Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)

Chương 42: Hoàng tử nhân ngư



Sau khi sáng ra đã bị dòng suy nghĩ vô địch của Trương Tam làm cho kinh ngạc, Thẩm Đông tỉnh cả ngủ, thêm vào thuốc tê mất đi tác dụng, đau đớn không hề dễ chịu trên người một lần nữa kéo tới, tuy rằng đã đỡ hơn trước đó rất nhiều, nhưng muốn ngủ có lẽ là không thể, cho nên hắn thay quần áo ra ngoài đi dạo.

Trương Tam đi thay ca cho chú Trần, nhưng chú Trần vẫn chưa trở về, hắn không yên tâm lắm, theo cách thức tư duy thần kỳ kia của Trương Tam, chẳng biết liệu có kể cho chú Trần câu chuyện kỳ quái gì không, IQ của chú Trần bình thường, hắn sợ sẽ ầm ĩ lên chuyện gì ngoài ý muốn.

Diệt khẩu một Trương Tam thì dễ, muốn diệt thêm một người nữa quá không thực tế….

Thẩm Đông rất gian nan nhảy lên thuyền, cầm mái chèo mới chèo một chốc, đã cảm thấy không dùng sức nổi, dùng tay trái chèo, trên tay trái có vết thương, dùng tay phải chèo, sẽ kéo tới xương sườn.

“Ai…” Thẩm Đông vứt mái chèo đi, chèo bằng chân lại chưa luyện bao giờ.

“Ai…” xong, hắn vẫn cầm mái chèo lên, vẫn phải qua, cứ chèo chầm chậm thôi.

Mà mới vừa chèo mấy cái, hắn cảm thấy mình hình như đã luyện thành thần công rồi.

Mái chèo chỉ quẹt quẹt bừa dưới nước, thuyền lại vững vàng đi về phía trước.

Dị năng bùng nổ?

Thẩm Đông hơi mờ mịt dừng tay lại, nhưng thuyền vẫn không dừng, tiếp tục từ từ đi tới phía trước.

Sóng?

Không đúng mà, sóng rõ ràng chỉ có thể đẩy thuyền về lại đá ngầm.

Thẩm Đông cầm mái chèo sững sờ một lúc, sau đó ném mái chèo xuống thuyền, bám lấy thành thuyền nhào ra ngoài, một tay bóp mũi cắm thẳng đầu xuống nước.

Quả nhiên!

Hắn thấy có người ở dưới thuyền.

Tào Mộc một tay đỡ thuyền đang chuyên tâm bơi về phía trước nè!

Nhìn thấy mặt Thẩm Đông đột nhiên xuất hiện lộn ngược bên cạnh, cậu sợ hết hồn, nhưng thấy rõ rồi, mặt rất nhanh đã nhoẻn miệng cười.

Thẩm Đông không biết nên nói gì, nhìn về phía hải đăng, trước cửa sổ không có ai, hắn đập đập mặt nước.

Mặt Tào Mộc ló ra một bên thuyền, tay vẫn đẩy thuyền, tiếp tục bơi.

“Cậu làm gì thế? Sao cậu lại ở đây!” Thẩm Đông cầm mái chèo qua giả vờ chèo, ngộ nhỡ có ai đứng trước cửa sổ nhìn xuống dưới, hắn không muốn để cho người khác nghĩ mình dùng khí công chèo thuyền.

“Anh cũng chẳng sang chỗ san hô, tôi đợi dưới nước một lúc mà không thấy anh,” Tào Mộc cười rất vui vẻ, ánh nắng mặt trời bắt đầu lên cao chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến người ta nhìn vào đặc biệt thấy thư thái, “Tôi mới nghĩ đi tìm anh, nhìn thấy người kia đi rồi, tôi định đi lên tìm anh, kết quả là anh lại tới.”

“Vậy sao cậu không gọi tôi! Trốn ở dưới dọa ai đấy hả!” Thẩm Đông giơ tay lên, muốn vỗ lên mặt cậu một cái, nhưng lúc hạ xuống lại không nhịn được đổi ý, bóp bóp mặt cậu.

