Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 17



Buổi sáng ngày hôm sau Giang Ngư tỉnh lại, phát hiện mấy mảnh linh điền còn lại của nhóm đầu tiên cũng đã chín.

Nàng thu hoạch linh thảo xong, rải thuốc bột bảo dưỡng linh điền lên. Mấy mảnh linh điền nghỉ ngơi lấy lại sức trước đó cũng có thể bắt đầu trồng nhóm linh thảo thứ hai.

Xong việc linh điền, nàng đi nhìn nhánh cây hạc trắng cho nàng trước, vẫn không có động tĩnh.

Cây nhỏ làm sinh hoạt phí trong viện cũng không có biến hóa gì, chẳng qua sức sống dạt dào, hiển nhiên sau khi được gieo xuống thì thích ứng khá tốt.

Những linh gạo mà Nhan Xán cho nàng, ngày hôm sau cũng đã nảy mầm, hiện tại đã xanh um tươi tốt.

Bận bịu xong mấy thứ này, mặt trời đã treo giữa không trung, Giang Ngư ngẩng đầu nhìn rồi đi về phía rừng núi.

Nàng tìm một con gà rừng, học cách làm hôm qua, lại hầm một nồi canh gà.

Canh gà hầm xong, nàng múc một bát cho mình, tinh tế thử hai ngụm.

Ừm, thịt gà trơn mềm, canh gà tươi ngon, hơn nữa thả Hồi Xuân Thảo, linh khí trong canh đầy đủ, trừ cái này ra, cũng không chỗ nào đặc biệt cả.

Vì sao ông lão thần bí kia lại phản ứng lớn thế nhỉ?

Giang Ngư không nghĩ ra nên đơn giản không nghĩ nữa, hai ba ngụm uống hết canh gà trong tay, lại múc một bát cho mình.

Thật thơm.

Lúc này, một con bướm màu trắng vỗ cánh, lảo đảo lắc lư từ không trung rơi xuống, ngừng ở trên bàn trước mặt Giang Ngư.

Giang Ngư vừa muốn duỗi tay ra chọc một cái, con bướm trắng kia đã tản ra, hóa thành những điểm sáng linh lực thật nhỏ, bay múa chung quanh Giang Ngư.

Trong điểm sáng truyền đến giọng nói trong trẻo của Chử Linh Hương: “Sư tỷ, muội đã hoàn thành nhiệm vụ về rồi. Tỷ có khỏe không? Buổi chiều muội tới Linh Thảo Viên thăm tỷ!”

Giọng nói vang lên, điểm sáng cũng theo đó ảm đạm, biến mất ở trong không khí.

Tiểu sư muội Linh Hương đã về rồi?

Giang Ngư rất vui vẻ. Chử Linh Hương là người đầu tiên nàng nhìn thấy ở thế giới này.

Ngay từ ban đầu, tiểu cô nương đã ôm một thái độ đầy thiện ý với nàng, tuy rằng trong lòng Giang Ngư biết nàng ấy coi mình như Giang sư tỷ của nàng ấy.

Giang Ngư đi bờ sông bắt hai con cá chuẩn bị trước, lại hái mấy loại trái cây, dùng pháp thuật đông lạnh thành khối băng.

Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu nấu ăn, nàng rung lục lạc.

Ưng xám tới rất nhanh, nhìn thấy Giang Ngư, nó vui sướng kêu hai tiếng, thuần thục cúi đầu.

Giang Ngư đã sớm chuẩn bị xong linh thảo, thuận tay đưa tới bên miệng nó.

“Đến cửa vào Linh Thảo Viên, làm phiền ngươi rồi, Tật Phong.”

Tật Phong lên tiếng, chờ nàng ngồi xong ở trên lưng, mới giang hai cánh ra bay lên.

Đi đến thế giới này nhiều ngày, Giang Ngư sớm đã không phải “đồ nhà quê” lúc trước nữa. Nàng đã rất quen với việc ngồi ở trên lưng linh thú phi hành, nhưng yêu thích với phong cảnh ven đường lại chưa từng thay đổi.

