Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 3



Ông lão áo lam đã lâu chưa gặp tiểu bối dám càn rỡ như này ở trước mặt ông ta nên tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen.

Ông ta mới vừa động ý niệm, lập tức có một luồng lực lượng nặng nề vô hình dừng ở trên người Giang Ngư, làm nàng không thở nổi.

Vết thương ở đan điền của nàng vốn chưa khỏi hẳn, dưới áp lực này bị kích thích như dao cắt.

Ánh mắt Giang Ngư bình tĩnh nhìn về phía đầu sỏ gây tội, nhếch môi: “Ta phạm vào lỗi gì, thế mà tông môn cho phép tu sĩ cấp cao tùy ý ức hiếp đệ tử à?”

Vừa dứt lời, phương xa truyền đến một tiếng gọi: “Sư phụ!”

Giang Ngư trừng lớn đôi mắt nhìn thấy một luồng ánh sáng từ phương xa chạy tới, đến trước mắt hóa thành một cô gái tóc đen áo xanh lam.

Nàng lập tức quên luôn khó chịu trên người, chỉ mải nhìn một màn kỳ diệu này.

Tuy rằng Linh Hương sư muội nói rất nhiều thứ với nàng nhưng nàng là một người lớn lên trong chủ nghĩa duy vật hiện đại, hoàn toàn không có ký ức quá khứ, thật sự rất khó tưởng tượng một cách không có căn cứ ra được những cảnh tượng đó.

Ví dụ như giờ phút này, nàng có suy nghĩ mơ hồ, sao người lại biến thành ánh sáng nhỉ?

Cô gái mặc áo xanh kia cười áy náy với nàng, Giang Ngư tỉnh táo lại, mới ý thức được, không phải nàng đã quên cảm giác áp lực làm người ta khó chịu vừa rồi, mà là sau khi cô gái áo xanh đến đây, uy áp trên người ông lão áo lam này đã biến mất.

Nữ đệ tử áo xanh nhẹ nhàng thở ra, nhìn về phía người còn lại: “Sư phụ, lúc ngài đến Linh Thảo Viên đã đồng ý gì với con hả?”

Ông lão áo lam xụ mặt: “Ta chưa làm gì hết, là đệ tử này bất kính với tôn trưởng, mạo phạm ta trước.”

Giang Ngư lập tức che khóe miệng lại ho khan hai tiếng, cực kỳ suy yếu: “Ta chỉ là một tiểu đệ tử thức hải bị hao tổn, không nhớ rõ gì cả. Chẳng qua chỉ hỏi có hai câu mà thôi, cũng không biết mạo phạm lão tiên sinh chỗ nào.”

Ông lão áo lam trừng mắt, muốn nói gì đó, lại bị đệ tử cắt ngang: “Được rồi sư phụ! Vị Giang sư muội này, con cũng đã được nghe nói rồi. Nàng tới Linh Thảo Viên làm việc, ngài làm loạn thêm cái gì?”

Thấy nàng ấy như muốn đưa người đi, Giang Ngư che lại khóe miệng, lại dùng sức khụ khụ hai tiếng.

Nữ đệ tử phản ứng lại, vội vàng móc ra một cái bình nhỏ đưa cho Giang Ngư, trong giọng mang ý xin lỗi: “Tính tình sư phụ ta sáng nắng chiều mưa, tùy tiện làm sư muội bị thương, một lọ Dưỡng Linh Đan này, xem như ta nhận lỗi với sư muội.”

Lại nghĩ tới Giang Ngư mới nói đã quên hết, nàng ấy bổ sung: “Sáng sớm mỗi ngày dùng một viên là được.”

Giang Ngư không chút khách khí nhận lấy: “Đa tạ sư tỷ.”

Dưỡng Linh Đan, bên trong bách khoa Tu Chân Giới mà Linh Hương cho nàng có nhắc đến, thứ tốt!

Đệ tử áo xanh làm việc chu toàn, hai người vừa đi, lại có một đệ tử Linh Thảo Viên mặc áo xám dẫn Giang Ngư vào.

“Giang sư tỷ, ta là đệ tử Từ Hoa của Linh Thảo Viên, chủ yếu phụ trách phân phối công việc cho đệ tử Linh Thảo Viên.”