“Nhìn anh chèo chậm quá.” Tào Mộc híp mắt lại cười nói.

Thẩm Đông nhìn mặt cậu, có hoảng hốt trong nháy mắt, Tào Mộc âm trầm thận trọng trước lúc trời sáng vẫn đang đung đưa trong đầu hắn, Tào Mộc trước mắt cười đến cả mặt ngập tràn ánh nắng khiến hắn hơi không phân biệt được, đâu mới là Tào Mộc chân thực.

“Vết thương cậu còn đau không?” Thẩm Đông hỏi, “Thuyền trưởng về rồi à?”

“Không đau, chẳng mấy chốc là khỏe thôi,” Tào Mộc dẫn thuyền tới một bên hải đăng, “Thuyền trưởng quay lại rồi, không chết, Tần Nhất băng bó cho cậu ấy rồi.”

“Vậy thì tốt, chốc nữa đi thăm thuyền trưởng đi, tôi lên lượn một vòng rồi xuống, Trương Tam nhìn thấy Tần Nhất với quan tài rồi, tôi phải đi canh xem cậu ta có nói cho chú Trần không,” Thẩm Đông ấn mặt Tào Mộc ấn cậu xuống nước, “Cậu chờ tôi ở quanh đây, đừng để chú Trần nhìn thấy.”

Tào Mộc ở dưới nước gật đầu, chậm rãi chìm xuống dưới.

“Ra xe đi chú Trần! Không ra nữa là chết rồi____” Thẩm Đông vừa vào phòng trực đã nghe thấy giọng của Trương Tam, “Ai, chú Trần chú chơi cờ dở ẹc!”

Chú Trần đang chơi cờ tướng, Trương Tam ở bên cạnh thò đầu qua nhìn, rất vội vàng gõ lên màn hình.

“Mày đi ra.” Chú Tần ngược lại là rất bình tĩnh, cầm con chuột không hề liếc mắt nhìn Trương Tam.

“Chơi à.” Thẩm Đông nói một câu.

“Tiểu Thẩm đến rồi à, sáng nay chú luộc trứng gà, ăn một quả đi.” Chú Trần quay đầu lại, trông có vẻ không khác gì ngày thường.

“Vâng.” Thẩm Đông gật đầu.

“Không phải anh ăn rồi à? Vẫn ăn nữa?” Trương Tam tiếp một câu.

“Chưa ăn no.” Thẩm Đông cầm lấy trứng gà trên bàn, thật ra hắn ăn no rồi, nhưng chú Trần mỗi lần nấu đồ ăn sáng đều rất tốt bụng nấu thêm, sợ thanh niên lười nấu ăn sáng, cho nên dù no hay không no, Thẩm Đông đều sẽ ăn tiếp.

“Vậy ăn nhanh đi, chú còn tưởng là phải để tới chiều đây, hỏng rồi lại tiếc.” Tâm trạng chú Trần không tệ.

Thẩm Đông ăn xong trứng gà luộc, nhìn chú Trần không có ý định về nghỉ, liền quay người đi ra ngoài phòng trực: “Không có việc gì nhỉ?”

“Không có việc gì, chú giết xong ván này rồi về phòng nghỉ.” Chú Trần nhìn chằm chằm màn hình.

“Chú đây là bị giết xong ván này.” Trương Tam sửa lời chú.

Tào Mộc không bơi xa, Thẩm Đông mới vừa nhảy lên thuyền, Tào Mộc đã ló đầu ra từ một bên thuyền.

“Giờ đi tìm thuyền trưởng à?” Cậu hỏi.

“Ừ, cậu ta đang ở đâu?”

“Ở đảo đằng kia, có điều thuyền cậu ấy ở gần đây, tôi đi kéo lại đây.”

“Tào Mộc…” Thẩm Đông gọi cậu một tiếng, đột nhiên lại không muốn hỏi ra nửa câu sau.

“Hả?” Tào Mộc đáp.

“Vết thương của thuyền trưởng có nghiêm trọng không?”

“Không nhẹ, nhưng thuyền trưởng không phải…” Tào Mộc suy nghĩ xem nên nói thế nào, “Cậu ấy không phải hoàn toàn là con người, cho nên cậu ấy hồi phục nhanh thôi, đừng lo lắng.”

