Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 11



Trong lòng hạc trắng tên Đan Lân chửi thầm: Ai tên Tiểu Bạch chứ, thân thể lại vẫn rất thành thật đi về phía Giang Ngư.

Có một loại mùi hương rất mê người từ bên đó truyền tới.

Đồ nấu ăn đặt làm còn chưa tới, Giang Ngư tìm hai tảng đá, gọt mỏng, dùng để làm bàn nướng.

Cá ngân này cũng không biết là chủng loại gì, thịt cá trắng trong như tuyết. Giang Ngư ăn sống hai lát, không hề có mùi tanh, ngược lại mang theo vị ngọt thanh.

Nướng ăn lại là một hương vị khác.

Lát cá mỏng như cánh ve đặt ở trên phiến đá được đốt nóng, trong nháy mắt bị nóng đến cuộn lại, tùy tiện rải lên một chút muối, chính là món ngon cực tươi ngon.

Tuy rằng không nhiều người Thái Thanh Tiên Tông ăn ngũ cốc hoa màu lắm nhưng các loại gia vị ở thế giới này lại không ít.

Giang Ngư mua phải tới mười loại chai lọ vại bình gia vị từ chỗ đệ tử Linh Thú Phong, mấy thứ như ớt cay tiêu xay đều có. Nàng cố ý hỏi qua, đệ tử Linh Thú Phong kia nói hắn mua ở thành trì của người phàm ở bên ngoài. Giang Ngư nghĩ, chờ đến khi mình ở Linh Thảo Viên an ổn, có thời gian cũng phải đi đến chỗ người thường sinh hoạt ở thế giới này nhìn xem.

Nàng cũng rất tò mò, ở trong một thế giới tu tiên, người bình thường không thể tu hành sẽ sống như nào.

Trước mắt, thấy hạc trắng lại đây, Giang Ngư cầm lấy một mảnh lá cây, gắp vài lát cá vừa nướng xong, đặt ở ghế đá bên cạnh.

“Mau tới nếm thử tay nghề của ta, cá này thơm lắm.” Giang Ngư không quên nhắc nhở một tiếng: “Cẩn thận nóng.”

Hạc trắng hơi tò mò nhìn chằm chằm cá trên phiến lá.

Cô bé lớn đến vậy rồi, còn chưa từng ăn đồ tầm thường như này, cũng không hưởng qua thức ăn mặn.

Từ khi cô bé bắt đầu có ý thức thì đã đi theo bên người Chân Quân. Hàng năm Chân Quân bế quan thanh tu, chuẩn bị rất nhiều đồ cho cô bé.

Mà một vị Chân Quân cấp Hóa Thần chuẩn bị đều là đồ ăn phẩm cấp gì cho đứa nhỏ nhà mình chứ?

Nói cách khác, những linh thảo linh hoa cấp bốn cấp năm trong viện đều là đồ ăn vặt cho hạc trắng trong lúc rảnh rỗi nhàm chán.

Cho nên ngày đó Giang Ngư cho hạc trắng ăn trái cây khô, cô bé mới tỏ ra không có hứng thú.

Nhưng mà miếng cá trước mặt dường như lại khác.

Đó là một loại mùi hương hoàn toàn không giống linh quả, rất nồng đậm, rất dụ dỗ hạc.

Hạc trắng còn đang quan sát, chóp mũi bỗng nhiên truyền đến một mùi cay nóng. Tiên nữ hạc trắng từ nhỏ ăn sương uống gió làm bạn với linh hoa tiên thảo hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, vỗ cánh lui vài bước.

Giang Ngư thấy cô bé phản ứng lớn như vậy, vội vàng đánh Thanh Phong Quyết, thổi mùi sang hướng khác.

Nàng ngượng ngùng nói: “Đây là ta làm cho mình, ta thả ớt cay, phần kia của ngươi không có.”

Mùi biến mất, hạc trắng cũng bình tĩnh lại. Cô bé nhìn Giang Ngư, thấy cô gái này dùng ánh mắt trông mong nhìn chằm chằm lát cá được rải ớt đỏ trên bàn nướng, vẻ mặt say mê, đến một chút ánh mắt cũng không chia cho mình.

