Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 32: Rắc!



“Anh nhìn thấy chàng trai trần truồng kia không!” Tiểu Trương chỉ vào đá ngầm đã không có ai, hai mắt trợn tròn lên rất to, nếu không phải hai mắt cậu ta bé, con ngươi giờ có khi đã nhảy xuống biển đuổi theo chàng trai trần truồng kia rồi cũng nên.

Thẩm Đông không nói gì, hắn đương nhiên có thấy, Tào Mộc trần truồng ngồi trên đá ngầm tắm nắng trước đó gần như ngày nào hắn cũng nhìn thấy.

Hắn không biết nên nói thế nào, trần truồng có gì lạ đâu, chính hắn giờ cũng chỉ mặc một cái quần trong? Người kia là kẻ trộm trứng chim, mệt quá nên trần truồng nghỉ một lúc? Đều không có sức thuyết phục gì cả!

Hay cứ nói thẳng là không nhìn thấy? Càng không được, một người to tướng như vậy, không thấy hẳn là người mù rồi, mà kể cả là người mù đi nữa, cũng phải nghe thấy tiếng nước lúc Tào Mộc nhảy xuống nước.

“Nhìn đi!” Tiểu Trương đẩy hắn một cái, hơi nóng nẩy đuổi tới.

“Nhìn gì?” Thẩm Đông đuổi theo sát.

Tiểu Trương đứng trên đá ngầm ngắm nghía mặt biển nửa ngày, đột nhiên như thể hạ quyết tâm bắt đầu cởi quần áo, ném từng thứ tới bên chân.

“Cậu làm gì vậy!” Thẩm Đông hô lên.

“Em đuổi theo,” Tiểu Trương quay đầu lại nhìn hắn, làm ra vẻ mặt anh dũng hy sinh đầy bi tráng, “Em thấy đây có thể là gián điệp!”

Không đợi cho Thẩm Đông lấy lại tinh thần, Tiểu Trương đã nhảy xuống biển.

“Trương Tam!” Thẩm Đông lao tới muốn kéo cậu ta lại mà không kéo được, chỉ có thể nhìn Tiểu Trương nhanh chóng lặn xuống biển bơi về phía trước, “Mẹ cậu không chỉ lười lúc đặt tên cho cậu đúng không! Rõ ràng cũng lười đặt não vào đầu cậu mà!”

Tiểu Trương tuy rằng ngày nào cũng cúi đầu ủ rũ, bơi lội lại khá một cách bất ngờ, chẳng mấy chốc đã chạy mất bóng, Thẩm Đông ngồi xổm trên đá ngầm, không biết có nên xuống nước theo không, Tào Mộc chắc chắn vẫn ở xung quanh.

Không tới hai phút, hắn nghe thấy phía sau một tảng đá ngầm có tiếng nước, liền nhanh chóng nhảy dựng lên chạy tới, nhìn thấy Tào Mộc đang ló đầu ra từ dưới nước.

“Làm sao bây giờ?” Tào Mộc vừa nhìn thấy hắn liền hỏi, “Sao người này lại chạy tới đây?’

Bên này không có ký túc xá, cũng không có thiết bị sinh hoạt, trước đây ngoài Thẩm Đông ra, cũng chỉ có gà sẽ đi dạo ở bên này, chú Trần chắc chắn sẽ không tới đây, cho nên Tào Mộc mới dám ngang nhiên qua lại đây.

“Người này thích đi dạo,” Thẩm Đông đưa tay ra sờ lên mặt Tào Mộc, “Cậu về trong động trước đi, biến thành cá bơi về, người này bơi giỏi lắm, tôi xử lý cậu ta xong thì qua tìm cậu, hôm nay tôi không trực ban.”

“Ừ,” Tào Mộc gật đầu, chìm xuống nước, rồi lại rất nhanh ló đầu lên, “Anh xử lý thế nào?”

“Cậu đừng xía vào nữa,” Thẩm Đông ấn đầu cậu xuống nước, còn có thể xử lý thế nào nữa, chém gió ra thôi.

“Anh lại nói với cậu ta là tôi đến trộm trứng chim đúng không.” Tào Mộc nói.

