Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 36: Bùng nổ



Thẩm Đông không biết trên người mình đã xảy ra chuyện gì, hắn cảm thấy mình như thể vẫn đang nằm mơ, mơ thấy rất nhiều người, người nhà, Tào Mộc, Hồng Kiệt, chú Trần và Trương Tam…

Có điều, lúc hắn bị đau đớn trên người trên tay trên đùi khiến cho nửa tỉnh lại, tiếp theo đó lại bị nước lạnh dội vào mặt đột ngột tỉnh lại, tức khắc nhớ ra được chuyện trước đó.

Hắn bị một người quấn kín mít dùng dùi cui điện làm cho hôn mê?

Hắn chưa kịp cẩn thận nhớ lại, ngay sau đó đã phát hiện ra mình không động đậy được.

Xung quanh người không có ánh đèn, chỉ có mặt trăng trên đầu không hề chuyên nghiệp đi theo, Thẩm Đông cố hết sức cúi đầu kiểm tra qua tình trạng trên người mình, hắn cảm thấy cả người mình đều đang đau.

Vừa nhìn một cái, hắn đã ngây người.

Nếu như hắn không bị hoa mắt, cũng không có vấn đề về tinh thần…

Hắn bị lột sạch quần áo trên người, trói vào một cọc gỗ như thể chuẩn bị được đặt vào xửng hấp lên, không tài nào động đậy được, dây thừng trói trên người ghìm vào người hắn đau đớn.

Thấy rõ tình cảnh bi thảm của mình xong, Thẩm Đông nhanh chóng ngẩng đầu, nhờ vào ánh trăng nhìn qua bốn phía.

Hắn đang ở trên thuyền, xung quanh có mấy người mặc quần áo đen đang đứng, hòa nhập hoàn hảo với bối cảnh, một người trong đó có lẽ vừa dội cho hắn ướt cả người, đang ném thùng qua một bên.

“Tỉnh rồi.” Một người khác nói một câu, cũng không biết là nói với ai.

Thẩm Đông vừa định nói ừ tỉnh rồi, phía sau vang lên một giọng nói: “Tố chất cơ thể cũng không tệ.”

Đệt! Nhạy cảm với giọng nói khiến Thẩm Đông trong nháy mắt đã nghe ra được đây là ai, hắn vô cùng muốn quay đầu lại, mà phía sau đầu là một cọc gỗ thô to, hắn xoay nửa ngày cũng chẳng xoay nổi qua chỗ khác…

Có điều, người này đã chậm rãi đi ra từ phía sau người hắn, đứng trước mặt hắn: “Anh Thẩm, lại gặp mặt rồi.”

Trong lòng Thẩm Đông ngoài kinh ngạc và phẫn nộ, càng nhiều hơn lại là lo lắng, hắn cười: “Không ngờ rằng Lương tiên sinh còn có ham muốn này, dáng người tôi thế nào.”

“Không tệ.” Lương Phong lùi về phía sau hai bước, quan sát hắn từ trên xuống dưới một lần.

“Cứ chậm rãi ngưỡng mộ đi.” Thẩm Đông không nhìn ông ta nữa, ánh mắt dừng lại trên mặt biển.

Không biết Tào Mộc đã gặp được Dư Tiểu Giai chưa, tình huống rút cuộc đã ra sao rồi? Hắn cau mày, chuyện duy nhất còn có thể để hắn giữ một tia hi vọng, chính là Hồng Kiệt hẳn sẽ ở bên cạnh Tào Mộc, tuy hắn không hiểu rõ Hồng Kiệt, nhưng mọi chuyện xảy ra trong thời gian này đã khiến hắn biết Hồng Kiệt không đơn giản, hơn nữa, Hồng Kiệt cũng đã nói, sẽ dùng tính mạng bảo vệ cho Tào Mộc.

Thẩm Đông thử cử động tay chân, dây thừng trói rất chặt, không để lại kẽ hở cho bất kỳ cử động nào.

Hắn hiểu rất rõ vai trò và tình cảnh trước mắt của mình, hắn không thoát được, giờ hắn là con tin dùng để uy hiếp Hồng Kiệt và Tào Mộc!

Phát hiện này hình như khiến cho hắn rất tuyệt vọng, xảy ra chuyện đã không giúp được gì thì thôi, còn bị người ta tạo thành tình thế như này.