Mặt trời tháng hai không gắt, trong miệng Giang Ngư ngân nga một khúc hát không rõ lời, trong lòng vừa động, dùng linh lực hội tụ hơi nước bên người thành từng cái bong bóng trong suốt.

Bong bóng ở dưới ánh mặt trời khúc xạ vầng sáng bảy màu, nhẹ nhàng bay lung lay, có một ít dừng ở trên mắt Tật Phong, ‘póc’ một cái, không tiếng động hóa thành hơi nước mát lạnh.

*

Chử Linh Hương ngồi ở trên linh giá, vẻ mặt hơi lo lắng.

“Cũng không biết mấy ngày nay sư tỷ sống thế nào. Tỷ ấy lẻ loi một mình ở Linh Thảo Viên, trước kia ta nghe nói Linh Thảo Viên cực kỳ hoang vắng, chỗ ở của đệ tử ở trong đó cách nhau cực xa, ngày thường đến người nói chuyện cũng không có.”

Đồng hành cùng nàng ấy là hai nam đệ tử trẻ.

Người bên trái thoạt nhìn trưởng thành hơn, mặt mày thanh tú nhã nhặn, vừa thấy đã biết là người tốt tính.

Người bên phải vẫn còn dáng vẻ thiếu niên, vẻ mặt cởi mở vui vẻ, hãy còn mang theo một chút tính trẻ con.

Người mang dáng vẻ thiếu niên lẩm bẩm: “Nhưng mà chúng ta lại không có cách nào mang Giang sư tỷ ra. Lần trước đệ không ở đó, đệ căn bản không tin Giang sư tỷ sẽ ra tay ám toán người!”

Nam đệ tử bên trái hơi nhíu mày: “Tiểu Châu, chuyện này, sau này vẫn chớ có nhắc lại. Đặc biệt là đừng nhắc trước mặt Giang sư tỷ.”

Văn Châu hừ nhẹ một tiếng: “Đã biết, đã biết, hai người đã nói mấy lần rồi. Đệ biết nặng nhẹ, sẽ không nhắc đến chuyện thương tâm của Giang sư tỷ.”

Ba người mắt thấy một đường càng đi về phía trước đệ tử càng thưa thớt, trong lòng cũng dần dần trầm xuống.

Trong lòng bọn họ đều nghĩ gần như nhau: Giang Ngư vốn đã bị nát Kim Đan, đúng là lúc ý chí tinh thần sa sút, lại bị sung quân đến nơi hoang vắng thế này, còn không biết cuộc sống khó khăn đến thế nào.

Ôm ấp suy nghĩ như vậy, lúc ba người tới Linh Thảo Viên, biểu tình trên mặt ít nhiều cũng có phần nặng nề.

Rồi sau đó, bọn họ nghe được một tiếng cực vui sướng: “Linh Hương!”

Chử Linh Hương ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái mặc váy màu xanh lục đang cười dịu dàng vẫy tay với mình.

“Sư tỷ?” Nàng ấy bước nhanh tới trước mặt Giang Ngư, kéo tay nàng, cẩn thận đánh giá nàng, nét mặt cực phức tạp, vừa như vui mừng vừa giống sắp khóc.

“Sư tỷ, thoạt nhìn khí sắc của tỷ tốt hơn nhiều rồi.” Chử Linh Hương hít hít mũi: “Tỷ có khỏe không?”

“Muội vừa nói khí sắc của tỷ tốt, còn hỏi gì nữa?” Giang Ngư vỗ vỗ tay nàng ấy, cười khẽ nhìn về phía hai người đi theo phía sau nàng ấy.

Một người nàng nhận ra, trước kia đã đến thăm lúc nàng dưỡng thương.

Nàng gật gật đầu với đối phương: “Trương sư huynh.”

Lại nhìn về phía một người khác: “Ngươi là?”

Văn Châu sớm nghe hai người Trương - Chử nói qua, Giang Ngư đã quên hết, nhưng đột nhiên đón nhận ánh mắt xa lạ của Giang Ngư, hắn vẫn hơi khổ sở.

Nhưng hắn chỉ lộ ra một gương mặt tươi cười rạng rỡ: “Đệ tên Văn Châu, trước kia quan hệ của chúng ta rất tốt. Sư tỷ đã quên đệ cũng không sao, chúng ta làm quen lại lần nữa.”

