Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 44



Giang Ngư thi thả diều với một đám linh thú chưa hóa hình, hiển nhiên là chiếm hời lớn.

Đổi thành những người khác, tất nhiên sẽ nhường thú nhỏ, nhưng nàng thì không. Nàng không chỉ muốn thắng, còn muốn lớn tiếng nói ra, thậm chí chống nạnh đắc ý khoe khoang vài câu.

Cũng vì nhóm linh thú thích nàng, không những không cảm thấy tủi thân mà một đám còn vây quanh ở bên người nàng khen nàng thật lợi hại, làm lòng hư vinh của nàng được thỏa mãn đến cực đại.

Chạy ở trên cỏ trong chốc lát, sức mạnh lúc trước qua đi, Giang Ngư buộc dây diều trên một tảng đá, phân ra một sợi linh lực duy trì cho diều không rơi xuống.

Cái này thì nhóm linh thú biết nè! Bọn nó học theo, dùng linh lực để diều tiếp tục bay ở trên trời. Quả cầu tuyết còn nhiệt tình hỏi Tiểu Hắc có cần hỗ trợ không.

Tiểu Hắc liếc nó một cái, ngậm dây diều đưa đến trước mặt Giang Ngư: Hừ, nó mới không để nhóm linh thú này có cơ hội biểu hiện ở trước mặt Giang Ngư!

*

Ăn cơm dã ngoại thì đương nhiên ăn là khâu cực kỳ quan trọng.

Biết đám thú nhỏ đều biết nói chuyện, Giang Ngư bèn hỏi bọn nó có biết chữ không.

Tiểu Hồng nói nó biết, Giang Ngư bèn cầm thoại bản ra để Tiểu Hồng đọc cho mình, còn mình thì cầm hai cái gối đầu thoải mái dễ chịu dựa vào, vừa ăn điểm tâm, vừa nghe.

Bé mèo đen: “...”

Trong lúc nhất thời nó cũng không rõ lắm có phải Giang Ngư thật sự thích đám linh thú này không. Dù sao không phải mỗi người đều có thể tàn nhẫn đến nỡ lòng áp bức đám linh thú bé nhỏ như vậy.

*

Bên này an nhàn, bên cửa Linh Thảo Viên có mấy người xa lạ bước đến.

Bọn họ tìm tới ưng xám, Tật Phong nghe nói bọn họ tìm Giang Ngư, còn tưởng rằng là bạn của Giang Ngư, vui sướng chở bọn họ đến chỗ tiểu lâu.

Trên lưng ưng xám, là hai nam một nữ, thiếu nữ mặc váy tím, cực kỳ xinh đẹp, cúi đầu đánh giá Linh Thảo Viên, trên mặt mang vẻ khinh thường.

Nam tử phía sau bên trái nàng ta nhỏ giọng khuyên bảo: “Điện hạ, Thái Thanh Tiên Tông là đại tông tiên đạo, môn quy nghiêm ngặt. Lần này chúng ta đến để bái kiến Tam Công chúa điện hạ, hay là vẫn chớ nên gây thêm rắc rối thì tốt hơn.”

Thiếu nữ váy tím không kiên nhẫn: “Sợ cái gì? Ta đã hỏi thăm người nọ rồi, chỉ là nữ tu thiên phú bình thường, cũng dám ám toán tam tỷ. Nếu nàng ta đã bị trục xuất đến Linh Thảo Viên này, nói vậy đã sớm bị tông môn vứt bỏ. Loại người này giống những phi tần bị phụ hoàng ta cho vào lãnh cung đó, có chết cũng không có ai quản.”

Một nam tử khác nghiêm mặt lại: “Điện hạ nói cẩn thận. Tam công chúa điện hạ tu hành ở Thái Thanh, điện hạ chớ nên chọc thêm phiền toái cho nàng.”

Trên mặt thiếu nữ váy tím chợt lóe qua vẻ không cam: “Biết rồi! Ta chỉ dạy dỗ cho nàng ta bài học nho nhỏ thôi.”

Tật Phong nghe bọn họ nói chuyện, trong mắt toát ra vẻ nghi ngờ.

Dẫu sao nó chỉ linh thú cấp thấp, chỉ có một ít năng lực tự hỏi đơn giản, cũng không ý thức được người ở trong miệng đám người ngoài này rốt cuộc là ai.

Không bao lâu, đã đến tiểu lâu của Giang Ngư.

Tật Phong hoan hô một tiếng, hai cánh mở ra, nhanh chóng đáp xuống.

Thiếu nữ váy tím kia bất chợt bị giật mình không kịp phòng ngừa, cũng may tu sĩ phía sau kịp thời bảo vệ nàng ta. Nàng ta hung hăng mắng: “Súc sinh dã man!”