Thẩm Đông thử cử động ngón tay, dùng sức muốn dùng ngón tay cố chạm lên nút thắt dây thừng trên cổ, sống với người có thể gần tính là ngư dân như chú Trần một thời gian dài như vậy, hắn hiểu rất rõ các loại nút thắt dây thừng.

Nhưng cánh tay bị trói chặt lại với nhau, ngón tay cọ trên dây thừng đã sắp rách da, hắn vẫn không thể chạm tới được nút thắt, ngón tay ngắn quá! Trước kia, là ai đã khen ngón tay hắn dài? Chém gió!

“Đừng cố giãy dụa nữa,” Lương Phong cười, “Tôi đã suy tính chu đáo lắm rồi, cậu có muốn ngẩng đầu lên nhìn thử không?”

Thẩm Đông không nhìn ông ta, nhưng vẫn vất vả ngẩng đầu liếc mắt nhìn lên, sau đó nổi giận gằn giọng giận dữ: “Tôi đệt cụ nhà ông!”

Trên đầu hắn, lơ lửng một lưỡi chém lóe lên ánh kim loại.

Lưỡi chém này rất gần đầu hắn, tuy rằng hắn không hiểu dây thừng cột lưỡi dao lại với người hắn thế nào, nhưng hắn biết rõ, một khi dây thừng trên người hắn lỏng đi, lưỡi chém này sẽ ngay lập tức chém xuống, lưỡi dao dán vào cọc gỗ hắn bị trói vào, lúc chém xuống, dù hắn có tránh thế nào đi nữa, lưỡi dao cũng sẽ hạ xuống cổ hắn.

Hơn nữa, hắn và lưỡi chém cách nhau rất gần, hẳn là không một ai có thể trong thời gian ngắn như vậy kéo hắn ra được.

“Tính tình của anh Thẩm đúng là không tốt, vào lúc thế này rồi mà vẫn còn có thể chửi người như vậy, không sợ khiến tôi tức giận sao?” Lương Phong tiếp tục mỉm cười, “Nếu như tôi nổi giận, rồi làm ra chuyện gì với Tào Mộc và Hồng Kiệt, chính tôi cũng không biết được đâu.”

“Mẹ nó.” Thẩm Đông liếc mắt nhìn ông ta, cảm giác nếu như lửa giận trong lòng mình bùng được ra ngoài, có khi còn có thể nóng chảy lưỡi chém trên đầu mình.

“Đừng căng thẳng.” Lương Phong đi tới bên cạnh hắn, đứng một lúc liền đột nhiên cầm lấy thanh sắt từ trên tay một kẻ bên cạnh, vụt mạnh lên người Thẩm Đông: “Tôi cần Tào Mộc và Hồng Kiệt còn sống.”

Đau đớn nhói lên trên đùi trong nháy mắt đã lan ra, nước mắt Thẩm Đông suýt nữa thì trào ra, thân thể đột nhiên nhói lên một cái, dây thừng trói người lại ghìm chặt vào da thịt hắn hơn.

“Thẩm Đông, cậu hẳn là muốn giết tôi lắm, đúng không?” Lương Phong trả thanh sắt lại vào tay người bên cạnh: “Bởi vì cậu không biết giá trị của việc tôi đang làm, cậu có biết, tiếng hát của nàng tiên cá có thể khống chế não người quên đi bệnh tật trên cơ thể là một phát hiện trọng đại thế nào không? Chỉ cần tiến thêm được một bước nữa thôi, khắc phục được yếu tố không ổn định xuất hiện trong quá trình cải tạo, là sẽ có được một công cụ trị liệu hoàn hảo, thứ này có thể giải thoát được cho những người ít nhiều bị hành hạ bởi đau đớn của bệnh tật! Còn không có tác dụng phụ!”

“Vậy nếu như tiếng hát của ông có hiệu quả này trên người cá, bắt ông đi làm thí nghiệm,” Thẩm Đông nhịn lại cơn đau trên đùi nhìn chằm chằm ông ta, lời Lương Phong nói nghe thật tốt đẹp, nhưng hắn nhìn ra được, người này là một người điên, mục đích của ông ta chắc chắn chẳng hề lung linh như tạo phúc cho toàn nhân loại, “Con mẹ nó, ông có đi không? Cũng mẹ nó không có tác dụng phụ! Thì sao!”

