Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 13



Giang Ngư phát hiện hạc trắng khác với hôm qua.

Tiểu Bạch không thể nghi ngờ là thích ăn cá nướng, phản ứng ăn được cá nướng không lừa được người. Bởi vì biết cô bé thích, hôm nay Giang Ngư cố ý chuẩn bị nhiều thêm một con cá.

Nhưng hạc trắng chỉ ăn vài miếng rồi dừng lại.

“Hôm nay ăn không ngon à?” Nàng kỳ quái hỏi.

Hạc trắng không đáp lại, ánh sáng trên người chợt lóe, trên cổ có thêm một cái vòng cổ thon dài tinh xảo.

Cùng thời gian, một cái đĩa ngọc xanh tinh xảo xuất hiện ở trên bàn đá.

Hạc trắng đẩy đĩa ngọc xanh sang phía Giang Ngư.

Giang Ngư nháy mắt đã hiểu ý cô bé: “Ngươi muốn ta nướng xong rồi để lên đĩa?”

Giang Ngư vừa kinh ngạc cảm thán với tiên nữ hạc không hổ là tiên nữ hạc, trên người một con linh thú thế mà có cả pháp khí trữ vật, hơn nữa vừa thấy đã biết rất cao cấp.

Vừa tiếc nuối, quả nhiên, linh thú thông minh lại xinh đẹp như Tiểu Bạch này đều đã có chủ.

Nàng suy đoán: “Ngươi muốn mang một ít về cho chủ của ngươi nếm thử à?”

Hạc trắng vui sướng lên tiếng, nếu không sao cô bé thích Giang Ngư như vậy chứ. Nàng không chỉ trồng được linh thảo ăn ngon, làm cá nướng ngon, còn luôn có thể dễ dàng hiểu ý hạc trắng muốn biểu đạt.

Tiểu Bạch tình nguyện để bản thân ăn ít một chút, cũng muốn mang đồ ăn ngon cho chủ nếm thử. Trong lòng Giang Ngư lập tức thấy hơi ghen tị với người chủ chưa từng gặp của Tiểu Bạch.

Chẳng qua vi diệu cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nàng thành thạo gắp vài miếng cá nướng đặt lên lá cây, đẩy cho hạc trắng: “Không cần nhường. Ngươi có thể tùy tiện ăn, cá còn rất nhiều. Chờ chúng ta ăn xong rồi, lại nướng thêm cho chủ của ngươi, bấy giờ nướng ăn mới ngon.”

Thật ra cái đĩa này là linh khí, đồ ăn đặt ở trên đó sẽ không bị nguội cũng sẽ không thay đổi vị, có thể hoàn mỹ giữ ở trạng thái tươi ngon nhất.

Nhưng mà hạc trắng biết Giang Ngư có ý tốt với mình, hơn nữa cô bé cũng thật sự thích ăn cá nướng, nến không từ chối, vui vẻ ăn trước.

Giang Ngư không quên hứa hẹn của mình. Sau khi một người một hạc ăn xong, nàng nghiêm túc giúp hạc trắng nướng một đĩa lớn cá nướng.

“Thật hâm mộ chủ nhân của ngươi.” Nàng không nhịn được xoa xoa lông hạc trắng.

Hạc trắng rung rung cánh, không né tránh.

Cô bé rất trân trọng đặt đĩa ngọc vào linh khí trữ vật, gật gật đầu với Giang Ngư, sải cánh rời đi.

*

Ngày kế, Giang Ngư tỉnh sớm hơn ngày thường nửa canh giờ.

Sắp sửa có được một bộ đồ làm bếp đặt chế riêng.

Còn sắp kiếm được khoản tiền đầu tiên ở thế giới này.

Kích động.

Không ngủ được.

Không ngủ được thì dứt khoát không ngủ nữa, Giang Ngư đứng dậy, đi thăm linh điền bảo bối của mình trước.

Ừm, tất cả đều tốt.

Linh gạo lại cao hơn chút, nhóm linh thảo cấp hai đầu tiên gieo đã sắp chín. Nhóm hạt giống thứ hai gieo, nảy mầm tốt đẹp.

