Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 18



Nói xong về Giang Ngư, mấy người lại nói đến lần rèn luyện này.

Đệ tử Thái Thanh Tông, trừ việc tu hành hằng ngày ra, tông môn cũng sẽ thường xuyên tuyên bố một ít nhiệm vụ tông môn, để các đệ tử ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, tăng trưởng kiến thức, tích lũy kinh nghiệm thực chiến.

Lần này mấy người Chử Linh Hương nhận một nhiệm vụ, quận Nam Dương liên tiếp xuất hiện chuyện cổ quái, Thái thú Nam Dương xin tiên môn giúp đỡ.

“Là một con linh mị quấy phá.” Chử Linh Hương nhớ tới gì đó, nhíu mày: “Lúc muội giao nhiệm vụ, nhìn thấy ở Nhiệm Vụ Đường chất không ít ngọc giản. Ngày gần đây vẫn cảm thấy việc quái lạ bên ngoài hơi nhiều chút.”

Nhưng nàng ấy chỉ thuận miệng oán giận một tiếng mà thôi, quay đầu lại nói sang chuyện khác.

“Sư tỷ, xem chúng ta mang cho tỷ cái gì này.” Văn Châu lấy ra một túi linh thú, cẩn thận mở ra, từ bên trong lấy ra một con mèo đen nhỏ.

Mèo đen nhỏ nhìn không có tinh thần gì, bị Văn Châu cầm ở trong tay cũng không động đậy, lẳng lặng nằm bò ra ngủ.

Là lông xù xù! Ánh mắt Giang Ngư lập tức sáng lên.

Nàng duỗi tay sờ soạng mèo nhỏ một lượt, da lông đối phương mềm mại, ánh sáng ảm đạm, chỗ đuôi còn hơi trọc.

Văn Châu đưa mèo nhỏ cho Giang Ngư. Giang Ngư thật cẩn thận nhận lấy nó, thay đổi chỗ, cái đuôi của mèo nhỏ có chút không kiên nhẫn mà phe phẩy trong không khí.

“Thật đáng yêu.” Giang Ngư yêu thích không buông tay.

Văn Châu thấy nàng thích, trong lòng cũng vui mừng: “Vật nhỏ này là chúng ta phát hiện lúc bắt con linh mị kia. Linh mị làm nó bị thương rất nặng, chúng ta sợ nó không chịu nổi, bèn nhặt về.”

“Sư tỷ, tỷ ở đây một mình tịch mịch, không bằng để nó lại chỗ này với tỷ.”

Ngay giây phút nhìn thấy mèo đen nhỏ kia, trong đầu Giang Ngư đã nghĩ ra một trăm loại thực đơn dụ dỗ mèo con.

Bây giờ nàng có phòng có đất, chỉ thiếu một bé lông xù xù.

Nghe được Văn Châu nói, nàng liên tục gật đầu: “Yên tâm, tỷ nhất định nuôi nó đến khỏe như vâm!”

Chử Linh Hương lại đưa cho nàng một cái hộp ngọc, mở ra linh khí bốn phía, là một đóa hoa sen tỏa ánh sáng mờ mịt màu xanh lá, cánh hoa sen mỏng như cánh ve, bông hoa cực đẹp.

Vừa thấy đã biết là thứ tốt.

“Đây là trên đường bọn muội rèn luyện ngẫu nhiên có được, là một đóa Thanh Ngọc Hoa Liên, tốt nhất để ôn dưỡng đan điền. Mỗi ngày tỷ ăn hai mảnh cánh hoa, cực kỳ có tác dụng với vết thương ở đan điền.”

Giang Ngư thấy vẻ mặt Chử Linh Hương chân thành, trong lòng thở dài, đè tay nàng ấy lại: “Vết thương của tỷ đã sớm không còn trở ngại gì, không cần lãng phí thứ tốt như này.”

Thấy mấy người không tin, nàng giơ tay, dùng linh lực vẽ một con mèo con ở không trung, mèo nhỏ rất sống động, ở không trung giương nanh múa vuốt rống lên hai tiếng với mấy người, mới dần dần tan đi.