“Đừng ngây thơ nữa,” Lương Phong giơ tay vỗ lên mặt hắn, mặt châm chọc, “Người và động vật không giống nhau, người cá không phải là người, bọn họ chỉ phục vụ cho con người thôi.”

Câu nói này khiến lửa giận trong lòng Thẩm Đông đã bùng lên đỉnh đầu, hắn cảm thấy chính mình cũng ngửi thấy mùi khét của tóc bị đốt cháy, lúc đang định châm chọc tinh thần của Lương Phong mấy câu, trong khoang thuyền phía sau có người chạy ra.

“Kéo lưới rồi.” Người kia đi tới bên cạnh Lương Phong, nói một câu.

Câu nói này khiến Thẩm Đông sững sờ, hơi lạnh từ dưới bàn chân tràn lên, kéo lưới?

Tào Mộc?

Tào Mộc sao lại ở đây! Không phải cậu ấy đang ở trên đảo sinh ly tử biệt với Dư Tiểu Giai sao!

Tào Mộc vọt về hướng mặt biển rất nhanh, bởi vì lưới dưới chân thu lại đây cũng nhanh như vậy, đã vậy, tấm lưới này còn rất lớn, từ bốn phương tám hướng bao vây lại, ngoại trừ mặt biển, bọn họ chẳng còn nơi nào để trốn nữa.

Nỗi sợ hãi với lưới đánh cá đang không ngừng kích thích cậu từ sâu trong nội tâm.

Hồng Kiệt cũng nhìn rõ được tình hình trước mắt của bọn họ, ý định muốn để Tào Mộc thử lao ra khỏi lưới đánh cá đã bị dẹp đi, Lương Phong đương nhiên sẽ không ngốc đến mức dùng một tấm lưới đánh cá bình thường đến bắt một người cá.

Trên lưới đánh cá lóe lên tia sáng bé nhỏ đã có thể nói rõ, đây là một tấm lưới kim loại, kể cả sợi lưới có rất nhỏ đi nữa, nhưng chắc chắn rất chắc, nếu như xông ra, có khi sẽ cắt bọn họ thành từng mảnh nhỏ.

Cả người mình tan thành từng mảnh nhỏ thoát ra khỏi lưới, Hồng Kiệt vô cùng không muốn.

Thật ra, cậu định ra hiệu cho Tào Mộc không cần bơi nhanh như vậy, kể cả có thể thoát ra khỏi miệng lưới đánh cá đang thu lại đi nữa, bọn họ cũng không thoát được. Lưới đánh cá này lớn hơn lưới đánh cá bình thường của ngư dân rất nhiều, hơn nữa Hồng Kiệt đã nhìn thấy bên ngoài lớp lưới này còn có một lớp nữa, kể cả bọn họ có chui ra khỏi tấm lưới này đi nữa, nhất định sẽ bị lớp bên ngoài cuốn lấy.

Nhưng Tào Mộc chỉ xông lên phía trên, không để ý gì khác, cậu biết Tào Mộc đã từng bị thương vì lọt vào lưới đánh cá, cũng biết Tào Mộc sợ hãi với việc bị lưới nhốt lại không thể nào biến thành người trốn đi được, cậu nhắm mắt lại, đành yên lặng xem biến đổi thôi.

Trước khi chắc chắn được bọn họ có giá trị lợi dụng không, Lương Phong sẽ không giết bọn họ, còn cậu sẽ có một cơ hội cuối cùng.

Đó chính là chờ sức mạnh ẩn giấu trong cơ thể Tào Mộc, cũng không ai biết rốt cuộc là nhờ vào cái gì, có thể bùng nổ tất cả ra.

Có điều, cơ hội này, không do cậu nắm, mà thời cơ phát động, lại nằm trên tay Lương Phong.

Thẩm Đông nhìn thấy sóng đảo loạn trên mặt biển, từ dưới mặt biển lóe lên ánh bạc của thứ gì đó rất lớn, hắn nhìn chằm chằm một lúc lâu, mới giật mình nhìn ra được, vậy mà lại là một tấm lưới đánh cá bằng kim loại gần như không thấy được tận cùng.