Từ Hoa là một người đàn ông có tướng mạo thật thà chất phác, Giang Ngư liếc hắn ta một cái, thật thần kỳ, trong đầu lập tức hiện lên một tin tức: Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ.

Ngẫm lại, tuy rằng không có ký ức, đan điền bị hao tổn, nhưng thân thể này vốn vẫn còn cảnh giới Kim Đan, cho nên có thể dễ dàng nhìn thấu tu sĩ có tu vi cảnh giới thấp hơn mình.

Từ Hoa không nói nhiều, một đường mang theo Giang Ngư đi vào trong, đến một chỗ dưới vách núi.

Hắn ta giơ tay đánh ra một luồng sáng, phía trên vách núi bóng loáng lục tục xuất hiện rất nhiều điểm sáng, điểm sáng dần dần hội tụ, thế mà lại là bản đồ Linh Thảo Viên!

Bản đồ cực kỳ rõ ràng sáng tỏ, thậm chí còn có màu sắc. Giang Ngư chưa bao giờ đến Linh Thảo Viên, sau khi xem xong trong lòng đã hiểu được cơ bản.

“Khu vực không có phòng ở và ký hiệu màu xanh lục, trước mắt đều không có người quản lý. Giang sư tỷ, ngươi có thể tùy ý lựa chọn một chỗ.”

Quả thực giống trò chơi làm ruộng thu nhỏ, Giang Ngư hứng thú bừng bừng nhìn một lúc lâu, hỏi: “Ta có thể chọn địa phương lớn tới đâu?”

Từ Hoa giật mình. Hắn ta làm tiểu quản sự ở Linh Thảo Viên này đã hơn hai mươi năm. Trong ấn tượng, mỗi lần có đệ tử mới đến Linh Thảo Viên, đều là lặng lẽ yên tĩnh, không thèm nhìn bản đồ mà tiện tay chỉ một cái.

Dù sao, người có dã tâm sẽ không ở đây lâu dài nên căn bản không để bụng. Không có dã tâm hơn nửa cũng chẳng còn trông cậy gì vào quãng đời còn lại, đầy hơi thở người chết, càng sẽ không để ý cái này.

Làm gì có ai giống vị Giang sư tỷ này, đầy mặt mới lạ nóng lòng muốn thử?

Sau một lúc lâu Từ Hoa tỉnh hồn, trả lời: “Mỗi người ít nhất mười mảnh linh điền.”

Giang Ngư: “Ít nhất? Không có hạn mức cao nhất à?”

Đây là lần đầu tiên Từ Hoa nghe người ta hỏi cái này, lắc đầu: “Không có.”

Linh Thảo Viên lớn bao nhiêu chứ. Nói về độ rộng của địa vực, cũng không kém bao nhiêu so với mấy đại chủ phong của tông môn.

Nhưng bảy đại chủ phong, nhân số ít nhất là Linh Thú Phong, tính hết đệ tử cũng có gần chục ngàn người.

Đệ tử Linh Thảo Viên không tới ngàn người, nơi này phần lớn là đệ tử tạp dịch, ở xa nhau, có lẽ mười năm cũng không thấy mặt nhau một lần.

Giang Ngư lại hỏi: “Vậy ta chọn mười mảnh linh điền trước. Nếu còn dư sức, có thể chọn thêm mấy mảnh không?”

Từ Hoa: “... Tất nhiên có thể.”

Mặt mày Giang Ngư hớn hở, nhanh chóng chọn một chỗ tốt.

Từ Hoa có chút hiếm lạ nhìn nàng thêm mấy lần. Sau khi xác định tốt vị trí thì hắn ta gỡ lục lạc bên hông xuống, lay hai cái, lục lạc vang lên âm thanh dễ nghe.

Không bao lâu sau có một con chim ưng lớn màu xám bay lại đây.

Hai cánh con ưng này sải ra gần mười mét, tất nhiên không là gì so với chim Kim Sí mà Giang Ngư vừa gặp, nhưng ở trong mắt Giang Ngư cũng cực kỳ uy phong.

Từ Hoa móc ra một gốc cây linh thảo có quả màu cam đưa cho nó, ưng lớn cúi xuống nhìn rồi kêu một tiếng, ngậm cây vào trong miệng.