“A.” Thẩm Đông ngơ ngác.

“Lần đầu tiên anh nhìn thấy tôi, anh không phải cũng nói tôi là kẻ trộm trứng chim à, còn đánh tôi nữa.” Tào Mộc nở nụ cười.

“Ai trộm trứng chim mà ngay cả túi cũng không cầm theo, trần truồng lấy tay ôm à,” Thẩm Đông tiếp tục ấn cậu xuống nước, “Thôi cậu đừng xía vào nữa, chờ tôi đến tìm cậu đi.”

Nhìn Tào Mộc biến mất bên trong đám bọt biển, Thẩm Đông mới đứng lên quay trở lại chỗ Tiểu Trương xuống nước, tiếp tục ngồi xổm chờ.

Mấy phút sau, hắn nhìn thấy đầu Tiểu Trương ló ra khỏi mặt nước cách đó mười mấy mét.

“Chạy trốn nhanh thật!” Tiểu Trương vừa hô vừa bơi tới.

“Đương nhiên, gián điệp lại có thể để cậu đuổi theo dễ dàng vậy à?” Thẩm Đông cười hơi bất đắc dĩ.

“Em mới vừa nghĩ lại rồi, chắc tên đó không phải gián điệp đâu.” Tiểu Trương chống tay lên đá ngầm nhảy lên, kéo quần lên một chân, nhảy qua nhảy lại mấy lần, dốc nước trong tai ra.

“Phản ứng của ngài nhanh thật đấy.” Thẩm Đông cũng không biết nên nói gì.

“Là trộm trứng chim đúng không, chú Trần bảo với em, trên mấy hòn đảo này có không ít loài chim quý hiếm, thường có người tới trộm trứng,” Tiểu Trương cau mày, vẫn liên tục nhìn ra mặt biển, “Anh Thẩm, anh thấy đúng không? Tên đó không mặc quần áo, em không bị hoa mắt phải không?”

“Thấy,” Thẩm Đông đã nghĩ ra nên xạo chóa thế nào, “Đi thay sang bộ quần áo khác đi.”

“Anh Thẩm, sao anh bình tĩnh thế,” Tiểu Trương nhặt quần áo mình lên, rất không vừa lòng nhìn Thẩm Đông, “Chú Trần bảo trên đảo chỉ có ba chúng ta, đảo bên cạnh cũng đều là đảo không người…”

“Người đó là…” Thẩm Đông hơi ngập ngừng, “Lúc trực ban cậu có bao giờ nghe radio của chúng ta kêu chưa, kêu gọi của thuyền trưởng Jack.”

“Nghe rồi! Hô cái gì mà chào buổi sáng ngủ ngon tôi là thuyền trưởng Jack, tôi đang yên giấc trong lồng ngực biển cả gì gì đó,” Tiểu Trương vỗ đùi cái đét, “Mẹ nóa, người đó là thuyền trưởng Jack?”

“Cậu ta là…” Thẩm Đông vốn muốn thuận theo, đổ cái phốt này cho Hồng Kiệt, nhưng người trong làng đều biết cậu ta, chú Trần cũng quen biết, hắn chỉ có thể sắp xếp lại cho Tào Mộc, “Cậu ta là… thuyền viên của thuyền trưởng.”

“A……A?” Tiểu Trương ôm quần áo, mồm vẫn không khép lại được, nửa ngày mới lại sức, “Chú Trần bảo thuyền trưởng kia là người trong làng, đầu óc có vấn đề, người như thế mà còn có thuyền viên?”

“Ừ, thuyền trưởng cũng không tính là đầu óc có vấn đề, chỉ là tư duy hơi đặc biệt thôi,” Thẩm Đông quay người chậm rãi đi về phía ký túc xá, “Chuyện nhìn thấy người này đừng nói với chú Trần, chú Trần là người tuân thủ quy củ, nếu biết có người lên đảo, chắc chắn sẽ hoảng lên, người này cũng không hay đến, chúng ta cứ coi như không thấy đi.”

“Ừ,” Tiểu Trương đi theo sau hắn, “Anh Thẩm, Tào Mộc anh vừa gọi… không phải tên gà đúng không?”