Lòng hắn chìm xuống tận đáy, chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm, trong tấm lưới này chắc chắn là Tào Mộc!

Vừa nghĩ tới vết thương bị lưới đánh cá cắt ra trên lưng Tào Mộc, hắn lại đau lòng, cố hết sức giãy dụa mấy cái, lại chẳng thể nào động đậy dù chỉ nửa li bên trong dây thừng.

Lưới đánh cá đã hoàn toàn được thu lại, Tào Mộc kể cả có định lao ra ngoài đi nữa, cũng sẽ bị sợi lưới bằng kim loại cắt bị thương, Thẩm Đông gọi to ra ngoài khơi, giọng cũng lạc đi: “Tào Mộc ——“

Bóng đen trên thuyền đều lại đứng ở mũi thuyền, trong tay không biết đang cầm vũ khí gì, cùng nhắm về phía nước biển đang sôi trào trên lưới đánh cá.

Mấy giây sau, lưới đánh cá ngoài khơi đột ngột bị đẩy lên, đẩy lên khỏi mặt biển.

Có người phía dưới muốn ló ra khỏi mặt biển.

Thẩm Đông thấy rất rõ ràng, dù cho chỉ là một cái tay, hắn cũng nhận ra được đây là Tào Mộc.

Tào Mộc vọt lên rất cao, Thẩm Đông không biết dưới tình huống ở dưới nước không có chỗ lấy đà chỉ dựa vào chân đạp nước, làm thế nào cậu có thể vọt lên cao tới vậy, nhưng chưa chờ hắn lấy lại được tinh thần, thứ trong tay mấy bóng đen đứng ở mũi tàu đã gần như cùng lúc phát ra một tiếng oành vang dội.

Cùng lúc tiếng động này vang lên, Tào Mộc đã nhanh chóng trở về dưới nước.

Thẩm Đông nhìn thấy mười mấy quả cầu nhỏ bị bắn ra ngoài, nổ tung trên không.

Nhưng thứ rơi xuống mặt biển sau vụ nổ lại khiến Thẩm Đông bàng hoàng.

Nước?

Bắn ra từ trong mấy quả cầu đều là nước, rơi xuống mặt biển rồi, không để lại dù chỉ một chút dấu vết.

Tào Mộc lặn xuống nước, lặn xuống vài mét, nhanh chóng bơi đi một phía khác, cậu không biết thứ bắn ra từ bên trong là gì, nhưng cậu ngửi được đây không phải là nước.

Hồng Kiệt thấy máu rịn ra trên tay Tào Mộc, đây là vết cắt tạo thành lúc cậu đẩy lưới đánh cá nhảy lên khỏi mặt biển, vết thương sâu nhưng gọn gàng, nếu như Tào Mộc dùng sức mạnh hơn nữa, ngón tay của cậu có lẽ sẽ bị cắt lìa luôn.

Tào Mộc bơi rất nhanh, đinh ba găm trên người Hồng Kiệt cũng lắc lư theo, cậu định duỗi tay ra nắm chặt lấy cây định ba, lại phát hiện ra tay như thể không nghe theo điều khiển nữa, bắt đầu mềm oặt đi.

Thuốc mê? Hồng Kiệt nhíu mày, theo lý thì thuốc mê thông thường sẽ không ảnh hưởng gì tới mình, cho dù có ảnh hưởng cũng không phát tác nhanh đến vậy được.

Sản phẩm made by Lương Phong?

Tào Mộc cũng phát hiện ra điều khác thường, thân thể Hồng Kiệt vốn đang cố hết sức phối hợp với động tác của cậu lại đột nhiên mất hết sức lực, cậu không dừng lại, bơi về phía trước thêm một đoạn, gần như đã có thể nhìn thấy vách tường lưới phía trước, mới lại gần mặt nước, cẩn thận dùng tay đẩy lưới đánh cá lên trên, thay đổi nhỏ bé này chẳng hề rõ ràng dưới sự che chắn của sóng biển.

Cậu đưa Hồng Kiệt ra khỏi mặt nước: “Cậu không cần lên lấy hơi đúng không?”

“Đúng.” Giọng Hồng Kiệt đã không còn qua loa như mọi khi nữa, có gì đó chột dạ.