Chỉ có nhánh cây chôn dưới đất kia, vẫn không có động tĩnh gì.

Giang Ngư bắt đầu làm linh vũ, trong lúc đó, con rối số 1 đến số 8 bắt đầu làm việc.

Bọn nó lưu loát không tiếng động quét tước rửa sạch toàn bộ trong ngoài tiểu lâu một lần, bày biện mỗi loại đồ vật đến chỉnh tề, lại đi linh điền tuần tra một vòng, nhặt sạch cỏ dại và lá rụng.

Rất nhanh, cả tòa đình viện không dính bụi trần, linh điền ngay ngắn trật tự, một cây cỏ dại dư thừa cũng không thấy nữa.

Nhóm con rối “cấp thấp” của Tu Tiên Giới, quả thực chính là người máy quản gia thông minh mà đời trước vô số người lười tha thiết ước mơ.

Chờ làm xong tất cả, mặt trời mới hơi lộ ra chút bóng dáng.

Giang Ngư thấy thời gian còn sớm, dứt khoát thay đổi một thân váy áo nhẹ nhàng, tản bộ đi vào chỗ sâu trong Linh Thảo Viên.

Sáng sớm trong rừng cây bao phủ một tầng sương, phía trên lá cây ngưng kết một tầng sương sớm trong suốt, mới đi một lát, chỗ giày vớ đã cảm nhận được ướt lạnh mơ hồ.

Nhưng hiện tại Giang Ngư không cần để ý cái này, nàng say mê hít một hơi mùi hương ngọt lành của hỗn hợp cỏ cây và không khí, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại đẹp như một giấc mộng.

Không, kiếp trước khi nàng đi làm, có mơ cũng không dám mơ thế này.

Lại đi dạo trong chốc lát, lúc trở về, trong tay Giang Ngư ôm thêm một bó hoa màu trắng.

Hoa mới hái trên đường vừa rồi, nụ hoa lớn cánh hoa lớn, rõ ràng là màu sắc thanh nhã lại nở đến cực kỳ bá đạo. Nàng quyết định lần sau đặc biệt đặt chế một cái bình hoa to một chút để hợp với chúng nó.

Lúc quay về thì cũng đã đến giờ.

Nàng lay lục lạc, Tật Phong tới rất nhanh, chở nàng đến chỗ cửa Linh Thảo Viên.

Giang Ngư sờ soạng lấy hai cây linh thảo cho nó.

Thật khéo, lúc chờ linh giá, nàng lại gặp người quen.

Là nữ đệ tử áo xanh trước đó từng gặp hai lần, Giang Ngư cố ý nhìn xung quanh, không thấy được sư phụ có cái miệng đáng ghét kia của nàng ấy.

Thấy nàng như vậy, trên mặt Chung Loan mang theo chút ý cười: “Giang sư muội đi đâu mà sớm thế? Sư phụ ta không ở đây.”

Giang Ngư vẫn rất có thiện cảm với vị sư tỷ hiền lành này.

Nàng cười tủm tỉm nói: “Ta muốn đi Vạn Tượng Phong. Mấy ngày trước tìm một vị sư huynh đặt chế tạo một ít đồ, hôm nay đi lấy.”

Nàng thuận miệng hỏi một câu: “Sư tỷ thì sao?”

Chung Loan mới nhớ tới, hình như mình chưa nói tên họ cho đối phương.

“Ta họ Chung, tên một chữ Loan, Loan trong loan phượng.”

Giang Ngư: “Chung sư tỷ.”

Chung Loan cười nói: “Ta muốn ra ngoài tông môn xử lý chút việc.”

Ánh mắt Giang Ngư hơi sáng lên, rất tò mò bên ngoài tông môn là dáng vẻ thế nào.

Nàng có tâm hỏi vài câu, nhưng dù sao cũng không quá quen với vị Chung sư tỷ này, nên vẫn nhịn xuống.

Tính ngày tháng, mấy người Linh Hương hẳn cũng sắp trở lại, vẫn để đến lúc đó hỏi nàng ấy vậy.