“Không phải.” Thẩm Đông cười.

“Là tên người vừa nãy à? Tào Mộc?” Tiểu Trương cuối cùng cũng coi như tỉnh táo lại.

“Đúng.”

“Sao cậu ta lại không mặc quần áo?”

“Cậu ta thích ở dưới nước, mặc quần áo bất tiện.”

“Vậy à…” Tiểu Trương rất cảm khái, “Ở đây nhiều người thần kỳ thật.”

“Trương…Tam,” Thẩm Đông quay đầu lại, gọi tên Tiểu Trương thật mất tự nhiên, “Tôi mới vừa nói cho cậu…”

“Yên tâm, em sẽ giữ bí mật, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nói thật để chú Trần biết được, ngộ nhỡ sắp xếp hai người chúng ta lần lượt tuần tra trên đảo từ sáng tới tối, ai mà chịu được.”

“Ừ, bọn họ cũng ít khi lên đảo lắm, cũng sẽ không gây ra chuyện gì đâu.”

Tiểu Trương rất bội phục Thẩm Đông có thể vững vàng sững sờ bảy năm trên đảo, đối với lời nói của hắn, cũng không hề nghi ngờ gì, cảm thán một chốc trên đảo chẳng hề nhàm chán như cậu ta tưởng tượng xong, liền ngáp ngắn ngáp dài về ký túc xá mình ngủ.

Thẩm Đông nhìn cậu ta đi vào phòng đóng cửa lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu như Tiểu Trương truy hỏi hắn tại sao sáng sớm ra đã hô tên Tào Mộc mặc quần trong chạy ra ngoài, hoặc là truy hỏi hắn xem nhà Tào Mộc ở đâu, trong chốc lát hắn cũng không biết nên bịa ra thế nào.

Thẩm Đông mặc quần áo tử tế, đi sang phòng trực một vòng, hôm nay chú Trần trực ban, hắn ngồi với chú Trần một lúc, vẫn như trước kia, không nói lời nào, nhìn qua nhật ký trực ban trong khoảng thời gian này một lần, rồi nhìn chú Trần chơi mười mấy ván bài solitaire mới ra khỏi phòng trực.

Giống như mỗi lần xuống nước kiểm tra san hô trước kia, Thẩm Đông cởi quần áo ra, ngồi trên tảng đá ngầm từ từ điều chỉnh lại hô hấp, rồi nhảy xuống biển.

Hang động dưới nước kia của Tào Mộc, hắn mới chỉ tới có hai lần, có điều nhớ được rất nhanh, hắn nổi lên gần cửa động dưới nước để lấy hơi, rồi lặn xuống.

Mới vừa tới gần khe đá đi vào động kia, hắn đã nhìn thấy một cái bóng cam xen trắng len ra từ bên trong.

Giờ hắn đã không cần dựa theo vết sẹo trên lưng Tào Tiểu Ngư để phân biệt nữa, chỉ cần nhìn cái đuôi đang quẫy rất kịch liệt này là được, chẳng có con cá hề nào thấy người lại có thể quẫy đuôi thành ra thế này cả.

Thẩm Đông đập nước một cái, đến đón, hắn biết giờ bạn học Tào Tiểu Ngư nhất định sẽ lại gần đâm hắn, ngay lúc người bạn này xông lại muốn đụng vào môi hắn, hắn nhe răng ra, Tào Tiểu Ngư không phanh lại, cứ thế va lên răng hắn.

Thẩm Đông cười trong nước, cười nửa buổi, suýt nữa thì sặc nước.

Tào Tiểu Ngư rất bực mình xoay người, đuôi quét lên mũi hắn một cái, nhanh chóng chui vào trong khe đá, Thẩm Đông bơi vào theo khe đá, lúc bơi lên trên vào trong động, bọt khí sau khi Tào Mộc biến thân vẫn chưa tan hết.

Hắn cùng bọt khí nổi lên mặt nước, nhếch miệng đang định quay người, nước biển trước mặt bị đẩy lại đây, hắn không để ý, sặc một ngụm nước biển vừa mặn vừa chát, ho đến mức suýt nữa ngất đi.