“Ồ.” Thẩm Đông cũng không ngạc nhiên với chuyện Hồng Kiệt không phải con người, chuyện khiến hắn kinh ngạc đã nhiều lắm rồi, trải qua hỗn loạn đêm qua, hắn có ngốc cũng nhìn ra được Hồng Kiệt không thể nào là một nhân loại thực thụ được.

Thật ra trước đó hắn muốn hỏi Tào Mộc một câu khác.

Tào Mộc hiện giờ nhớ ra được thuyền trưởng, như thể từ trước tới giờ cậu đều không quên.

Nhưng hắn không hỏi, đối với một số thay đổi của Tào Mộc, hắn không muốn nhắc tới, cho dù là không phải lừa mình dối người, hắn vẫn luôn cảm thấy chính Tào Mộc cũng không để ý tới, vậy thì đừng nhắc cậu là được.

Hồng Kiệt không ở luôn trong hang động dưới nước của Tào Mộc, nơi đó thủy triều lên, cậu ta bảo ở đó không thoải mái.

Thẩm Đông và Tào Mộc ngồi thuyền của cậu ta lên đảo, Hồng Kiệt đang nằm trên một khối đá ngầm tắm nắng, trên người không mặc quần áo dày nặng nữa.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Đông nhìn rõ thân thể không bị che chắn của Hồng Kiệt, băng gạc quấn ngang dọc tứ tung trên người cậu ta rất nổi bật, mà da dẻ bên dưới băng gạc lại càng khiến Thẩm Đông giật mình, đêm qua không nhìn rõ, lúc lên thuyền tình hình hỗn loạn, Thẩm Đông cũng hoàn toàn không có cơ hội nhìn kỹ.

“Trắng thật,” Hắn lẩm bẩm một câu, “Không ngờ da Hồng Kiệt lại đẹp thế.”

“Có bao giờ tắm nắng đâu,” Tào Mộc cười, nụ cười lại biến mất rất nhanh, cậu cúi đầu  nhìn người mình, hình như hơi mất mát, “Anh thích trắng à?”

So sánh với Hồng Kiệt, da dẻ hơi vàng của Tào Mộc lại càng bánh mật hơn.

Thẩm Đông cười vui vẻ, bóp một cái lên mông cậu: “Không, tôi thích đen.”

“Chính anh cũng không trắng, cho nên hẳn phải thích hơi trắng đúng không?” Tào Mộc rất rầu rĩ với phát hiện này, cả ngày cậu cứ ở dưới ánh nắng mặt trời, còn toàn để trần, ngay cả mông cũng không trắng.

“Tôi thích giống như tôi,” Thẩm Đông nhịn cười, sau đó đổi sang vẻ mặt rất nghiêm túc, “Không, tôi chỉ thích mỗi cậu, đen trắng gì khác tôi đều không thích.”

“Thật?” Tào Mộc nhìn hắn.

“Ừ!” Thẩm Đông gật đầu, vẻ mặt có chút mờ mịt lại có gì đó hoài nghi trên mặt Tào Mộc hắn đã quen thuộc khiến lòng hắn như nhũn ra, vô cùng muốn ôm lấy cậu hôn mấy cái.

“Tôi hơi vướng víu đúng không?” Hồng Kiệt vẫn luôn nằm nhắm mắt, bất đắc dĩ mở miệng.

“Tàm tạm, nể cậu đang bị thương nên không đuổi cậu đi,” Thẩm Đông đi tới bên cạnh cậu ta, ngồi xổm xuống, “Thế nào?”

“Anh hỏi tôi, hay là hỏi chuyện khác?” Hồng Kiệt mở mắt ra.

“Hỏi cả.”

“Đều không sao rồi.”

“Tần Nhất đâu?”

“Không biết, chắc là chết rồi,” Hồng Kiệt nhìn mặt trời, “Trên thuyền anh ta có thiết bị đắm tàu, để phòng ngừa cùng Lương Phong đồng quy vô tận, có thể chìm trong vòng năm phút, có tìm cũng không tìm được.”