Lát cá trước mặt vẫn tản ra mùi hương động lòng người. Hạc trắng không chần chờ nữa, cúi đầu, nhẹ nhàng ngậm một miệng, đôi mắt màu vàng chợt trợn to.

Ăn ngon!

Giang Ngư giữ độ lửa rất tốt, lát cá trơn mềm, vào miệng là tan, ngon đến có thể làm hạc thiếu chút nữa nuốt cả đầu lưỡi vào.

Hóa ra đồ ăn không có linh khí cũng có thể ăn ngon như vậy à?

Hạc trắng không chần chờ nữa, cúi đầu, ăn hết cá nướng trên phiến lá. Cô bé còn ngại không đủ, mắt trông mong nhìn chằm chằm Giang Ngư.

Giang Ngư cũng đang trầm mê trong đồ ngon.

Hơn nữa cá nướng cho gia vị nặng vào, hoàn toàn là một hương vị khác biệt.

Đời trước Giang Ngư thích cay, đáng tiếc nàng lại là thể chất ăn một lần cay đã dễ dàng nổi mụn, cực ít khi có thể tận hứng.

Bây giờ tới nơi này rồi, nàng là tu sĩ đã độ kiếp, được lôi hỏa và linh lực trọng tố thân hình, không còn mấy thứ băn khoăn này nữa.

Sung sướng!

Hạc trắng thấy đôi môi nàng đều bị cay đến đỏ tươi, trên má tuyết trắng cũng ập lên một tầng đỏ ửng, rõ ràng hẳn là rất khó chịu, nhưng khóe mắt đuôi lông mày đều là ý cười thỏa mãn.

Ớt cay này, rốt cuộc là vật gì?

Giang Ngư ăn xong thì thấy hạc trắng tò mò nhìn chằm chằm mình, trong mắt đầy vẻ nóng lòng muốn thử.

Nàng sửng sốt, nhìn về phía phiến lá bên người cô bé thấy đã ăn sạch sẽ thì hỏi: “Tiểu Bạch ăn xong rồi, còn muốn à?”

Hạc trắng gật gật đầu.

Giang Ngư lại dùng Thanh Khiết Thuật, phiến đá lập tức sạch bong, không để lại chút xíu mùi nào.

Giang Ngư lại lần nữa cảm tạ người phát minh ra pháp thuật này, thật sự quá tiện, rất thích hợp với loại người lười phần lớn thời gian không muốn động đậy gì như nàng.

Nàng thuần thục gắp mấy lát cá lên, rải muối viên, nướng chín, lấy ra đưa cho hạc trắng.

Hạc trắng lại dùng cánh cản tay nàng.

“Hả?” Giang Ngư nghi hoặc.

Hạc trắng quơ quơ đầu về phía bên tay phải nàng.

Giang Ngư xoay đầu, một lọ ớt bột nhỏ yên tĩnh nằm ở nơi đó.

“Ngươi muốn ăn ớt cay?”

Hạc trắng vui sướng kêu một tiếng, mắt đầy chờ mong.

Giang Ngư:... Thật là lòng tò mò đáng chết.

Nàng chần chờ một chút, vẫn khuyên nhủ: “Ngươi hẳn chưa từng ăn ớt cay đúng không, kiến nghị đừng lập tức ăn gia vị nặng như vậy. Lần sau, ta kiếm chút đồ ăn bỏ ớt cay cho ngươi nếm thử nhé?”

Hạc trắng không đồng ý, tỏ vẻ mình phải ăn ngay cá nướng bỏ ớt cay.

“Được rồi.” Giang Ngư không lay chuyển được cô bé, suy nghĩ một con hạc tu tiên, hẳn là cũng không đến mức bị ớt cay làm cho cay ra vấn đề gì nên gật đầu: “Nếu ngươi bị cay khóc thì không được trách ta.”

Hạc trắng khinh thường, cô bé lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng khóc đâu.

Tuy rằng nói thì nói vậy, Giang Ngư vẫn chăm sóc đến khẩu vị của tiểu cô nương hạc trắng, bỏ ớt cay chỉ bằng một nửa phần của mình.