Qua nửa buổi, mới chỉ vào Tào Mộc đang ngồi xổm bên cạnh, quát một câu: “Cậu muốn chết đấy à!”

“Sau này đừng có đùa tôi dưới nước nữa,” Tào Mộc đập nước, “Nghĩ là tôi không trị được anh à.”

“À,” Thẩm Đông ngây người, chống tay lên tảng đá bò từ dưới nước lên, ngồi xuống bên cạnh cậu, “Càng ngày càng ghê gớm.”

Tào Mộc lập tức chịu đựng, qua ôm hắn hôn một cái: “Không.”

“Hôn răng tôi thích không?” Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu.

Tào Mộc hơi dừng lại, đưa tay nắm lấy mặt hắn hôn tới, đầu lưỡi liếm nhẹ lên răng hắn, rồi tách răng ra, đưa vào trong miệng hắn quét một vòng: “Cũng không tệ lắm, hơi mặn.”

“Đệt!” Thẩm Đông lau miệng, “Mới vừa sặc nước xong, không mặn được chắc.”

“Anh giải quyết xong người kia chưa?” Tào Mộc hỏi hắn.

“Ừ.” Thẩm Đông gật đầu.

“Giải quyết thế nào?”

Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu, đưa tay lên vặn cổ một cái: “Rắc, là giải quyết xong.”

“A!” Tào Mộc trợn tròn hai mắt.

“Thế nào.” Thẩm Đông nhịn cười.

Tào Mộc đột nhiên cười phá lên, ngã xuống nằm dựa vào tảng đá bên cạnh: “Tôi thấy anh giết gà rồi, Thẩm Đông.”

“Tôi giết gà? Tôi giết gà thì làm sao,” Thẩm Đông không hiểu, hắn và chú Trần năm nào cũng giết gà, chỉ có năm ngoái là vì gà thật sự nhỏ quá, nên cứ để vậy.

“Anh không dám hạ dao xuống,” Tào Mộc cười vô cùng vui vẻ, “Anh bắt gà rồi để cho chú Trần giết, anh còn rắc nữa, lừa ai không biết.”

“Bạn học Tào Mộc!” Thẩm Đông vồ tới nắm lấy cằm cậu, mặt tàn nhẫn nhìn chằm chằm cậu, “Nói! Cậu lén lút quan sát ông đây bao lâu rồi!”

“Đã nói lâu lắm rồi mà, lúc ông nội còn tôi cũng luôn đi theo anh mà,” Tào Mộc dùng tay ôm lấy eo hắn, trên mặt vẫn mang theo nụ cười, “Là anh không biết thôi.”

“Ai,” Thẩm Đông cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi cậu, “Tôi bịa ra lừa cậu ta thôi, tôi bảo cậu là thuyền viên trên thuyền Hồng Kiệt, cậu ta tin.”

“Thuyền viên?” Tào Mộc suy nghĩ một lúc, không biết có nhớ ra được không, “Hồng Kiệt là ai?”

“Thuyền trưởng,” Thẩm Đông nói xong liền đè môi cậu lại, “Đừng hỏi thuyền trưởng là ai nữa, cậu ta không chán nhưng tôi nghe cũng chán.”

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Thật ra, có giết thật ném xuống biển, cũng không ai phát hiện ra được,” Thẩm Đông thở dài, “Năm nào cũng có người ra biển rồi chết, thi thể có lẽ đều bị cá ăn rồi.”

“Cũng chưa chắc.” Tào Mộc nói.

“Hả?”

“Có một nơi, gọi là Mồ chôn đáy biển.” Tào Mộc suy nghĩ, “Xa lắm, cũng gần bằng từ chỗ này đến bến thuyền lớn kia.”

“Mồ chôn đáy biển?” Thẩm Đông nghe mà sau lưng lạnh toát, hắn ở trên đảo nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng nghe tới một nơi như thế.

“Ừ, ông nội mang tôi tới một lần, sau đó tôi cũng lén tự mình đi mấy lần,” Tào Mộc cau mày nhớ lại, “Có vài người chết trên biển sẽ bị tha tới đó.”

“Tha?” Thẩm Đông sửng sốt, “Bị ai tha?”