“Tỷ không lừa các ngươi chứ? Vết thương của tỷ không nghiêm trọng như vậy, cũng có thể thuyên chuyển một ít linh lực xung quanh.” Giang Ngư nhét hộp ngọc về lại tay Chử Linh Hương: “Dù sao tỷ đã không thể tu luyện, loại thứ tốt này, các ngươi tự dùng tốt hơn.”

Không thể từ chối thành công.

Chử Linh Hương kiên trì: “Muội đã hứa với sư tỷ nhất định sẽ cố gắng chữa khỏi đan điền của sư tỷ, cũng sẽ tìm được cách chữa trị Kim Đan. Tỷ đừng từ bỏ.”

Giang Ngư: “...”

Nàng không thuyết phục được Chử Linh Hương, chỉ có thể nghĩ cách dùng canh gà bịt miệng nàng ấy.

“Sư tỷ, rốt cuộc tỷ làm cái này thế nào? Sao có thể thơm như vậy.” Trong miệng Chử Linh Hương nhai một miếng thịt gà, mồm miệng lúng búng.

Trương Thính Lan và Văn Châu cúi đầu ăn miếng lớn, không rảnh mở miệng.

Giang Ngư cười: “Các ngươi thích thì thường tới chỗ tỷ chơi, tỷ làm cho các ngươi ăn.”

Có nồi canh gà này lót nền, chờ đến bữa tối, Giang Ngư muốn bắt cá nướng cho bọn họ ăn, mấy người không từ chối nữa.

Hạc trắng đến lúc mặt trời đã gần xuống núi. Dáng người cô bé ưu nhã sải ra ở không trung, dưới ánh tà dương, hình ảnh đẹp đến như một bức tranh thuỷ mặc.

Lúc ‘tranh thủy mặc’ nhìn thấy Giang Ngư đang làm gì thì biến thành một bức ‘tranh thuỷ mặc’ tức giận.

Cô bé vô cùng lo lắng cho người ta, thế mà cô gái này còn nhàn hạ thoải mái ở chỗ này ăn cá nướng?

Ăn cá nướng còn không gọi cô bé!

Hừ!

“Đan Lân!” Giang Ngư thấy cô bé thì vẫy tay: “Ta cho rằng hôm nay ngươi không tới chơi đó.”

Nàng hoàn toàn không nhận thấy hạc trắng tức giận, cười tủm tỉm đón cô bé cùng ăn cá nướng.

Hạc trắng nhớ tới lời chủ nhân:

“Những linh thảo đó của nàng đúng là có chút không giống bình thường. Yên tâm, với nàng mà nói, không phải chuyện gì xấu.”

Cô bé dùng vẻ mặt cao ngạo lạnh lùng đi qua… bị Giang Ngư kéo vào trong ngực.

“Nào, làm quen một chút, đây là Đan Lân, hàng xóm của tỷ. Có phải tiểu cô nương siêu cấp xinh đẹp không?”

Giang Ngư lại giới thiệu ba người sư huynh muội với hạc trắng, nói bọn họ là bạn cực thân với mình.

Hạc trắng cũng biết quá khứ của Giang Ngư, cảm nhận về mấy người dưới loại tình huống này còn tới thăm nàng là không tồi, cô bé trong trẻo chào hỏi bọn họ.

Thấy sư tỷ còn có quan hệ không tồi với hàng xóm, trong lòng mấy người càng an tâm hơn chút.

Đêm đó, mấy người ở lại Linh Thảo Viên.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Giang Ngư rất thích thú chơi làm linh vũ ra các kiểu hình dáng, lại bị nàng mang theo tham quan các nơi linh điền như đang khoe, cuối cùng mới yên tâm.

Tuy rằng hiện tại yêu thích của sư tỷ không giống bình thường, nhưng cho dù thế nào, thoạt nhìn bây giờ nàng thật sự vui vẻ, cũng coi như là phát triển tốt.

Buổi sáng ngày hôm sau, tiễn ba người Chử Linh Hương đi, Giang Ngư trở về, nhìn thấy Thanh Ngọc Hoa Liên đặt ở trên bàn đá, bất đắc dĩ cười, cũng không quá bất ngờ.