Từ Hoa vừa dẫn Giang Ngư lên lưng ưng lớn vừa giải thích: “Tật Phong là linh thú của Linh Thảo Viên chúng ta. Ngày thường nếu muốn đi ra ngoài thì lay cái lục lạc này, nó nghe được kêu gọi sẽ đến ngay. Chỉ cần cho nó linh thảo mà nó thích ăn làm thù lao là được.”

Hắn ta vừa nói vừa đưa cho Giang Ngư hai ngọc giản màu trắng ngà.

Giang Ngư nhận lấy, đưa ý thức vào, bên trong không ngoài dự đoán là một phần hướng dẫn cho đệ tử Linh Thảo Viên.

Đệ tử Linh Thảo Viên chỉ cần làm một chuyện, chính là chăm sóc linh điền, gieo trồng một ít linh thảo cấp thấp.

Đệ tử mới vào, tháng thứ nhất coi như để làm quen. Bắt đầu từ tháng thứ hai, cuối mỗi tháng sẽ có quản sự đến thu thành quả: Linh thảo cấp một là mười ngàn cây, linh thảo cấp hai là hai ngàn cây.

Nếu không đạt được yêu cầu, đệ tử Linh Thảo Viên sẽ bị cắt xén phân lệ (*) vốn đã không nhiều lắm.

(*) Phân lệ: Đề cập đến tiền và hàng hoá được phân phối theo quy định.

Con số này mới nghe thì rất lớn, nhưng theo như lời Từ Hoa, nhiệm vụ này thật ra rất thư thái.

Phần lớn công việc đồng ruộng cũng hoàn toàn không yêu cầu các đệ tử tự mình làm. Hằng ngày cuốc đất, tưới nước, làm cỏ, các loại việc linh tinh sẽ có con rối làm thay. Các đệ tử cần dùng linh lực làm một trận linh vũ sáng chiều mỗi ngày, cùng với chú ý nhóm linh thảo không để sinh bệnh, đây là thứ nhóm con rối không thể làm được.

Nghe thì rất nhẹ nhàng.

Nhưng mà Giang Ngư biết, Linh Thảo Viên phần nhiều là đệ tử tạp dịch, phần lớn tu vi ở Luyện Khí Kỳ. Tu vi Luyện Khí Kỳ phải làm linh vũ cho mười mảnh linh điền, mà một ngày hai lần, cũng không nhẹ nhàng, cần tốn khá nhiều thời gian.

Nơi này không có Trưởng lão chỉ đạo tu luyện, đối với đệ tử một lòng tu luyện để mạnh lên mà nói đúng là khó khăn.

Lại nhìn đãi ngộ: Đệ tử Linh Thảo Viên, mỗi tháng hai ngàn linh châu, một ngàn cây linh thảo cấp một, năm viên Tích Cốc Đan.

Giang Ngư đã từng được hưởng thụ phân lệ đệ tử nội môn: “...”

Khó trách Linh Hương nói người có chút khát vọng đều không muốn tới Linh Thảo Viên.

Nhưng nơi này đối với một cá mặn (*) thích làm ruộng mà nói, hoàn toàn là tuyệt vời!

(*) Cá mặn: Ám chỉ là những người còn sống mà giống như đã chết. Không có đam mê, không có ý chí, không có nghị lực sống. Lười biếng không thích vận động và suy nghĩ. Mặc người khác làm gì bản thân, kết quả ra sao thì ra.

Lúc xem ngọc giản đầu tiên xong, ưng xám đã chở hai người đến điểm đích.

Thần thức Giang Ngư đi ra khỏi ngọc giản, ánh mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy một mảng biển xanh lục tươi tốt um tùm.

Nhìn lại cây cao trăm mét che trời, bộ rễ quấn vào nhau, yên tĩnh mà uy vũ bảo vệ vùng đất rộng này. Mà “ngôi nhà” tương lai của nàng, bên trong vòng ôm của cây lớn này, là linh điền phì nhiêu đã được cày xới, ngay ngắn nhìn không thấy biên giới.

Gần đó có một con sông lớn vắt ngang qua cả tòa Linh Thảo Viên như rồng lớn màu bạc uốn lượn xoay quanh giữa núi rừng, thẳng đến cuối tầm mắt.