“Không nhớ nữa,” Tào Mộc suy nghĩ một lúc lâu vẫn không nhớ ra được thêm gì, “Ông nội nói với tôi nhiều chuyện lắm, tôi đều không nhớ nữa.”

“Đừng đi,” Thẩm Đông nắm chặt tay cậu, “Không phải chỗ gì tốt, cậu đừng đi nữa.”

“Ừ, lâu lắm rồi không đi, lúc không tìm được ông tôi có đi một lần, muốn nhìn thử xem có ở đó không, sau đó không đi nữa,” Tào Mộc cười, “Bình thường tôi cũng không nhớ rõ, anh nhắc đến tôi mới nhớ ra.”

“Sau này tôi không nói, cậu đừng nhớ tới nữa.” Thẩm Đông nhíu mày.

“Được.”

Nước phía sau vang lên âm thanh, Thẩm Đông quay đầu lại, liếc mắt nhìn xuống nước liền sợ hết hồn, sứa!

Sứa gì thế này!

Thấy rõ thứ trong nước xong, hắn thở phào nhẹ nhõm, đó là mũ rơm của Hồng Kiệt, cứ như vậy trôi tới như một mảnh chiếu lớn.

“Đưa quần áo cho tôi.” Thẩm Đông vỗ Tào Mộc.

Tào Mộc lấy quần áo từ trong túi chống thấm nước bên cạnh ra cho hắn, Thẩm Đông mới vừa tròng quần vào, đã nhìn thấy cái chiếu trong nước bị cong lên một góc: “Tào Tiểu Ngư!”

“Ai vậy.” Tào Mộc nhìn thử khuôn mặt phía dưới chiếu.

“Thần.” Hồng Kiệt cuối cùng cũng đưa ra đáp án không giống với mỗi lần Tào Mộc đưa ra cùng một câu hỏi nữa.

“Không quen.” Câu trả lời của Tào Mộc vẫn không thay đổi.

“Cậu chạy tới đây làm gì?” Thẩm Đông đưa tay vén mũ chiếu qua một bên, hắn thực sự không hiểu Hồng Kiệt vào bằng cách nào, mặc một đống quần áo thì thôi, gầy mà, nhưng cậu ta đội cái mũ này vào đây kiểu gì?

“Tôi không đến được à? Quấy rầy hai người rồi?” Hồng Kiệt hơi bực bội bò từ dưới nước lên.

“Giờ tôi vô cùng không muốn thấy cậu.” Thẩm Đông thực sự đang nói thật, nhìn thấy Hồng Kiệt xuất hiện, vậy nghĩa là có thể sẽ có tin tức gì đó bên Tần Nhất.

“Anh nghĩ tôi muốn suốt ngày chạy sang bên này à, vừa đến đã hỏi thuyền trưởng là ai!” Hồng Kiệt cuốn mũ rơm lại ôm lấy, móc một cái túi chống thấm nước từ đâu đó ra, lấy sách ảnh bên trong ra đưa cho Tào Mộc, “Mang cho cậu.”

“Cảm ơn.” Tào Mộc nhận lấy sách ảnh, rất chuyên tâm lật ra xem, đã không hứng thú gì với chuyện người kia là ai nữa.

“Hai hôm nay tôi ở lại đây không đi, Tần Nhất sáng ngày kia sẽ tới, tôi sợ có chuyện ngoài ý muốn, tôi phải thủ ở đây liên tục.”

“Cái gì ngoài ý muốn?” Thẩm Đông tự nhiên phấp phỏm.

“Ai biết được, Lương Phong chạy rồi, Tần Nhất vẫn nương tay,” Hồng Kiệt nhíu mày, “Tần Nhất đưa Dư Tiểu Giai về nhà, Lương Phong chắc sẽ theo tới, giờ ông ta đã chẳng khác gì người điên nữa rồi.”

“Nương tay? Nương tay gì?” Thẩm Đông sửng sốt.

“Chính là…” Hồng Kiệt liếc mắt nhìn Tào Mộc đang nghiên cứu sách ảnh, “Anh không hiểu à?”