Từ nhỏ Tật Phong đã ở Linh Thảo Viên, tu sĩ trước kia lui tới đều khách khí yêu thích nó, làm gì có ai có ác ý thẳng mặt quá mức này?

Hưng phấn trong mắt nó thoáng chốc tan đi, tủi thân ngừng ở trên mặt đất. Hai tu sĩ kia cho nó mấy linh châu cũng không thể làm nó vui vẻ lại.

Thiếu nữ váy tím nhìn quanh bốn phía, thấy tiểu lâu tinh xảo mỹ lệ và linh điền xanh um tươi tốt, trong mắt hiện lên kinh ngạc.

Ở trong mắt nàng ta, người phạm sai lầm bị phế tu vi, nên lôi thôi xấu xí, sợ hãi rụt rè giống những phế phi nàng ta gặp ở lãnh cung khi còn bé, giống kẻ đáng thương tồn tại trong cống ngầm.

Nhưng nơi này, đừng nói nghèo túng, xưng một tiếng thế ngoại đào nguyên cũng không quá.

Nàng ta hoài nghi: “Nơi này thật là chỗ của Giang Ngư gì kia á?”

Giờ phút này Tật Phong đã nhận thấy được không thích hợp. Nó không đi ngay, đứng ở tại chỗ, cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm.

Thiếu nữ váy tím nói với người phía sau: “Trình sư, ngươi đi xem, người có ở đây không?”

Nam tử trung niên tên Trình sư lắc đầu: “Vừa rồi ta đã điều tra, trong tiểu lâu này cất giấu trận pháp, ngăn cách thần thức của ta ở bên ngoài.”

Ánh mắt ông ta nóng bỏng nhìn chằm chằm chuông gió leng keng leng keng trên mái tiểu lâu. Ở trong mắt tu sĩ, chuông gió từ trung tâm đẩy ra từng vòng linh quang màu lam, lặng yên không một tiếng động bảo vệ tiểu lâu.

Trong lòng ông ta mơ hồ thấy không ổn: Đệ tử thật sự bị tông môn vứt bỏ sống nghèo túng, sao lại có rảnh rang dọn dẹp chỗ ở của mình, lại làm sao có linh khí bất phàm như vậy?

Đại tông tiên đạo, quả thực không có hạng người hời hợt.

Ông ta cẩn thận nói: “Điện hạ, nếu người không ở đây, không bằng chúng ta đi về trước?”

Thiếu nữ váy tím cười lạnh: “Bản Công chúa chưa bao giờ không làm được chuyện mà đã trở về.”

Ánh mắt nàng ta chuyển về phía linh điền, có chủ ý, chỉ vào kết giới ngũ sắc trên không trung: “Nữ nhân kia tất nhiên nhận thấy được động tĩnh không dám ra. Trình sư, ngươi chém kết giới này cho ta, huỷ hoại linh điền của nàng cho ta. Không phải Linh Thảo Viên bọn họ phải trồng trọt à? Xem ta hủy diệt linh điền của nàng, nàng còn dám co đầu rút cổ không!”

Nam tử trung niên không từ chối, ở trong mắt ông ta, chỉ mấy mảnh linh điền quèn, đúng là không đáng gì. Có thể làm vị Công chúa điêu ngoa này dừng tay cũng không tồi.

Nghĩ như vậy, ông ta lập tức lấy bảo kiếm ra, chém một kiếm lên kết giới ngũ sắc.

Giang Ngư thân là chủ nhân kết giới lập tức cảm nhận được đầu tiên.

Nàng đứng phắt dậy: “Có người đang công kích kết giới linh điền!”

Đâu chỉ Giang Ngư nhận thấy được, đoàn người này mới vừa tiến vào phạm vi linh điền của Giang Ngư, Cơ Trường Linh và hạc trắng đang ngồi ở trong tiểu viện cách đó không xa đã đồng loạt ngẩng đầu lên.

Nghe nói bọn họ muốn hủy linh điền, trong mắt hạc trắng chợt lóe lệ khí, muốn đứng dậy lại bị Cơ Trường Linh đè lại: “Tạm thời đừng nóng nảy.”

Ánh mắt chàng đảo qua mấy người kia: “Một phàm nhân, hai tu sĩ Kim Đan, để Giang sư muội tự xử lý.”

Hạc trắng vội vàng nói: “Nhưng mà Tiểu Ngư không biết đánh nhau, nàng còn chẳng nhớ được mấy cái pháp thuật!”

Chàng trai ngồi ngay ngắn ở bên cửa sổ đọc sách mặt mày như ngọc, mí mắt cũng chưa động chút nào: “Đan Lân, tĩnh tâm, sư muội chưa chắc sẽ bị làm sao.”