“Tự sát?” Thẩm Đông rất bất ngờ, lòng đột nhiên buồn bã, hắn không thể tưởng tượng được thế giới nội tâm của những người đó, cho dù là Lương Phong, Tần Nhất hay là Tần Vũ, hắn đều không thể hiểu nổi.

“Anh ta từ lâu đã không biết mình sống để làm gì rồi, không chết thì làm gì nữa,” Hồng Kiệt cười, nói nghe rất đơn giản, “Hai người ngồi thuyền của tôi lại đây à?”

“Ừ.” Thẩm Đông nhìn kỹ mấy vết thương trên người Hồng Kiệt, hắn thực sự kinh ngạc, Hồng Kiệt có thể mang theo một đống vết thương như vậy, xử lý hết chuyện sau đó? Một mình? Không cần giúp đỡ?

“Tôi về trên thuyền đây, lên chơi không?” Hồng Kiệt ngồi dậy, lúc đứng lên dứt khoát hơn Thẩm Đông nhiều, như thể người chẳng hề bị thương.

“Ừ,” Thẩm Đông theo sau cậu ta, do dự rồi mới nói một câu, “Tào Mộc nói cậu không phải người.”

“Tào Tiểu Ngư sao cậu lại chửi tớ!” Hồng Kiệt không hề suy nghĩ đã gào lên quát Tào Mộc.

“Tớ đâu có.” Tào Mộc bị cậu ta quát mà chẳng hiểu sao.

“Vẫn ngốc lắm,” Hồng Kiệt nở nụ cười rất hài lòng, sau đó mới quay đầu nhìn Thẩm Đông, “Tôi là người con của biển cả.”

Câu nói này, trước ngày hôm qua, Thẩm Đông sẽ không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng trải qua chuyện đêm qua, lại nghe Hồng Kiệt nói như vậy, hắn có cảm xúc hoàn toàn khác.

Hồng Kiệt chưa bao giờ nói bừa cả, lời cậu ta nói là sự thực, chỉ là không ai tin.

Hồng Kiệt trở về thuyền rồi, có vẻ rất vui vẻ, lái thuyền đi xong, cậu ta đứng ở mũi thuyền một lúc, rồi lại nhảy xuống, tìm bịt mắt của mình bịt lên, sau đó lại trở lại mũi thuyền.

“Cảm giác này tốt lắm!” Cậu ta một tay chống nạnh, hét một tiếng ra ngoài khơi, “Ta trở về rồi!”

Thẩm Đông ngồi trên sàn thuyền, dựa vào Tào Mộc phía sau, giờ ánh mặt trời vẫn chưa chói chang, phơi nắng rất thư thái, hai mắt cũng không muốn mở ra.

“Cậu không dùng một mắt là không quen à.” Thẩm Đông hỏi, liên hệ tới thân thế thần bí của Hồng Kiệt, hắn cảm thấy bịt mắt này cũng không chỉ đơn giản là giả dạng cướp biển.

“Ừ,” Hồng Kiệt nhếch miệng cười, “Nhìn như vậy mới đúng là thế giới của tôi.”

“Ồ.” Thẩm Đông không hỏi thêm, không phải hắn không tò mò, hắn tò mò rất nhiều chuyện, nhưng giờ hắn đã nghĩ rõ ràng rồi, những chuyện này, không liên quan gì tới hắn cả, hắn cũng không muốn có bất kỳ liên quan gì tới những chuyện này cả, biết càng ít càng tốt.

Tào Mộc vẫn luôn ngồi yên lặng phía sau hắn, đưa một tay từ phía sau ra ôm lấy hắn, một tay thò xuống biển nhẹ nhàng đung đưa.

Nếu như mọi chuyện cứ giải quyết như vậy, thoạt nhìn cũng ổn.

Tào Mộc dù có một vài thay đổi bé nhỏ, nhưng dường như cũng không có ảnh hưởng quá lớn, cậu vẫn ngoan ngoãn lắm, nghe lời lắm, vẫn khiến Thẩm Đông cảm thấy vững lòng.

Thẩm Đông sờ lên tay Tào Mộc, ngửa đầu gối lên vai cậu, híp mắt quay mặt về phía ánh nắng.