Dù vậy, mắt thấy sáu miếng cá nướng màu đỏ hoàn chỉnh đặt trên phiến lá xanh, hạc trắng vẫn chần chờ.

Mùi vị cay nồng vừa rồi ngửi được kia công kích cái mũi cô bé, phản ứng đầu tiên của hạc trắng là muốn tránh ra.

Nhưng đồng thời cùng với mùi cay nồng kia, còn có một mùi hương cực kỳ mê người khác.

Mùi hương này mãnh liệt bá đạo hơn nhiều so với vừa nãy nàng ăn lát cá nướng màu trắng, chỉ cần ngửi một hơi, trong miệng đã không chịu khống chế mà tiết nước bọt.

Muốn ăn.

Giang Ngư bị dáng vẻ do dự này của hạc trắng chọc cho bật cười. Nàng không ăn nữa, chống cằm ung dung thưởng thức dáng vẻ rối rắm này của cô nhóc.

Cuối cùng hạc trắng vẫn hạ quyết tâm.

Cô bé nhanh chóng cúi đầu, mổ một lát cá nướng, nuốt vào trong miệng.

Giang Ngư hơi tò mò nhìn chằm chằm cô bé, thấy hạc trắng đột nhiên trợn hai mắt đến tròn xoe, cả người như bị hạ Định Thân Chú đứng thẳng bất động không nhúc nhích tại chỗ.

Nàng hơi bất an: “Tiểu Bạch, ngươi còn…”

“Hắt xì!” Nàng nghe được hạc trắng hắt xì một tiếng vang dội.

Điều này phá vỡ sự bất động của hạc trắng.

Giang Ngư thấy được một cơn gió.

Hạc trắng lấy tốc độ nàng chưa thấy bao giờ bay ra ngoài, chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.

“... Ổn chứ?” Giang Ngư thuận miệng nói cho xong lời còn dang dở, có lòng đứng lên đi xem hạc trắng, đáng tiếc vừa rồi hoàn toàn không thấy cô bé bay đi hướng nào.

Chỗ bờ sông cách Giang Ngư không xa.

Vèo!

Một ánh sáng trắng như tia chớp từ không trung cực nhanh rơi xuống, một đầu chui vào trong nước, chọc đến cá bơi trong nước kinh hoàng chạy trốn tứ tán.

Qua một lúc lâu sau, mặt nước một lần nữa tạo nên sóng gợn, một cái đầu nhỏ đen tuyền từ nước sông chui ra.

Đúng là tiểu cô nương Đan Lân hóa thành hình người.

Chẳng qua so với dáng vẻ thanh nhã xuất trần của cô bé trước đó, giờ phút này mái tóc đen của hạc trắng ướt dầm dề chật vật dán ở trên người, một đôi mắt to tròn màu vàng đỏ lừ, mắt long lanh nước muốn rơi lại không rơi được. Cái mũi nhỏ xinh cũng đỏ ửng, miệng càng đỏ tươi đến hơi sưng lên.

Giang Ngư cũng không thể tưởng được lần đầu tiên hạc trắng ăn ớt cay sẽ có phản ứng lớn như vậy.

Ngâm trong nước lúc lâu, hạc trắng mới cảm thấy dễ chịu chút.

Cô bé từ trong nước bò lên, dùng thuật pháp lên trên người mình, một lần nữa trở nên sạch sẽ thoải mái thanh tân. Cô bé nhớ tới gì đó, lại giơ tay xoa xoa miệng, chỗ đó vốn hơi sưng lên lập tức khôi phục nguyên dạng.

Cô bé thở phào một hơi, lúc này, trời đã tối rồi.

Cô bé một lần nữa biến thành dáng vẻ hạc trắng, khoác ánh trăng, xuyên qua rừng rậm, trở lại bên trong sơn cốc.

Người áo trắng cũng không nghỉ ngơi.

Thân thể tu sĩ đã không còn cần phải thông qua ngủ nghỉ để lấy lại sức.

Trong viện tràn ngập một mùi hương lạnh lẽo sâu kín, hạc trắng biết ngay, Chân Quân đang điều hương.