Thẩm Đông cảm thấy hơi đổ mồ hôi lạnh: “…Hình như là hiểu rồi.”

“Không muốn để cho hai người bị cuốn vào những chuyện này, nhưng lại không thể không cuốn vào,” Hồng Kiệt ngồi xuống một tảng đá ngầm bên cạnh, hiếm thấy không phát điên, giọng rất nghiêm túc, “Thẩm Đông, anh nhất định phải tin tôi, hai hôm nay anh cứ đi làm như bình thường, đừng để người khác nhận ra được gì bất thường, tôi sẽ bảo đảm an toàn cho Tào Tiểu Ngư.”

Thẩm Đông im lặng, nhìn chằm chằm mặt Hồng Kiệt thật lâu vẫn không mở miệng.

“Có phải là thấy tôi có khí chất lắm không?” Hồng Kiệt bị hắn nhìn chằm chằm nửa ngày thực sự không chịu nổi, sờ lên mặt mình hỏi một câu.

“Cậu định bảo vệ Tào Mộc thế nào?” Thẩm Đông hỏi.

“Chỉ cần tôi không chết, cậu ấy sẽ an toàn.” Hồng Kiệt nhìn hắn, “Chuyện khác tôi không thể nói thêm.”

“Cậu rút cuộc định thế nào?” Thẩm Đông lần đầu tiên thật sự cảm thấy Hồng Kiệt không phải bị thần kinh, hắn ngồi xổm xuống nhìn vào hai mắt Hồng Kiệt.

“Giống như Tần Vũ, làm cho người cá biến mất khỏi tầm mắt loài người một lần nữa, một lần nữa biến thành truyền thuyết,” Hồng Kiệt cười, “Hiểu không?”

“Biến mất thế nào.”

“Những người biết người cá thực sự tồn tại đều chết hết, người cá sẽ biến mất, rất đơn giản, không phải vậy à?”

Câu nói rất bình tĩnh của Hồng Kiệt lại khiến Thẩm Đông ngây ngẩn cả người, qua thời gian rất lâu vẫn không nói nên lời, Hồng Kiệt đã nói rất uyển chuyển, mà nội dung lại không hề uyển chuyển chút nào.

Đối với Thẩm Đông mà nói, nội dung như vậy đã làm hắn khiếp sợ.

“Chuyện Lương Phong và Tần Nhất làm, không phải là lần đầu tiên, trước đây vẫn có người đang làm, chỉ là bọn họ thành công một bước thôi,” Hồng Kiệt đặt mũ đã cuộn thành một cuộn lên khe đá ngầm, nằm xuống, “Người cá cũng không phải đều ôn hòa như Tào Mộc, nghe nói tới Mồ chôn đáy biển bao giờ chưa?”

Lòng Thẩm Đông trĩu xuống, lập tức quay đầu lại nhìn Tào Mộc.

Tào Mộc không có phản ứng gì, cậu không hề để ý tới cuộc hội thoại giữa Hồng Kiệt và Thẩm Đông, giờ vẫn đang cúi đầu giở sách ảnh.

Hồng Kiệt không nói chuyện Mồ chôn đáy biển nữa: “Nói chung, chuyện lần này nhất định sẽ giải quyết được, chuyện sau này cũng sẽ không liên quan gì tới hai người, yên tâm.”

“Tôi tin cậu một lần,” Thẩm Đông khẽ cắn môi, “Nếu như Tào Mộc xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ giết cậu.”

Động tác lật sách của Tào Mộc dừng lại, cậu nghiêng đầu sang nhìn Thẩm Đông.

“Anh giết tôi?” Hồng Kiệt cười, nhưng nụ cười rất nhanh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc, “Được.”

“Rắc, như vậy à?” Tào Mộc hỏi.

“Đúng, rắc một cái, như vậy.” Thẩm Đông gật đầu.

“Hai người xứng đôi thật đấy!” Hồng Kiệt cau mày sờ lên cổ mình.

____________________________________________________________________________________________*Rất xin lỗi mọi người nhưng vì lí do cá nhân nên kể từ chương này thì hai ngày mình mới đăng được một chương (。╯︵╰。) mong mọi người có thể thông cảm*