Trương Thính Lan thận trọng nhìn về phía Giang Ngư: “Có phải muội đã ở chỗ này chờ chúng ta rất lâu rồi không? Chúng ta có thể tự ngồi linh thú đi tìm muội, muội cần gì phí sức thế chứ?”

Chử Linh Hương cũng nói: “Đúng vậy, để tỷ lao lực đi một chuyến rồi.”

Giang Ngư nhìn ra sự cẩn thận trong lời nói của bọn họ, không khỏi bật cười: “Ta làm gì mà quý giá thế chứ? Ba người ra ngoài rèn luyện, vừa trở về đã từ thật xa tới thăm ta. Sao ta còn ngồi ở nhà được?”

Vừa rồi, lúc nàng nhìn thấy ba người đã rung lục lạc, lúc này ưng xám đã tới rồi.

Giang Ngư sờ sờ cái đầu cúi thấp của Tật Phong, cười nói: “Đi thôi, đi về trước. Về rồi chúng ta lại tâm sự.”

Bốn người lên lưng Tật Phong. Mấy người nhìn dáng vẻ Giang Ngư, thấy mặt mày nàng mỉm cười, thần thái sáng ngời, chỉ có khí sắc tái nhợt hơn tu sĩ bình thường một chút, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ dáng vẻ buồn rầu tích tụ nào.

Văn Châu còn nhỏ, không giấu được gì nói: “Giang sư tỷ, trông tỷ không giống với dáng vẻ mà bọn đệ tưởng tượng.”

Giang Ngư nghĩ thầm cuối cùng các ngươi cũng hỏi ra.

Nàng cố ý nói: “Thế nào? Ta không buồn bực không vui, gầy guộc tái nhợt, không vừa lòng các ngươi hả?”

“Đương nhiên không phải!” Văn Châu vội vàng nói: “Tỷ như này rất tốt, rất tốt!”

Giang Ngư duỗi tay đón gió ngang qua, chỉ vào rừng cây bên dưới: “Các ngươi xem, có phải Linh Thảo Viên thật xinh đẹp không?”

Nàng cười tủm tỉm nhìn mấy người: “Hiện tại ta sống rất tốt, cơm áo không lo, lúc rảnh rỗi thì ngồi Tật Phong đi một vòng, cực kỳ tiêu sái. Các ngươi thật sự không cần lo lắng cho ta.”

“Mau xem, tới chỗ của ta rồi!” Nàng chỉ vào một chỗ trống trải nơi xa.

Mấy người nhìn qua, đập trước vào mắt là những mảnh linh điền chỉnh tề thật lớn, mà vây quanh bên trong linh điền, tiểu lâu nằm ở bên trong hoa tươi có vẻ nổi bật dễ thấy.

Giang Ngư cho ưng xám hai cây linh thảo, sờ sờ đầu nó: “Hôm nay có bạn tới, không có thời gian chiêu đãi ngươi. Lần sau lại đến chơi nhé.”

Mấy người vừa đến gần đã cảm nhận được linh khí dư thừa.

Chử Linh Hương nhìn linh điền, kinh ngạc: “Chẳng qua chỉ là một ít linh thảo bình thường, thế mà linh khí lại tràn đầy như vậy?”

Giang Ngư dẫn bọn họ vào sân, tiếp đón mọi người ngồi xuống, bắt đầu làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, lấy trái cây ra, cắt xong, thêm băng vào, cho mỗi người một ly.

“Chỗ ta không có linh quả gì, chỉ có thể mời các ngươi nếm chút hương vị.”

Nàng cũng tự bưng một ly, ngồi xuống, uống một ngụm, thoải mái than thở: “Buổi tối ở lại ăn cơm đi, nếm thử tay nghề của ta.”

Chử Linh Hương không tán đồng: “Sư tỷ, chúng ta sớm đã tích cốc, cần gì phiền toái như vậy...”

Lời của nàng ấy dừng lại.

Bởi vì vừa rồi Giang Ngư dùng chút linh lực, xốc nắp đậy canh gà lên một chút, mùi thơm ngon theo gió một đường bay tới chóp mũi nàng ấy.