“Được,” Tào Mộc không hỏi nhiều, dùng chân cố định người Hồng Kiệt, tay nắm chặt lấy cây đinh ba dùng lực bẻ, đinh ba bị cậu bẻ đi, chỉ còn lại một đoạn ngắn, “Vậy được không?”

“Được, Tào Tiểu Ngư cậu không ngốc thật kia đấy.” Hồng Kiệt cố hết sức cười, cậu nhận ra Tào Mộc dường như không bị ảnh hưởng, liền thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

“Tớ không mang theo cậu được, cậu ở dưới nước chờ tớ.” Tào Mộc nắm lấy cánh tay Hồng Kiệt, chuẩn bị thả bạn xuống biển, dẫn theo Hồng Kiệt, cậu không có cách nào biết được tấm lưới đánh cá này là thế nào.

Mặc dù trong lòng cậu chỉ mong tránh khỏi tấm lưới này bằng mọi giá, nhưng giờ cậu không thể không đè nén nỗi sợ hãi này xuống đáy lòng, cậu không muốn bị lưới đánh cá này bắt được.

“Cậu…” Hồng Kiệt đang định nói gì đó, trên con thuyền đằng xa đột nhiên xuất hiện tia sáng, như thể đèn pha, ánh sáng mạnh trong nháy mắt đã chiếu rọi vùng biển xung quanh.

Lưới đánh cá, sóng biển, tất cả đều trở nên rõ ràng dưới ánh sáng.

Tào Mộc híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía thuyền, con thuyền nấp sau ánh sáng lại hoàn toàn mờ mịt, chỉ có thể nhìn thấy mấy cái bóng đang lay động.

Nhưng Tào Mộc vẫn nhìn rõ được tình cảnh ở mũi thuyền, cánh tay đang nắm lấy tay Hồng Kiệt đột nhiên siết chặt lại.

Hồng Kiệt không để ý tới cơn đau bị cậu siết, cũng nhìn về phía trên thuyền.

Từ khoảng cách này, Hồng Kiệt và Tào Mộc đều có thể nhìn thấy người ở mũi thuyền.

“Quả nhiên!” Cậu cắn răng nói một câu, lần mò tới một con dao khác trên đùi, “Trói chắc thật.”

Bàn tay Tào Mộc dùng để đẩy lưới đánh cá lên đã siết chặt lại, Hồng Kiệt nhìn thấy máu chậm rãi rỉ ra từ trong vết thương của bạn, không nhịn được mà nói một câu: “Tớ cứ tưởng cậu không nhớ Thẩm Đông nữa.”

“Tớ đã nói là sẽ không quên nữa mà.” Giọng Tào Mộc lộ ra cơn giận rất rõ ràng.

“Tào Tiểu Ngư, cậu nghe tớ nói, trạng thái bây giờ của cậu, không ra đó được,” Hồng Kiệt thả lỏng thân thể, nhẹ nhàng trôi theo nước biển, cậu cần phải tiết kiệm thể lực để ứng phó tình hình sau đó, “Cậu…”

Còn chưa nói xong được câu này, trên thuyền đột nhiên vang lên giọng nói của Lương Phong: “Xem ra thuốc mê không có tác dụng, may mà tôi đã có chuẩn bị, Tào Mộc, chúng ta bàn bạc điều kiện đi!”

Nói xong câu đó, Lương Phong giơ thanh sắt trong tay lên, lại vụt lên người Thẩm Đông cái nữa, lần này là bụng.

Thân thể Thẩm Đông cứng ngắc trong chốc lát, sau đó ngực phập phồng kịch liệt vì đau đớn, nhưng hắn không phát ra bất cứ tiếng động gì.

Lương Phong có vẻ không hài lòng lắm, dời thanh sắt lên trên, đập mạnh lên xương sườn Thẩm Đông.

Thẩm Đông cảm giác mình hình như đã nghe thấy tiếng xương cốt gẫy rắc, đau đớn gần như đã khiến hắn mất đi ý thức, hô hấp cũng chẳng thể tiếp tục, dù trong cơn hoảng loạn, hắn cảm thấy mình đã sắp cắn nát răng, nhưng vẫn không phát ra bất kỳ âm thanh gì.

Đây là cách duy nhất hắn còn để đối chọi với Lương Phong.