Yên tĩnh như vậy chưa được bao lâu, Tào Mộc đột nhiên giật giật nhẹ.

Thẩm Đông nghĩ rằng mình đè lên cậu, liền ngồi ngay ngắn lại, quay đầu: “Sao….”

Còn chưa dứt lời, bộ dạng Tào Mộc có gì đó không đúng, hình như còn không nghe thấy hắn nói chuyện, ánh mắt hơi mơ hồ đi, người vẫn giữ tư thế bị mình dựa vào như trước đó.

“Tào Mộc?” Thẩm Đông nhẹ nhàng đẩy cậu một cái.

Tào Mộc nhìn lại hắn, trong ánh mắt rất phức tạp, qua một lúc mới nói: “Tần Nhất chết rồi.”

“A?” Thẩm Đông sững sờ.

Hồng Kiệt đứng ở mũi thuyền quay người lại: “Kéo tay cậu ấy lên.”

“Tay?” Thẩm Đông nhìn thấy tay Tào Mộc vẫn luôn thả xuống biển, vồ tới kéo cánh tay cậu lên, “Tào Mộc! Cậu không sao chứ?”

Tào Mộc như thể mới tỉnh ngủ, đột nhiên lấy lại tin thần, ánh mắt nhìn Thẩm Đông cũng đã có tiêu cự: “Tôi…không biết…”

“Hồng Kiệt!” Tâm trạng mới vừa ổn định lại được của Thẩm Đông lại bị trạng thái của Tào Mộc làm đảo lộn, hắn cũng chẳng biết tại sao mình lại muốn quát Hồng Kiệt một câu này, “Chuyện gì thế này!”

“Vẫn chưa quen được,” Hồng Kiệt trả lời rất bình tĩnh, nhảy xuống khỏi mũi thuyền đi tới bên người hai bọn họ, “Tào Tiểu Ngư, cậu cảm nhận được điều gì?”

“Không biết, chỉ biết Tần Nhất chết rồi.” Tào Mộc cúi đầu, thật ra chính cậu cũng không biết vừa nãy mình đã xảy ra chuyện gì, giống như có thêm một giác quan nào đó, không phải nghe thấy, không phải nhìn thấy, cũng không phải chạm thấy, nhưng lại không có cách nào hình dung chính xác được, chỉ là lo lắng trong mắt Thẩm Đông lại khiến cậu áy náy.

Lại khiến Thẩm Đông sốt ruột rồi.

“Chuyện này còn có thể kết thúc không!” Thẩm Đông rất thất vọng, đặt mông ngồi xuống sàn thuyền, “Còn có thể kết thúc không!”

“Thẩm Đông…” Tào Mộc nhíu mày không biết nên làm gì, giơ tay lên mãi lâu, cuối cùng chỉ là đụng nhẹ lên cánh tay Thẩm Đông, “Xin lỗi.”

“Đừng xin lỗi,” Hồng Kiệt cũng ngồi xuống, “Cần tôi giải thích không? Tuy giờ tôi đang bận lắm, nhưng vẫn có thể tranh thủ nói một lúc.”

Thẩm Đông quay đầu liếc mắt nhìn cậu ta, Hồng Kiệt hình như đã trở lại với trạng thái hâm hâm dở dở trước đây, hắn hơi bất đắc dĩ, “Cậu bận rộn cái rắm gì cậu không phải đang hóng gió à?”

“Thẩm Đông, anh biết cái gì gọi là “mở thiên nhãn” không?” Hồng Kiệt mặt nghiêm túc nhìn hắn.

“Không biết,” Trong lòng Thẩm Đông rất loạn, đối với câu hỏi này của Hồng Kiệt hắn chẳng biết nên đáp lại thế nào, “Tôi chỉ biết mở giếng trời, đập lên trán cậu một cái mắt coi như là mở xong.”

“Thật ra mở thiên nhãn cũng không chính xác,” Hồng Kiệt cũng không nề hà thái độ của Thẩm Đông, cậu ta suy nghĩ, “Coi như có thêm một loại năng lực nhận biết đi, Tào Mộc có thể thông qua một loại chấn động nào đó dưới nước hoặc là con đường gì đó khác, biết được những chuyện xảy ra dưới nước.”