“Đây quả thực giống như di chỉ thượng cổ gì đó...” Đáy mắt Giang Ngư đầy rung động.

Từ Hoa không nghe rõ, nghi hoặc hỏi: “Cái gì cơ?”

Hắn ta cũng đã được nghe về vị Giang sư tỷ bị phạt đến Linh Thảo Viên này.

Tuy rằng đáy lòng không quá thích người vì đố kỵ mà mưu hại đồng môn, nhưng Từ Hoa làm tiểu quản sự ở Linh Thảo Viên vài chục năm, con đường tin tức vẫn có một ít.

Vị Giang sư tỷ này tuy rằng bị xử phạt, nhưng nghe nói ở nội môn, nàng còn có vài người bạn tri kỉ quan hệ rất tốt.

Đệ tử nội môn, đối với loại tu sĩ thiên phú bình thường cả đời chỉ có thể dừng bước ở Trúc Cơ như Từ Hoa mà nói là tồn tại xa không thể với tới.

Hắn ta sẽ không quá ân cần, nhưng cũng tuyệt đối không đắc tội Giang Ngư.

Giang Ngư hoàn toàn không giấu vẻ kinh ngạc cảm thán và yêu thích của mình, sắc mặt hơi tái nhợt ửng hồng vì kích động: “Ta nói nơi này thật là quá đẹp! Hơn xa cả dự đoán của ta.”

Từ Hoa:?

Hắn ta chậm rãi nhìn về phía Giang Ngư, thấy vẻ mặt chân thành tha thiết vui sướng của nàng không giống giả bộ thì càng cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng lạ thì lạ, vị này vừa lòng, đó là chuyện tốt.

Hai người xuống khỏi lưng ưng xám, Từ Hoa ra hiệu cho Giang Ngư mở ngọc giản thứ hai ra.

Giang Ngư làm theo.

Ý thức mới vừa tiến vào, nàng đã kinh ngạc. Ngọc giản này thế mà lại là một pháp khí trữ vật, hơn nữa, trong ngọc giản, còn có một tòa nhà hai tầng cực kỳ tinh xảo!

“Cái này...”

Ý niệm Giang Ngư vừa động, tiểu lâu cùng với sân trống rỗng xuất hiện ở trên đất trống, trong viện còn có tám con rối cấp thấp, bốn nam bốn nữ khoanh tay đứng.

Giang Ngư quay đầu nhìn về phía Từ Hoa, hỏi: “Đây cũng là cho ta á?”

Từ Hoa gật đầu.

Giang Ngư kiềm chế hít vào một hơi, sắc mặt không nén nổi ý cười, vẫn xác nhận một chút: “Là tông môn cho ta thuê hay là tặng cho ta.”

Từ Hoa hơi khó hiểu nhưng vẫn nói: “Tất nhiên là cho ngươi, xem như phúc lợi của đệ tử Linh Thảo Viên.”

Loại phòng ở này lại không khó có, hắn ta phát hiện mình thật sự càng ngày càng không hiểu vị Giang sư tỷ này.

Giang Ngư nhìn tòa tiểu lâu xinh đẹp này không chớp mắt, mặt mày hớn hở: “Còn chưa đi làm đã phân phòng ở. Ta quyết định, ta phải làm ruộng thật tốt, vì cống hiến một phần sức lực của mình cho Linh Thảo Viên!”

Từ Hoa:???

Hắn ta không nhịn được run cầm cập. Ở bên ngoài nghe đồn, bởi vì Kim Đan vỡ vụn, chịu đả kích quá lớn, tinh thần Giang sư tỷ đã có hơi không bình thường.

Hiện tại xem ra, đúng là có việc này.

Nghĩ vậy, hắn ta một lần nữa nhìn Giang Ngư tươi cười, lập tức cảm thấy chỗ nào cũng cổ quái, trong lòng hoảng sợ, vội vàng đưa cho Giang Ngư một cái túi trữ vật, trong miệng nói: “Còn lại một vài việc, bên trong đều có nói rõ. Giang sư tỷ, ta còn có chút việc, đi trước đây!”

Giang Ngư không thể hiểu được nhìn hắn ta vội vàng rời đi như bị quỷ đuổi ở sau.