Nàng muốn một mình yên tĩnh tìm một góc nằm, không nghĩ tới ngược lại càng ngày càng thiếu nhiều nhân tình.

Nàng đi xem mèo đen nhỏ được đưa đến đây, có lẽ vì đang dưỡng thương, phần lớn thời gian mèo nhỏ đều đang ngủ, ngẫu nhiên tỉnh táo một lát cũng chỉ mơ màng hồ đồ không có tinh thần gì. Giang Ngư đút cho nó mấy viên linh đan bổ sung nguyên khí, nó miễn cưỡng ăn xong lại ngủ mất.

Cũng may Giang Ngư có thể cảm nhận được trong lúc nó ngủ say, sức sống trên người đang cực thong thả tăng lên, hiển nhiên thật sự đang khôi phục.

Nhân lúc mèo nhỏ còn chưa tỉnh, Giang Ngư lấy lông thỏ trước đó tích góp ra, ngồi ở dưới ánh mặt trời, chuẩn bị làm món đồ chơi nhỏ cho bé mèo đen.

Quả cầu lông!

Gậy chọc mèo cũng phải làm một cái nhỉ?

Nàng hứng thú bừng bừng nghiên cứu nên làm gậy chọc mèo thế nào, bỗng nhiên nhận thấy được vài luồng hơi thở tới gần.

Trong lúc ngủ mơ mèo đen nhỏ bỗng nhiên mở mắt, xù lông lên, ánh mắt nhìn chằm chằm về hướng nào đó.

Giang Ngư vội vàng ôm nó vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt xuôi lông cho nó: “Đừng sợ, đừng sợ, không có việc gì.”

Mèo đen nhỏ chỉ nhận thấy được hơi thở cường đại nên theo phản xạ có điều kiện tỉnh lại, nó liếc Giang Ngư một cái, lại lần nữa uể oải.

Khách không mời mà đến cũng tới rồi.

Lúc Giang Ngư nhìn thấy một người trước đó, đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo lại căng thẳng.

Nàng đặt mèo đen nhỏ ở phía dưới bụi hoa, đứng dậy.

Trong một đám người, đi ở đằng trước, đúng là ông lão đầu bạc hào phóng ngày hôm trước vị ném 5000 linh tinh mua một nồi canh gà của Giang Ngư.

Theo sau ông ấy là mười mấy người, đều là tóc trắng xoá, đang đánh giá Giang Ngư.

Cho dù những ánh mắt này không có ác ý, chỉ có tò mò và cân nhắc, Giang Ngư vẫn cảm nhận được một luồng áp lực nặng nề.

Nhận thấy được Giang Ngư căng thẳng, ông lão đầu bạc ôn hòa cười nói: “Ngươi đừng sợ, chúng ta chỉ có chút chuyện khó hiểu, muốn hỏi ngươi một chút, cũng không có ác ý.”

Trong lòng Giang Ngư nói loại lời này thường làm người nghe xong càng căng thẳng hơn, nhưng thật thần kỳ, theo lời ông lão nói, một cỗ năng lượng ôn hòa dừng ở trên người Giang Ngư, trực tiếp vuốt phẳng tất cả nôn nóng và bất an của nàng.

Giang Ngư nhìn thấy trong số người đi theo phía sau kia, còn có một người quen khác.

Chính là vị Ninh Thuần Chân Nhân tính tình nóng nảy kia.

Giang Ngư đã sớm biết, Trưởng lão quản sự Linh Thảo Viên là một vị Nguyên Anh Chân Nhân.

Nguyên Anh Chân Nhân, cho dù là tông môn lớn như Thái Thanh Tiên Tông ở Tu Chân Giới, cũng coi như tu sĩ cực lợi hại rồi, nhưng Ninh Thuần Chân Nhân ở trong nhóm người này, rõ ràng là tư thái người dưới.

Giang Ngư từ chối suy nghĩ về thân phận nhóm người này.

Nàng chỉ muốn yên tĩnh làm một con cá mặn mà thôi.