Hai người đi đến chỗ khác nhau, cũng không tiện đường. Rất nhanh có linh thú lại đây, Chung Loan tạm biệt Giang Ngư, bước lên linh giá rời đi.

Nàng lại đợi trong chốc lát, mới chờ được linh giá đi Vạn Tượng Phong.

Thế mà còn là người quen... Thú quen.

Tiểu Thận Thú vẫn nhận ra nàng, giọng điệu vui sướng hỏi gần đây nàng sống thế nào.

Giang Ngư nói mình sống rất tốt, đặt linh châu vào trong túi trên lưng Tiểu Thận Thú, ngẫm nghĩ lại cầm một cây linh thảo bỏ vào đi.

Nàng thấy Tiểu Bạch và Tật Phong đều rất thích cái này nên nghĩ có lẽ Tiểu Thận Thú cũng sẽ thích.

Nhưng rốt cuộc nàng xem nhẹ trình độ hấp dẫn của linh thảo với linh thú.

Linh thảo mới bỏ vào, Tiểu Thận Thú đã hít hít cái mũi, lớn tiếng hỏi: “Đây là cái gì? Thơm quá, thơm quá.”

Giang Ngư: “Ta trồng một ít linh thảo, hương vị hẳn không tệ lắm, cho ngươi nếm thử.”

Tiểu Thận Thú lại không chờ kịp, cái đuôi nó khẽ vung, linh thảo từ trong túi trên lưng bay ra, bị nó há miệng ngậm lấy.

“Ăn ngon thật!”

Nó chưa đã thèm: “Ngươi còn không? Ta không cần linh châu của ngươi, ta còn có thể lấy linh châu đổi với ngươi!”

Vừa nói lời này, nó vừa nhẹ nhàng hất đuôi, lập tức có liên tiếp luồng sáng từ trong túi bay ra, rào rạt rơi xuống đầy trong ngực Giang Ngư.

Ít nhất cũng có hơn trăm viên linh châu.

Giang Ngư: “...”

Nàng dở khóc dở cười, thả linh châu lại vào túi của Tiểu Thận Thú, lại cầm mấy cây linh thảo đút cho nó ăn: “Ngươi thích, ta lại cho ngươi mấy cây là được. Đây chỉ là linh thảo cấp một, không đáng giá tiền.”

Tiểu Thận Thú không đồng ý: “Nhưng mà linh thảo cấp một của ngươi ăn ngon hơn so với cái khác nhiều!”

Đây là lời ca ngợi và đánh giá tối cao với một người làm ruộng, Giang Ngư cực kỳ thỏa mãn: “Cảm ơn.”

Tiểu Thận Thú không muốn ăn không trả tiền nàng, nhưng Giang Ngư cũng không làm chuyện chiếm lời của thú nhỏ vị thành niên. Cuối cùng, nàng kiên trì không muốn linh châu mà Thận Thú cho, chỉ là cầm linh châu mà mình trả vé xe trở về.

Cũng may lúc này còn sớm, Linh Thảo Viên lại hẻo lánh, trên người Tiểu Thận Thú không có đệ tử khác. Nếu không, trong tông môn, sợ là lại sẽ truyền ra lời đồn kỳ lạ gì rồi.

Trước khi đến Vạn Tượng Phong, Giang Ngư dừng lại một lúc ở chỗ giao nhiệm vụ ngoại môn.

Nàng chuẩn bị bán linh thảo thu hoạch đi trước.

Tiểu Thận Thú nghe nói nàng đi bán linh thảo, dáng vẻ còn đau lòng hơn cả nàng. Nếu không phải bây giờ trên lưng đã chở những đệ tử khác, nó hận không thể rống to một câu: “Ngươi đừng bán cho tông môn, ta đưa tiền, bán cho ta đi!”

Ngoại môn có chỗ đặc biệt thu mua linh thảo, Giang Ngư đi qua, lấy túi đựng linh thảo ra:

“Đệ tử Linh Thảo Viên, Giang Ngư, đổi một vạn ba ngàn cây linh thảo cấp một.”

