Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 2



Nếu phỏng vấn đồng nghiệp của Giang Ngư đời trước, hỏi ấn tượng về Giang Ngư là gì, quá nửa bọn họ sẽ nói:

“Giang Ngư á? Chính là đồ tham tiền, yêu tiền nhất, vì tích góp tiền mà liều mạng làm việc.”

Nhưng bọn họ không biết, không phải Giang Ngư yêu tiền, nàng chỉ muốn có một chỗ đặt chân cho mình ở thành phố này thôi.

Nàng sinh ra ở núi sâu, từ nhỏ không cha không mẹ, trong tộc cung phụng Thần Nông Thị, ai ai cũng giỏi gieo trồng, cuộc sống đơn điệu mà không buồn tẻ.

Sau đó, thôn nhỏ hẻo lánh trong núi bị phát hiện, bọn họ bị đưa ra, tiếp xúc với thế giới đông vui phồn hoa bên ngoài.

Thôn nhỏ không đến trăm người, đi vào nhân thế, giống như một giọt nước hòa vào biển rộng cuồn cuộn, không thấy bóng dáng.

Giang Ngư bị đưa đến viện mồ côi, lại qua hai lần được nhận nuôi, quá trình không quá vui vẻ. Sau khi nàng thành niên thì bắt đầu vừa học vừa làm, kiếm tiền chi trả học phí đại học của mình, tốt nghiệp ở lại luôn thành phố mình học.

Sau vài lần thuê nhà làm Giang Ngư kiên định với suy nghĩ muốn mua cho mình một căn phòng nhỏ, đây cũng là nguyên nhân nàng liều mạng làm việc.

Nhớ tới mình còn thiếu khoảng một trăm ngàn nữa là đủ thanh toán... Giang Ngư thở dài.

Cũng không biết nàng đi tới nơi này, vậy thân thể vốn là của mình sẽ ra sao?

Là chết thẳng cẳng rồi hay là giống như nàng, bị một linh hồn khác chiếm cứ nhỉ?

Nhưng mà từ trước đến nay, nàng rất biết cách điều tiết cảm xúc của mình.

Một chút phiền muộn rất nhanh đã bị ném ra sau đầu, nhớ đến “công việc” của mình, trên mặt nàng một lần nữa lộ ra vẻ chờ mong.

Làm ruộng...

Trừ mua phòng ở ra, yêu thích lớn nhất của nàng, chính là làm ruộng.

Đây đại khái là bản lĩnh mà mỗi người ở trong bộ tộc sinh ra đã có sẵn, bọn họ luôn có thể dễ dàng biết rõ cách tốt nhất để nuôi một gốc thực vật là gì.

Mà Giang Ngư lại là một người có tài năng nhất trong đó. Khi nàng còn nhỏ, thậm chí nàng cảm thấy mình có thể cảm nhận được cảm xúc của nhóm thực vật. Đương nhiên, lúc nàng nói cho người trong tộc nghe, mọi người đều coi lời nàng nói như là tưởng tượng của trẻ con.

Lúc Giang Ngư đến Linh Thảo Viên là đi một mình.

Chử Linh Hương bị sắp xếp một nhiệm vụ thí luyện, nửa tháng tới không ở tông môn.

Giang Ngư dựa theo chỉ thị trên bản đồ, xuống núi.

Phía bên phải chân núi, một cây đại thụ tỏa bóng xanh biếc, tán cây mọc lan tràn mấy chục mét, dưới gốc cây đã có bảy tám đệ tử trẻ tuổi đang đứng.

Giang Ngư không quen bọn họ, tự mình đứng ở một bên, yên tĩnh chờ.

Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua túi nhỏ màu lam thêu mây lành bên hông mình, chỉ cảm thấy thế giới này chỗ nào cũng làm người ta ngạc nhiên.

Toàn bộ gia sản của nàng, đổi thành kiếp trước, có khi phải gọi một chiếc xe tải mới có thể chứa được hết đồ, thế mà toàn bộ đều ở trong một cái túi nho nhỏ này. Treo ở bên hông, bay tà tà, thật sự là vô cùng bớt việc.

Chờ không lâu lắm, phương xa truyền đến một tiếng hót dài lảnh lót, đỉnh đầu dần phủ bóng râm.