“A ——”, Tào Mộc đẩy Hồng Kiệt xuống biển, một tiếng gào bùng nổ cơn giận tới cực điểm, “Ông chết đi, chết đi!”

Giọng cậu đã khàn đi, mà lại có lực xuyên thấu đáng sợ, Hồng Kiệt đang chậm rãi chìm xuống đáy lưới đánh cá dưới nước vẫn có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của cậu.

Giọng điệu này, khiến người ta cảm nhận được một cơn lạnh không hiểu nổi lan ra trong lòng.

Hồng Kiệt chìm xuống hai ba mét, khóe miệng kéo ra một nụ cười, tuy cả người cậu đã mềm oặt đi, nhưng vẫn liên tục nhìn vào từng động tác của Tào Mộc.

Nước xung quanh người Tào Mộc bắt đầu nổi lên bong bóng, dán lên làn da cậu chậm rãi nổi lên mặt nước.

Đây không phải là bọt biển lúc biến thân, cũng không phải bọt biển xuất hiện trước lúc Dư Tiểu Giai chết.

Đây là… cơ hội.

Hồng Kiệt nắm chặt dao trong tay, tiếp tục thả lỏng chìm xuống đáy, Lương Phong à, cảm ơn.

Lương Phong cũng chú ý tới khác thường.

Ông ta chưa kịp ngẫm nghĩ xem khác thường ở chỗ nào, tiếng gào của Tào Mộc đã như một lưỡi dao, chính xác đâm thẳng vào lồng ngực ông ta, ông ta cảm nhận được một cơn đau đớn, như thể bị một bàn tay vô hình tóm chặt lấy yết hầu, không thở nổi, cũng không phát ra được âm thanh gì, nhưng đau đơn trên ngực lại khiến ông ta cần hô hấp khẩn cấp.

Cảm giác này, trong nháy mắt đã khiến ông ta đau đến không muốn sống nữa, gục người xuống.

Mấy người bên cạnh trông có vẻ cũng gặp phải tình trạng tương tự, có hai kẻ đã ngã xuống đất, chân giãy dụa vô lực.

Lương Phong cố nén lại đau đớn, lảo đảo chạy vào khoang thuyền, bên trong khoang thuyền có tai nghe cách âm chuyên dụng, được chế tạo đặc biệt nhằm vào tiếng hát của Dư Tiểu Giai, ông ta không biết liệu có thể chắn được âm thanh của Tào Mộc hay không.

Lương Phong nhào tới cái thùng đựng tai nghe, tay run lên vì đau, chật vật mãi mới mở được thùng ra.

Ông ta làm thế nào cũng không ngờ được, Tào Mộc hoàn toàn chưa được cải tạo, cũng chưa bị nuôi cấy gì, lại có thể nắm giữ được âm thanh như vậy!

Thẩm Đông cảm thấy ngực đau vô cùng, cảm giác nghẹt thở dữ dội cộng với dây thừng siết chặt khiến hắn cảm thấy mình cũng sắp hồn lìa khỏi xác rồi.

Hắn không thể tin được, đây lại là thương tổn do giọng Tào Mộc tạo thành, tầm mắt của hắn bắt đầu mờ mịt đi, đương nhiên, hắn vốn đã không nhìn thấy rõ ràng.

Trên người Tào Mộc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Trong khoảng thời gian kể từ lúc hắn chẳng hề tiêu sái bị giật điện, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Người trên thuyền bị âm thanh Tào Mộc phát ra hành hạ cho đau đớn muôn dạng, nhưng bọn họ cũng không chú ý tới, một thay đổi khác dưới đáy biển.

Hồng Kiệt đã chìm xuống dưới đáy lưới đánh cá, lẳng lặng thả lỏng nằm trên lưới.

Cậu chỉ biết rằng Tào Mộc chắc chắn bị kích phát ra một loại năng lực gì đó, lại không nghĩ tới sẽ là thế này.

Tiếng hát của Dư Tiểu Giai có thể khiến người ta vô tri vô giác quên đi đau đớn, nhưng âm thanh Tào Mộc phát ra lại hoàn toàn khác.

Trắng trợn dứt khoát.

Là giết chóc.

Nhưng ngoài âm thanh, còn có một điều khác thường khác mà có lẽ chỉ Hồng Kiệt cùng ở dưới nước mới phát hiện ra được.

Nước biển đang chấn động.