Quản sự phụ trách đổi linh thảo là một người đàn ông trung niên hơi béo, tu vi Trúc Cơ Kỳ, xem tướng mạo cực kỳ hiền lành.

Thần thức của ông ta đảo qua, kiểm kê số lượng một lần, thấy phẩm chất linh thảo mà Giang Ngư giao lên đều là tốt nhất, trong lòng âm thầm gật đầu: “Một vạn ba ngàn cây linh thảo cấp một, phẩm chất cấp cao. Ngươi muốn đổi linh châu à?”

Giang Ngư gật đầu.

Quản sự nói: “Một vạn ba ngàn cây linh thảo cấp một giá trị 2600 linh châu. Linh thảo này của ngươi phẩm chất rất tốt, giá trị tăng cao hơn một cấp, tổng cộng 2860 linh châu. Có vấn đề gì không?”

Giang Ngư lắc đầu. Nàng không hề nghĩ tới quản sự sẽ bởi vì chất lượng tốt mà tăng giá, đã là niềm vui ngoài ý muốn.

Quản sự tính xong, đưa túi linh châu cho nàng. Giang Ngư duỗi tay nhận lấy, bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khinh thường: “Linh thảo cấp một, phẩm chất có tốt thì thế nào, không phải là phế vật cấp thấp vô dụng à. Loại linh thảo không hề có giá trị này, dựa vào cái gì mà tăng giá?”

Người nói chuyện là một đệ tử Trúc Cơ Kỳ trẻ tuổi, trên đồng phục đệ tử của hắn ta thêu một gốc thảo dược xanh biếc, là đệ tử Dược Phong.

Giờ phút này, sắc mặt đối phương bất thiện nhìn chằm chằm nàng, giữa mày đều là tức giận bất bình.

Giang Ngư nhớ tới, lúc vừa rồi, mơ hồ nghe được tiếng tranh chấp, hình như có người bất mãn với giá cả. Liên hệ với lời vừa nghe được, lại xem sắc mặt không phục của đệ tử này, không khó đoán ra đã xảy ra chuyện gì.

Hiển nhiên đối phương cũng tới đổi linh thảo, đáng tiếc phẩm chất linh thảo mà hắn ta giao lên không đủ tiêu chuẩn, không những không bán được giá, ngược lại bởi vì phẩm chất không tốt, mà còn bị giảm giá xuống thấp.

Người này không dám nổi nóng với quản sự tông môn, bèn đi bóp quả hồng mềm Linh Thảo Viên là nàng.

Hôm nay tâm trạng Giang Ngư rất tốt, nếu nói mấy lời tìm ngược bình thường, nàng cũng lười quan tâm.

Nhưng đệ tử này nói vài câu, thật sự làm nàng nghe không nổi.

“Ta không đồng ý với lời ngươi nói.” Giang Ngư đến sư đệ cũng lười gọi: “Linh thảo thực vật có lẽ có chia cấp độ nhưng lại không phân đắt rẻ sang hèn. Linh thảo cấp một, ở trong tay tu sĩ có thể luyện dược, cho phàm nhân dùng là dược liệu tốt nhất, làm gì đến nỗi được xưng là phế vật?”

Vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Ngươi thân là đệ tử Dược Phong, thái độ đối xử với linh thảo dược liệu là như vậy à?”

Quản sự trung niên tán đồng: “Vị sư muội này nói rất có lý, linh thảo cấp thấp thì làm sao? Ngươi ngày thường ăn Tích Cốc Đan, dùng dược vật ngoại thương, đều là dùng linh thảo cấp thấp luyện chế. Thái Thanh Tông chúng ta mỗi năm tiêu hao nhiều nhất cũng là linh thảo cấp một.”

Đệ tử Dược Phong bị hai người nói như vậy vô cùng mất mặt, nhưng lúc này dần có nhiều người, hắn ta vốn đã không đúng, không dám ở lâu, oán độc liếc xéo hai người một cái rồi cúi đầu vội vàng rời đi.