Giang Ngư theo bản năng ngẩng đầu lên, một quái vật khổng lồ từ phía chân trời lướt đến.

Đó là một con chim rất lớn, Giang Ngư đo lường đánh giá ở trong lòng, hai cánh của con chim này sải rộng ra, ít nhất cũng đến gần trăm mét, lông chim là màu đỏ cam tươi sáng, hai cánh chấn động như lửa mạnh sáng rực.

“Oa!” Nàng không nhịn được kinh ngạc cảm thán thành tiếng.

Con chim khổng lồ kia thanh thế to lớn, đáp xuống đất lại nhẹ như lông hồng, đến một cơn gió cũng không mang theo, cánh bên trái buông xuống.

Bảy tám đệ tử bên cạnh tập mãi thành quen, nói nói cười cười đi lên phía trước:

“Hôm nay may rồi, thế mà Kim Sí Trưởng lão lại tự mình tới.”

“Hì hì ta đã sớm thèm Kim Sí Trưởng lão rồi, ngồi Linh giá mấy chục lần, cuối cùng cũng để ta chờ được một lần này.”

Giang Ngư thu lại khiếp sợ trong lòng, học dáng vẻ bọn họ, theo cái cánh rũ xuống của chim khổng lồ Kim Sí kia bò lên trên.

Cảm xúc lông chim ấm áp như tơ lụa, nhìn gần càng xinh đẹp, mỗi một cọng lông vũ đều lập lòe ánh sáng, nàng không nhịn được mà sờ soạng thêm hai cái.

Chim khổng lồ Kim Sí đã nhận ra, nhưng cũng không thèm để ý: Hừ, đám nhóc con này, có đứa nào mà không thèm một thân lông chim xinh đẹp này của nàng ấy? Chỉ cần không quá phận, nàng ấy cũng mặc kệ luôn.

Giang Ngư lên trên lưng chim rồi mới phát hiện, phía trên còn có mấy đệ tử.

Giang Ngư xem qua sổ tay thường thức Thái Thanh Tông, bên trong tông môn Thái Thanh Tông không cho đệ tử ngự kiếm phi hành, từ các Linh giá yêu thú đi con đường cố định chở người, chính là phương thức nhanh nhất và tiện đi ra ngoài trong tông môn.

Nói ngắn gọn, đây là xe buýt của tông môn Thái Thanh Tông.

Quá ngầu rồi!

Giang Ngư vốn có năm phần chờ mong năm phần thấp thỏm với thế giới này, bây giờ đã biến thành mười phần.

Có thể nhìn thấy cảnh tượng thần kỳ lạ thường lại tráng lệ như vậy, cho dù thế nào, một chuyến xuyên qua này cũng đáng giá.

Các đệ tử lên lưng chim, đều duỗi tay lấy ra đồ vật sáng lấp lánh, thả vào một cái túi nhỏ màu lam ở giữa:

“Làm phiền Kim Sí Trưởng lão, hai người chúng ta muốn đi Dược Phong.”

“Ta đi Kiếm Phong.”

“Ta đi Tôi Thể Đường ở ngoại môn.”

“...”

Đọc một lượt sổ tay thường thức, Giang Ngư biết đây là vé xe, cũng móc ra năm linh châu từ túi trữ vật, bỏ vào: “Làm phiền Kim Sí Trưởng lão, đưa ta đi Linh Thảo Viên.”

Lời này vừa ra, soạt, ánh mắt mọi người trên lưng chim khổng lồ Kim Sí đều dừng ở trên người nàng.

Giang Ngư nhận thấy được, quay đầu, cười với bọn họ, những đệ tử này bèn hơi ngượng ngùng mà đưa mắt đi chỗ khác.

Nhưng chim Kim Sí lại như thấy mới lạ: “Tiểu cô nương, ngươi đi Linh Thảo Viên làm gì?”

Là giọng nữ cực dễ nghe, tựa như hạt châu rơi xuống mâm ngọc.

Nàng ấy vừa nói, thấy các đệ tử đều đứng vững vàng, cánh chấn động, phóng lên cao.