“Đây là cái gì, sao lại thơm vậy chứ?” Chử Linh Hương trợn tròn mắt.

Giang Ngư: “Tỷ hầm canh gà, nguyên liệu nấu ăn đều đến từ Linh Thảo Viên, thơm chứ?”

Chử Linh Hương còn chưa nói chuyện, Văn Châu đã dùng sức gật đầu: “Cực kỳ thơm!”

Giang Ngư sung sướng cong đôi mắt: “Tỷ cũng cảm thấy thơm. Nguyên liệu nấu ăn ở Linh Thảo Viên cực kỳ ngon, tùy tay hái một chút, đều là mỹ vị tuyệt vời.”

Biết ba người lo lắng tình hình gần đây của nàng, nàng bắt đầu kể những gì mình trải qua thời gian gần đây.

Ba người nghe nàng nói, mỗi ngày ngoài làm ruộng, làm linh vũ xong thì nàng nghỉ ngơi, phơi nắng, hái hoa trang trí phòng ở, chuẩn bị đồ ăn ngon cho mình.

Cực kỳ nhàn nhã.

Chử Linh Hương nhìn kỹ thần sắc của nàng, thấy lúc nàng nói đến những thứ này đôi mắt trong trẻo, khóe môi mang cười, hiển nhiên là thích thú, cuối cùng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng sau khi thả lỏng, nàng ấy lại lo lắng đến vấn đề khác.

Nàng ấy hy vọng sư tỷ đừng quá chìm đắm, sẽ rơi vào ma chướng.

Nhưng như thế không đại biểu nàng ấy cam tâm nhìn sư tỷ hoàn toàn từ bỏ tu hành, sống cuộc sống hoàn toàn như người phàm thế này.

“Như phàm nhân, có gì không tốt?” Giang Ngư khó hiểu.

Chử Linh Hương cắn môi: “Tuổi thọ của tu sĩ Kim Đan chỉ có 800, đến lúc đó tỷ…”

Giang Ngư ngẩn ngơ.

Nàng sớm biết rằng tuổi thọ của tu sĩ sẽ dài hơn người thường rất nhiều, lại không biết con số cụ thể.

Tu sĩ Kim Đan có thể sống 800 năm?

Hiện tại nàng mới vừa một trăm tuổi đó.

Chử Linh Hương thấy sắc mặt Giang Ngư vui vẻ, giọng điệu sung sướng: “Ý của muội là tỷ còn có thể sống 700 năm? Còn có loại chuyện tốt này?”

Ba người: “…”

Chử Linh Hương đỡ trán, chỉ cảm thấy tư duy của sư tỷ sau khi mất trí nhớ luôn làm nàng ấy không theo kịp.

Chẳng lẽ trọng điểm nàng ấy muốn biểu đạt là ở chỗ này à?

Nàng ấy há miệng thở dốc, thật sự không biết nói gì, chỉ nghẹn một câu: “Tu sĩ Kim Đan bình thường là thế, nhưng đan điền của tỷ bị thương, Kim Đan cũng nát, chắc chắn có cản trở với số tuổi thọ…”

Giang Ngư nghe vậy có chút mất mát, nhưng rất nhanh đã điều chỉnh lại: Cũng phải, bị thương nghiêm trọng như vậy, không có chút di chứng mới không bình thường đó.

Hiện tại, lấy tố chất thân thể của nàng đến xem, có thế nào, cũng không có khả năng chỉ còn lại có một trăm năm.

Tính thế nào thì nàng vẫn hời.

Nghĩ vậy, nàng lại lập tức lên tinh thần.

Chử Linh Hương còn muốn nói gì đó, lại thấy Trương Thính Lan lắc đầu với nàng ấy, bên tai truyền đến âm thanh: “Muội ấy bị kích thích, tính tình thay đổi không có gì lạ. Nếu hiện tại muội ấy cảm thấy như vậy tốt thì cứ theo ý muội ấy đã.”

Chử Linh Hương trầm mặc một lát, lên tinh thần, không tiếp tục đề tài vừa rồi nữa.