đủ mua máy tính không?” Tào Mộc hỏi.

“Đủ mua rất nhiều rất nhiều máy tính.”

Thẩm Đông tính toán thử, rút năm ngàn ra, cầm trong tay cả buổi vẫn không biết nên bỏ vào đâu.

“Chờ,” Hồng Kiệt xốc áo khoác của mình lên, kéo xuống một mảnh vải trên áo mình, “Bọc lại.”

Thẩm Đông nhìn vải trong tay cậu ta, nước mắt cũng sắp lăn xuống: “Không, không cần phải, như thế…”

“Bọc lại cầm trong tay như kiểu rách rưới ấy, không ai cướp,” Hồng Kiệt cầm tiền qua, dùng vải gói xong liền trả lại trong tay hắn.

“Xấu thật đấy,” Tào Mộc rất ghét bỏ chỉ vào túi vải, “Quá xấu.”

“Đi! Đi mua đồ thôi!” Hồng Kiệt xoay người bỏ đi.

Thẩm Đông đành phải cầm theo cái túi trông có vẻ không khác gì gia sản đi ăn mày này đi theo sau cậu ta: “Mua, mua, mua nước…đã.”

Tào Mộc cầm một bình nước khoáng lạnh, uống một ngụm liền phun hết nước ra ngoài: “Vị gì thế này!”

“Hả?” Thẩm Đông cầm nước qua uống thử một ngụm, không nhận ra được vị gì lạ.

“Vị lạ lắm! Vị lạnh uống buồn nôn thật.” Tào Mộc từ chối uống thêm ngụm thứ hai.

Thẩm Đông đành phải lại mua thêm một bình không lạnh cho cậu, cậu rất cẩn thận nếm thử một ngụm, nhâm nhi nửa ngày chắc chắn không có vị lạ rồi mới uống một hơi cạn cả bình.

Uống một mạch ba bình rồi, Tào Mộc ợ một cái, ấn bụng, hơi ngượng ngùng: “No quá.”

Sau đó là mua giày.

Đi vào hàng giày rồi, Thẩm Đông liền cảm thấy mình đau đến không muốn sống nữa. Nhân viên trong cửa hàng có lẽ là bị quần áo kỳ dị của bọn họ làm cho quá kinh sợ, đầu tiên là nhìn chằm chằm bọn họ một lúc lâu, sau đó liền vừa nhìn chằm chằm bọn họ vừa bắt đầu đi quanh giới thiệu đủ loại giày cho bọn họ.

Lúc chọn giày cho Tào Mộc, Thẩm Đông nhân tiện nhìn qua giày trên chân Hồng Kiệt, tuy cậu ta có giày, nhưng mà đôi giày này trông cũng đã có tuổi, thêm một hai năm nữa chắc cũng phải buông tay nhân gian.

“Thuyền trưởng,” Thẩm Đông chỉ giày cậu ta, “Cậu…”

“Cảm ơn!” Hồng Kiệt chưa chờ cho hắn nói xong đã tự mình hiểu lấy, rất vui vẻ xoay người đi chọn giày.

Đầu này, Thẩm Đông mới vừa cầm một đôi xăng đan ở trên tay, định hỏi thử xem Tào Mộc có thích không, Hồng Kiệt đã chọn được một đôi lại đây, Thẩm Đông vừa ngước mắt lên nhìn, suýt nữa thì quay đầu muốn lao ra khỏi cửa hàng.

“Mẹ nó, đây là giày nữ!” Hắn nhìn Hồng Kiệt, khát khao tìm thấy cái gì đó bổ đầu người này ra nhìn xem bên trong có phải là tương đậu cay không.

“Chửi bậy thì lại trôi chảy thế không biết,” Hồng Kiệt chép miệng, cúi đầu nhìn đôi xăng đan đế xuồng màu đỏ trong tay, “Tôi kệ là của nam hay nữ, tôi thấy đẹp, anh có mua cho tôi không?”

Thẩm Đông nhìn biểu cảm thay đổi thất thường trên mặt nhân viên cửa hàng, nửa buổi vẫn không nói nên lời.

“Cậu đổi cái màu đen đi, quần áo cậu đều là màu xám, hợp hơn,” Tào Mộc ngồi trên ghế trong cửa hàng, “Thuyền trưởng, cậu thật ra là con gái đúng không.”

“Tùy…tùy ngài thôi.” Thẩm Đông lười nói thêm nữa, ra hiệu cho nhân viên trong cửa hàng đi tìm số vừa với Hồng Kiệt.

Tào Mộc tự chọn cho mình một đôi dép lê, nói là cởi ra cho tiện, vung một cái là ra rồi, Thẩm Đông không có ý kiến gì, mua cho cậu hai đôi dép lê.