Thị giác bỗng nhiên xoay chuyển, Giang Ngư bị bất ngờ này làm trong lòng phát run. Nàng theo bản năng bắt lấy lông chim dưới thân, lại phát hiện, dưới thân vững như đất bằng, ngay cả gió đều bị con chim khổng lồ này chắn ở ngoài vài thước.

Lại nhìn những người khác, đều là sắc mặt tự nhiên.

Giang Ngư:... Là ta thiếu kiến thức.

Trong lòng nàng ngượng ngùng buông tay, trái tim trở về chỗ cũ, nhớ tới câu hỏi vừa rồi của chim khổng lồ Kim Sí.

Nàng trả lời: “Phạm vào sai lầm, bị phạt đi Linh Thảo Viên.”

Nàng vừa nói ra lời này, đệ tử Thái Thanh Tông vốn không biết nàng, có hai người bừng tỉnh hiểu ra, chỉ vào nàng: “Ngươi, ngươi chính là Giang Ngư ở đại bỉ nội môn ám toán Cơ Linh Tuyết sư tỷ!”

Đây đúng là sự thật, nguyên thân ám toán Cơ Linh Tuyết ngay dưới con mắt mấy trăm ngàn đệ tử nội môn, không thể phủ nhận.

Nếu nàng dùng thân thể này, cho dù tốt hay xấu thì không thể chỉ hưởng chỗ tốt, không gánh tiếng xấu được.

Giang Ngư gật đầu: “Ta đúng là Giang Ngư.”

Sắc mặt tên đệ tử chỉ vào nàng lập tức trở thành khinh thường, hắn ta lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu không nhìn nàng nữa.

Giang Ngư vốn nghĩ, dựa theo phát triển bình thường, nơi này nên có một hai người đứng ra thay nữ chính bênh vực kẻ yếu, ức hiếp kẻ tiểu nhân tàn hại đồng môn là mình mới phải.

Kết quả, tuy rằng những đệ tử này đều phân rõ giới hạn với nàng, ngẫu nhiên còn có người liếc nàng mấy lần, nhưng không có người xông lên tìm phiền toái.

Thấy thế, Giang Ngư không quan tâm nữa, bắt đầu quan sát cảnh sắc bốn phía.

Đây chính là thị giác thần tiên chuẩn, nếu không có một chuyến xuyên sách này, cả đời nàng cũng không thể được trải nghiệm!

Chim Kim Sí bay lên cực cao, từng đám từng đám mây mù nhè nhẹ vờn quanh người, nơi xa vầng mặt trời màu vàng sáng phá vỡ tầng mây dày, trút xuống ngàn vạn tia sáng.

Trời quang mây tạnh, đẹp đẽ hoành tráng như vậy.

Đáng tiếc quanh người không có gió.

Giang Ngư hoa mắt say mê, không kìm được nghĩ nếu gió không bị cản, giờ phút này đây nàng có thể cảm nhận được cảm giác vạt áo bay bay cưỡi gió mà đi như trong sách không nhỉ?

Sau đó một âm thanh khác gõ cho nàng tỉnh: Tỉnh đi! Tỉnh đi! Tốc độ như vậy, nếu gió không bị cản, còn vạt áo bay bay gì, đầu ngươi cũng bị thổi bay luôn đó!

Ngẫm lại cảnh tượng kia, Giang Ngư cười như nắc nẻ.

Đệ tử Thái Thanh Tiên Tông âm thầm đánh giá nàng đều buồn bực trong lòng: Không phải nói Giang Ngư này, bị cắn trả Kim Đan vỡ vụn à? Lại bị trục xuất đến loại địa phương hẻo lánh hoang vu như Linh Thảo Viên, sao nàng còn cười được?

Linh Thảo Viên đúng là hẻo lánh, trên đường chim Kim Sí dừng rất nhiều lần, đệ tử trên lưng cũng càng ngày càng ít, đến cuối cùng, chỉ còn lại có một mình Giang Ngư.

“Tới rồi.”

Chim Kim Sí chậm rãi dừng ở trên đất trống.

Tinh thần Giang Ngư lại run lên.

Nàng từ trên lưng chim Kim Sí đi xuống, hít một hơi thật sâu, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

“Đa tạ Kim Sí Trưởng lão.” Nàng nói cảm ơn đối phương.