“Hả?” Thẩm Đông hơi hơi hiểu được rồi.

“Nhưng cậu ấy vẫn chưa hoàn toàn quen được với cảm giác này, cho nên sẽ hơi… kỳ quái, quen rồi là ổn thôi,” Hồng Kiệt cắn môi, “Không quen được cũng không sao, vốn là nên tránh xa.”

“Cậu ấy tránh xa kiểu gì được, cậu ấy không có nước còn chẳng sống nổi!” Thẩm Đông xem như đã hiểu được, Tào Mộc có thay đổi, cậu thật sự không còn là con cá hề có thể biến đổi qua lại giữa cá với người đơn thuần kia nữa, cậu có thể triệu tập đàn cá, khiến cho mấy con cá hoàn toàn không thể ở cạnh nhau kia làm mọi chuyện theo chỉ huy của cậu, kể cả đi chịu chết, hiện giờ cậu còn có thể thông qua một số thay đổi rất nhỏ dưới nước, nhận biết được chuyện xảy ra dưới nước.

Thẩm Đông không biết những việc này là tốt hay xấu, nhưng ý của Hồng Kiệt có vẻ là không thể đánh giá được tốt hay xấu.

“Chuyện này phải xem bản thân cậu ấy,” Hồng Kiệt nói xong, cũng quay đầu sang nhìn về phía Tào Mộc, “Giờ trong lòng cậu ấy rõ chuyện gì xảy ra hơn bất cứ ai khác, phải không, Tào Tiểu Ngư.”

Tào Mộc thở dài rất khẽ, chậm rãi ngẩng đầu lên, cậu không nhìn Hồng Kiệt, chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Đông, qua rất lâu mới hỏi một câu: “Tôi đã nói sẽ nghe lời anh, là nhất định sẽ nghe.”

“Tào Mộc,” Thẩm Đông sờ lên mặt cậu, “Giờ cậu còn quên chuyện nữa không?”

“Không biết, có vài chuyện nhớ ra được, có vài chuyện vẫn không nhớ ra được.” Tào Mộc ngoan ngoãn trả lời.

“Tôi nên bảo cậu ấy nghe lời tôi chuyện gì?” Thẩm Đông hỏi Hồng Kiệt.

Hồng Kiệt nở nụ cười: “Làm một người ngoài cuộc, ông nội cậu ấy hy vọng như vậy, cho dù là cảm giác thế nào đi nữa, cũng đừng đáp lại.”

“Hiểu không?” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc, “Không được đáp lại, làm người ngoài cuộc.”

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Trước lúc có thể quen được, lúc cậu ngâm mình phải có tôi mới được ngâm! Biến thành cá cũng nhất định phải bơi dưới mí mắt tôi.”

“Được.”

Tào Mộc rất nghe lời, Thẩm Đông không biết mình có nên thở phào một hơi hay không, bởi vì thật ra chính hắn cũng không hiểu câu này có ý gì.

“Cậu ấy có hiểu hay không thì tôi không biết, nhưng tôi không hiểu lời cậu nói có ý gì.” Thẩm Đông rất khiêm tốn nhìn Hồng Kiệt.

Hồng Kiệt tiến đến bên tai hắn, giọng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy: “Người cá đang gọi cậu ấy, cậu ấy là…”

“Cái gì?” Lòng Thẩm Đông hơi giật giật.

“Nói nghe lãng mạn chút đi,” Hồng Kiệt cười ha ha một tràng, rồi tiếp tục thầm thì, “Cậu ấy là hoàng tử của bọn họ, bọn họ hi vọng hoàng tử trở lại dưới biển.”

“Không được!” Thẩm Đông không hề suy nghĩ đã hô một tiếng.

“Hả?” Hồng Kiệt nhìn hắn, ngoáy ngoáy tai.

“Cậu ấy là của tôi,” Thẩm Đông cực kỳ bực bội, hoàng tử tiên cá? Cút hết! “Cậu ấy là của tôi, ngoài tôi ra, đều mẹ nó cút hết cho tôi!”