Chỉ cần Tào Mộc không đòi giày nữ, cậu muốn mua kiểu gì cũng được.

Dưới ánh mắt phức tạp của nhân viên cửa hàng đi ra ngoài hàng giày dép, Tào Mộc đột nhiên tiến đến bên tai Thẩm Đông nhỏ giọng nói: “Cám ơn anh.”

“Sao?”

“Tôi chưa đi dép bao giờ,” Tào Mộc vò tóc nở nụ cười, “Dễ chịu lắm, bước đi như thể bật lên.”

“Hỏng rồi lại mua cho cậu.” Thẩm Đông vỗ vai cậu.

“Không cần, mấy cái này đi được lâu lắm,” Tào Mộc lắc lư túi mua sắm trong tay, “Tôi không có tiền mua đồ gì cho anh cả.”

“Không, không cần cậu, mua cho tôi.” Thẩm Đông đột nhiên có cảm giác muốn ôm lấy Tào Mộc, con cá chỉ có ba tuổi này thi thoảng lại khiến lòng hắn như nhũn ra.

“Thật ra tôi thấy hai người nên đi mua quần áo,” Hồng Kiệt ôm hộp đựng giày quay đầu lại, “Bộ quần áo này của hai người thật sự quá là…. một kẻ trời cao, một kẻ rừng thẳm.”

Lúc mua quần áo, Thẩm Đông đã quen hơn nhiều, tiện thể mua luôn quần áo cho Hồng Kiệt, khiến hắn cảm động là Hồng Kiệt giờ không chọn quần áo nữ nữa, nếu như cậu ta mà chọn bộ áo váy gì đó, Thẩm Đông cảm thấy mình có lẽ sẽ không nhịn được mà tẩn cho cậu ta một trận.

“Anh mặc bộ bó sát người này chắc là đẹp lắm,” Người bán hàng là một chị gái, lúc nói chuyện còn sờ mấy cái trên lưng Thẩm Đông, “Anh xem, lưng anh rắn chắc thế này, mặc áo bó nhất định rất đẹp.”

Thẩm Đông theo phản xạ có điều kiện mà hất tay bà chị ra: “Không.”

Chị gái cười lúng túng: “Không thích à?”

Thẩm Đông không nói gì, cầm bừa từ trên giá xuống mấy bộ quần áo ném lên quầy thu tiền, trầm giọng nói một câu “tính tiền” rồi liền không mở miệng ra nữa.

“Tính tình Thẩm Đông đúng là chẳng ra sao,” Hồng Kiệt xách túi nói với Tào Mộc, “Anh ta toàn bày ra vẻ mặt khó chịu như thế với cậu đúng không?”

“Đâu có.” Tào Mộc kéo áo mới thay trên người, là một cái áo phông đen in hình đầu lâu, Hồng Kiệt chọn, cậu cứ có cảm giác như thể gỡ cánh buồm của Hồng Kiệt ra mặc lên người.

“Anh ta không phải còn đánh cậu đó thôi!”

“Đánh tớ thì sao, cậu thèm lắm à.” Tào Mộc liếc mắt nhìn cậu ta.

“Tớ ngu à mà thèm chịu đòn!” Hồng Kiệt cũng liếc mắt nhìn lại cậu.

“Anh ấy không thèm đánh cậu.”

“Cậu thèm anh ấy đánh.”

“Cái gì?”

“Nghe không hiểu đúng không, đã bảo là đầu óc cậu tư duy chậm mà.”

“Dù sao thì anh ấy cũng muốn đánh tớ, tớ muốn để anh ấy đánh tớ, cậu mà đánh tớ tớ đập chết thuyền cậu.”

Thẩm Đông đi phía trước, nghe đoạn hội thoại ngớ ngẩn của hai kẻ phía sau, đi hơn nửa con phố cuối cùng cũng không nhịn được dừng lại, xoay người lại nhìn Hồng Kiệt: “Hàng máy tính.”

“A,” Hồng Kiệt cuối cùng cũng nhớ ra còn việc quan trọng chưa làm, “Đi theo tôi.”

Đây là tiệm máy tính không đáng tin nhất Thẩm Đông từng gặp.

Năm mét vuông, một đống vi mạch và dây dợ, trên giá treo tường để mấy cái thùng máy nửa cũ nửa mới cùng với màn hình trông chất lượng siêu đáng ngờ, chủ quán cởi trần ngồi trên một cái ghế nát, chiếm luôn một chút không gian cuối cùng trong cửa hàng.

Bọn Thẩm Đông chỉ có thể đứng bên ngoài cửa tiệm.

“Máy tính lắp lại ở chỗ bác có mới không?” Người đầu óc mơ màng như Hồng Kiệt còn nhìn rõ tiệm này không đáng tin lắm.