Thật ra Kim Sí khá tò mò, nàng cũng từng đưa không ít đệ tử tới đây, những người đó không chỗ nào không phải là sắc mặt ủ dột như cha mẹ chết. Đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người bị biếm đến Linh Thảo Viên lại vui vẻ như vậy, huống chi còn là từ nội môn đến đây.

“Ngươi biết Linh Thảo Viên là chỗ nào chứ?” Bởi vì tò mò, nàng không vội đi mà hỏi nhiều một câu.

“Ta biết.” Giang Ngư gật đầu.

Kim Sí càng khó hiểu: “Biết đây là chỗ nào, ngươi còn vui vẻ như vậy?”

Giang Ngư hít một hơi ngửi mùi cỏ cây làm người ta vô cùng thoải mái ở đây, tươi cười nơi khóe miệng căn bản không che giấu được: “Đương nhiên, ta đến gần đây thì đột nhiên hiểu ra, đây là mái nhà được định sẵn trong đời ta rồi!”

Chim Kim Sí:?

Đệ tử trẻ bây giờ thật làm ‘chim’ xem không hiểu mà.

Chim Kim Sí không hiểu ra sao mà rời đi.

Giang Ngư nhìn bóng dáng chim khổng lồ rời đi, xoay người, một lần nữa nhìn về phía cửa lớn Linh Thảo Viên không quá bắt mắt.

Vừa nhìn một cái, nàng lại hoảng sợ, trên bậc thang ở cửa, không biết từ khi nào, có một ông lão mặc áo màu lam đứng đó.

Ông lão mặc áo vải màu lam, bên hông treo một cái hồ lô màu vàng thật lớn, tóc hoa râm buộc bừa thành một búi, sắc mặt lạnh lẽo, lúc đôi mắt vẩn đục đánh giá nàng, mơ hồ lộ ra vẻ khinh bỉ.

Từ trước đến nay Giang Ngư đều nhiệt tình giúp người, nàng cười chào hỏi đối phương: “Xin chào lão tiên sinh, ta là đệ tử Giang Ngư mới tới Linh Thảo Viên, xin hỏi ngài là?”

“Giang Ngư?” Giọng của ông lão khàn khàn, lạnh lùng nói: “Thứ tàn hại đồng môn, nếu để ta xử, hoặc là đánh chết, hoặc là phế bỏ tu vi trục xuất khỏi môn phái. Mấy năm nay, Chấp Pháp Đường thật là càng ngày càng phế vật.”

Giang Ngư: “...”

Như vậy là quá đáng đó.

Nàng nhiệt tình giúp người chứ không phải là bánh bao, lúc đối mặt với bên kia khó chơi, nhân nhượng là không được.

Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười không soi mói được chỗ nào.

Nếu để đồng nghiệp của nàng ở kiếp trước thấy dáng vẻ này thì sẽ biết ngay là nàng đang không vui.

Chỉ thấy nàng tươi cười ôn hòa, sắc mặt chân thành tha thiết: “Vị lão tiên sinh này, ngài là Trưởng lão chấp pháp hành tung khó dò của Chấp Pháp Đường à?”

Ông lão áo lam cười nhạo một tiếng, không nói chuyện.

“Xem ra là ta đã đoán sai.” Sắc mặt Giang Ngư càng chân thành tha thiết hơn, bày ra vẻ tình cảm chân thành: “Vậy ngài nhất định là Chưởng môn Thái Thanh Tông thần bí khó lường ít có người dòm ngó được hành tung trong lời đồn rồi?”

Ông lão áo lam nhíu mày nhìn nàng: “Tiểu bối chớ nên nói xằng nói xiên.”

“Xem ra cũng không phải.” Giang Ngư cười tủm tỉm nói: “Ta còn tưởng rằng ngài quản nhiều như vậy, lại chướng mắt kết quả xử phạt của Chấp Pháp Đường, nhất định là người làm chủ tông môn đấy.”

Sắc mặt ông lão áo lam tối sầm.

Ông ta tức giận đến ngực phập phồng, chỉ vào Giang Ngư: “Miệng lưỡi sắc bén, cả gan làm loạn!”

Mặt mày Giang Ngư cong lên: “Cảm ơn ngài đã khích lệ.”