Mấy năm nay, chàng có không ít thú vui mới, điều hương chính là một trong số đó.

Hạc trắng không định quấy rầy chàng, tay chân nhẹ nhàng chuẩn bị về phòng mình nghỉ ngơi.

“Đan Lân, lại đây.”

Hạc trắng đổi hướng, đi vào trong viện.

Người áo trắng liếc cô bé một cái: “Ai bắt nạt ngươi?”

Giọng điệu của chàng rất ôn hòa, hơi thở quanh thân cũng rất tùy ý, hạc trắng rùng mình trong lòng: “Không có ai bắt nạt ta cả!”

Cô bé duỗi tay ra kéo ống tay áo đối phương, làm nũng: “Linh Thảo Viên này, người quen ta, ai dám bắt nạt ta chứ?”

Đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng chạm lên khóe mắt cô bé: “Vậy sao ở đây lại thế này?”

Hạc trắng chớp chớp mắt, do dự một lát, cuối cùng lựa chọn nói thật: “Hôm nay ta ăn một thứ đồ tên ớt cay, hương vị rất kỳ lạ, làm ta cay khóc.”

Người áo trắng sững sờ, hiển nhiên không dự đoán được tình huống như vậy.

Ngẩn ngơ một lát, chàng mới bất đắc dĩ nở nụ cười: “Vậy ngươi không có việc gì chứ?”

Hạc trắng lắc lắc đầu, dây đỏ trên đầu theo đó lắc lư: “Không có việc gì, không có việc gì, đồ mà người phàm có thể ăn, sao ta có thể có việc được.”

Cô bé nhấn mạnh: “Ta chỉ ăn không quen mà thôi!”

Người áo trắng nhìn hạc nhỏ hoạt bát hơn không ít, như suy tư gì đó: “Là đệ tử mới đến mà hôm qua ngươi nói cho ngươi ăn à?”

Hạc trắng gật đầu, không quên trọng điểm: “Nàng ấy nướng cá ăn rất ngon, còn ngon hơn cả lá của cây Bích Lạc Tiên Thụ!”

Người áo trắng buồn cười: “Đây là nguyên nhân ngươi đạp hỏng cây Bích Lạc Thụ thành dáng vẻ kia à?”

Hạc trắng chột dạ: “Cũng… cũng không thật sự đạp hỏng mà, ta chỉ ăn mấy nhánh cây mà thôi.”

Vừa mới dứt lời, đầu cô bé đã bị gõ hai cái không nhẹ không nặng.

Hạc trắng che đầu lại, nghe người bên cạnh ôn hòa nói: “Không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi.”

Hạc trắng chuẩn bị đi, ngẫm nghĩ lại quay đầu lớn tiếng nói: “Chân Quân, ngày mai ta mang cá nướng về cho ngài ăn! Thật sự rất ngon!”

Nói xong cô bé cũng không đợi người áo trắng đáp lại, chạy đi như cơn gió, giây lát không thấy bóng người.

*

Ngày hôm sau buổi sáng, Giang Ngư thu được niềm vui lớn.

Linh thảo của nàng đã chín rồi.

Phần chín là linh thảo cấp một. Linh thảo chín có khác biệt rõ ràng với linh thảo chưa chín, Giang Ngư có thể dễ dàng cảm nhận được. Quanh thân đám linh thảo cấp một này quanh quẩn linh khí, tới một trạng thái no tròn.

Nàng cầm xẻng nhỏ chuyên môn đào linh thảo, bắt đầu vui sướng thu hoạch.

Niềm vui lớn nhất của làm ruộng là vào lúc này.

Lúc hạc trắng đến, Giang Ngư đã thu hoạch gần xong mấy mảnh linh điền.

Nhìn thấy cô bé không có việc gì, Giang Ngư yên tâm.

Mỗi một loại linh thảo nàng đều để lại một ít, vẫy tay với cô bé: “Tiểu Bạch, linh thảo của ta chín rồi nè. Ngươi xem ngươi thích ăn cái nào, ta đều để lại cho ngươi.”