“Đảm bảo cậu dùng được, còn rẻ nữa,” Chủ quán liếc mắt nhìn bọn họ, “Lắp máy để làm gì?”

“Dò mìn.” Tào Mộc rất nhanh đã đáp một câu.

“A?” Chủ quán ngẩn người.

Thẩm Đông hơi cạn lời.

“Chính là chơi game offline thôi,” Hồng Kiệt nhoài người trên quầy hàng, Thẩm Đông không nói chuyện, Tào Mộc nói chuyện không hợp, chỉ có thể để cậu ta đến nói, “Chỗ này của bác là hàng second hand, rẻ hay không rẻ không nói vội, đừng có lắp xong dùng được mấy hôm lại hỏng đó.”

“Không đâu, yên tâm!”

“Hỏng là tôi kéo một thuyền cá lại đây đập cửa hàng bác đấy!”

Thẩm Đông quay người ra đứng bên ngoài cửa hàng, nhìn chân người qua lại, loại cảm giác căng thẳng trước đó căn bản đã không còn, có chăng chỉ là cảm giác buồn bực rối bời, muốn trở về trên đảo, hóng gió biển, nghe sóng vỗ, ngắm san hô… Tuy rằng thật giống như cuộc sống tuổi già, nhưng lại có thể khiến hắn cảm thấy vững vàng.

“Thẩm Đông.” Tào Mộc ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, gọi hắn một tiếng liền không nói nữa.

Thẩm Đông đợi cả buổi, đành phải mở miệng hỏi cậu: “Làm sao?”

“Chính là, cùng tôi đi, đi…tìm chị, chị gái tôi…” Tào Mộc nói rất vất vả, như thể nặn xi đánh giày ra từng chút một.

“Nói rõ ràng.” Thẩm Đông không nhịn được liếc nhìn cậu, muốn chắc chắn xem cậu là đang nói lắp thật hay là nhại mình, để quyết định xem nên đánh cậu hay chờ cho cậu nói xong.

“Anh đừng cùng tôi đi tìm chị tôi.” Tào Mộc hít vào một hơi, nói xong hết một mạch.

“Tại sao?” Thẩm Đông vô cùng bất ngờ, kiểu gì cũng không ngờ rằng Tào Mộc sẽ nói lời như vậy.

“Anh có vẻ ghét những nơi đông người lắm mà, tôi thấy anh từ sau khi lên trấn rồi vẫn luôn không vui,” Tào Mộc nhích lại gần hắn, “Thuyền trưởng bảo trong thành phố lại càng đông người hơn.”

“Ừ, sau…sau đó thì sao?” Thẩm Đông hình như đã hơi hiểu được ý của Tào Mộc, lại càng khiến hắn bất ngờ hơn.

“Cho nên, nếu không thì anh đừng đi, tôi sợ anh không vui,” Tào Mộc suy nghĩ, cười với hắn, “Thật ra cũng chưa chắc đã tìm được mà, phải không.”

Tào Mộc không biết che giấu tâm trạng lắm, vui buồn sướng khổ đều hiện rõ trên mặt.

Nói xong câu này, cậu liền cúi đầu nhìn dép mình, Thẩm Đông nhắm hai mắt lại cũng cảm thấy có thể cảm nhận được mất mát trong lòng cậu.

Thẩm Đông từ nhỏ tới lớn vẫn chưa bao giờ gặp được một người như vậy, có thể khiến hắn “không đành lòng” đến vậy.

“Tào Mộc.” Hắn khoát cánh tay lên vai Tào Mộc, bao nhiêu năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn chủ động có tiếp xúc như vậy với người khác, “Chuyện tôi đã nhận lời, nhất định sẽ làm được.”

“Thật?” Tào Mộc nhanh chóng quay đầu lại nhìn hắn, nụ cười trên mặt trong nháy mắt đã toét ra như mùa xuân trăm hoa nở rộ.

“Ừ,” Thẩm Đông thở dài, “Cậu, chỉ, chỉ chờ câu, câu nói này…của tôi, thôi, đúng không?”

Tào Mộc dùng mặt dụi dụi lên cánh tay hắn: “Tôi chỉ muốn chắc chắn xem anh còn định đi không nữa thôi.”

“Đi.” Thẩm Đông cảm thấy tay tê dại, vội vàng thu tay lại.

“Thẩm Đông, anh tốt với tôi thật đấy,” Tâm trạng Tào Mộc đã đỡ hơn, “Sau này anh muốn tôi làm gì cũng được.”

“Hả?” Thẩm Đông nở nụ cười, hơi híp mắt lại, làm gì cũng được à?

———————————

*Thẩm Đông giống kiểu ông bố dẫn hai đứa con đi mua sắm ghê