Nàng nói với giọng trấn định: “Có chuyện gì, mời ngài nói thẳng đi.”

Ông lão nghiêm túc mở miệng: “Ngay bây giờ, ngươi có thể làm một nồi canh gà ngay tại đây không? Chúng ta có thể trả thù lao.”

Giang Ngư:?

Thật sự đến vì canh gà á?

Cũng không biết là do yêu cầu này quá bình dân hay sao mà cả bụng lo lắng của Giang Ngư thần kỳ biến mất hơn một nửa.

Nàng nói: “Có thể thì có thể, nhưng mà bây giờ không có gà...”

Nàng còn chưa nói xong, một ông lão ở phía sau đã lấy tay quơ một cái lên không trung, một con gà rừng tung tăng nhảy nhót đã bị ông ấy túm vào trong tay.

Woa, thật ngầu. Giang Ngư ở trong lòng âm thầm bấm like cho chiêu thức này.

Nàng hỏi: “Vẫn làm theo cách như trước à?”

Sau khi có câu trả lời khẳng định, nàng cũng không miên man suy nghĩ nhiều.

Nàng nhìn lại bối cảnh quá khứ của Giang Ngư, sạch sẽ, nguyên thân cũng không trải qua chuyện xấu gì, sai lầm duy nhất chính là ám toán Cơ Linh Tuyết, nhưng chuyện này tông môn đã làm ra xử phạt.

Dù sao không thể là canh gà có gì được, hai ngày nay bản thân nàng cũng uống không ít.

Hơn nữa xem phản ứng của ông lão, có lẽ là canh gà này là thứ tốt đó.

Nghĩ vậy, trong lòng nàng càng bình tĩnh.

Cách đó không xa, ánh mắt đoàn người sáng ngời nhìn chằm chằm động tác của Giang Ngư, đến cả nàng bước đi, bỏ gia vị, bỏ bao nhiêu, đều nhớ rõ rành mạch.

Vài sợi thần thức không tiếng động giao lưu:

“Cách làm này cũng không có chỗ nào khác lạ mà.”

“Chỉ là chút nguyên liệu bình thường.”

“Vậy rốt cuộc là vì sao?”

“Hay chỉ là trùng hợp?”

Giang Ngư bắc canh gà lên bếp rồi nhẹ nhàng thở ra, quay đầu nhìn về phía mọi người: “Canh gà phải hầm một lúc mới uống ngon. Các vị tiền bối, không bằng mọi người ngồi xuống đi?”

Nhưng những người này sao mà ngồi nổi, họ đều cùng nhìn chằm chằm vào nồi canh gà kia như nhìn chằm chằm đại bảo bối gì vậy, mắt không chớp.

Giang Ngư:... Thôi được rồi.

Xác định canh gà chắc chắn không có vấn đề.

Nàng dọn mười mấy cái ghế dựa ra cho người ta ngồi chờ, còn mình nhàm chán, đến bên cạnh đám hoa ở rào tre chơi.

Ninh Thuần Chân Nhân đi đến trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Mặc kệ trên người của ngươi có bí mật gì, ta đều sẽ nhìn chằm chằm ngươi. Tốt nhất ngươi đừng để lộ ra dấu vết gì.”

Giang Ngư một lời khó nói hết: “Ngài lớn tuổi như vậy, nhìn chằm chằm một tiểu cô nương trẻ tuổi, không cảm thấy mình có chút kỳ quái à?”

Một trăm tuổi, ở trước mặt Nguyên Anh Chân Nhân nói mình còn trẻ, Giang Ngư không chột dạ tí nào.

Ninh Thuần Chân Nhân: “...”

Ông ta đen mặt: “Bớt chơi trò khôn vặt với ta!”

“Ninh Thuần.” Một âm thanh chậm rì rì truyền tới, Giang Ngư nhìn sang, là một lão phu nhân khuôn mặt hiền lành.

Lão phu nhân cách không chỉ chỉ ông ta, xụ mặt: “Không được bắt nạt tiểu cô nương.”

Ninh Thuần Chân Nhân: “...”

Giang Ngư vui sướng mà cười thành tiếng.