Hạc trắng gấp đến độ giậm chân, lại nghĩ tới Cơ Trường Linh nói chuyện hiếm khi không chuẩn, chỉ đành phải nhịn xuống.

Chuyện liên quan đến linh điền, Giang Ngư vội vàng quay về. Ý thức của nàng kết nối với cỏ cây ở gần đó, dễ dàng thấy được cảnh tượng ở linh điền.

Một nam tử trung niên đang giơ kiếm chém về phía kết giới ngũ sắc. Phía sau ông ta có một thiếu nữ váy tím đang đứng, thấy rõ khuôn mặt mấy người, Giang Ngư kinh ngạc nhíu mày.

Mấy người này, tới nơi này làm gì?

Các nàng có thù oán à?

Giang Ngư một lòng chạy về nên không chú ý, đám nhóc linh thú ở phía sau bị nàng dặn dò ngoan ngoãn ở tại chỗ, thế mà đuổi kịp bước chân nàng không chút cố sức nào.

“Cái kết giới rách nát như này mà không phá được à?” Thấy nam tử trung niên chém xuống ba kiếm, còn chưa phá vỡ kết giới, thiếu nữ váy tím càng thêm không kiên nhẫn, châm chọc: “Chẳng lẽ gần đây Trình sư không ăn no?”

Nàng ta nhìn về phía một nam tử trung niên khác vẫn đứng yên lặng, thái độ hơi kính cẩn hơn chút: “Vân sư, ngài đi giúp ông ta một tay.”

Nam tử tên Vân sư kia còn chưa trả lời thì đã giật mình, nhìn về phía sườn tây.

Có bóng dáng mặc váy xanh đang vội vàng chạy tới.

Trình sư cũng đã nhận ra, ngừng động tác trong tay, cảnh giác nhìn về phía tây.

Chỉ có thiếu nữ váy tím không hề có cảm giác gì, còn đang chất vấn: “Sao lại bất động?”

Giọng nữ trong trẻo từ phương xa truyền đến: “Các ngươi là ai? Vì sao lại phá kết giới của ta?”

Ánh mắt thiếu nữ váy tím sáng ngời: “Giang Ngư? Ngươi đã đến rồi?”

Lúc nói chuyện, nàng ta đã thấy một bóng dáng váy xanh đang lao nhanh đến.

Chỉ nhìn riêng dáng người nhẹ nhàng yểu điệu kia, thiếu nữ váy tím lập tức cắn chặt răng, trong lòng sinh ra ghen ghét nồng đậm.

Giang Ngư kia, nghe người ta nói là tu vi đã bị phế, không khác gì phàm nhân, vì sao còn có thể có tư thái xuất trần như vậy?

Hay là, người mang linh căn, có thể tu hành, sinh ra đã nhất định là cao nhân hạng nhất à?

Đợi người đến gần, nàng ta nhìn thấy khuôn mặt Giang Ngư thì sửng sốt: “Là ngươi?”

Mặt Giang Ngư lạnh tanh: “Ngươi là ai? Ngươi biết ta?”

Thiếu nữ váy tím giận đến bật cười: “Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, hóa ra ngươi chính là Giang Ngư. Sớm biết như thế, ngày đó không nên tha cho ngươi. Nhưng mà cũng tốt, hôm nay thù mới hận cũ cùng nhau tính, không muộn.”

Giang Ngư nhíu mày: “Thù mới hận cũ? Ta và ngươi có thù oán? Rốt cuộc ngươi là ai?”

Thiếu nữ váy tím khinh miệt liếc nàng một cái: “Chúng ta không có thù, nhưng ngươi đắc tội với Tam tỷ của ta. Tỷ ấy không so đo với ngươi, ta làm muội muội, cũng không thể chịu được có người mạo phạm người Cơ gia chúng ta mà còn có thể toàn thân mà lui.”

Giang Ngư:?

Nàng hiểu ra: “Ngươi là muội muội của Cơ Linh Tuyết?” Khó trách nàng vẫn cảm thấy dáng vẻ thiếu nữ váy tím này hơi quen mắt, nhìn kỹ quả nhiên mặt mày có vài phần giống Cơ Linh Tuyết.

Nàng suy nghĩ một lát, hỏi: “Ngươi tới nơi đây tìm ta gây rối, Cơ sư muội có biết không?”

Thiếu nữ váy tím lạnh lùng nói: “Đối phó với hạng người ti tiện như người, cần gì phải làm bẩn tay Tam tỷ tỷ của ta?”

Đó chính là tự chủ trương. Quả nhiên, Cơ Linh Tuyết không giống người lòng dạ hẹp hòi như thế. Huống chi…

Giang Ngư liếc thiếu nữ váy tím này một cái, nếu Cơ Linh Tuyết thật sự muốn đối phó nàng, cũng sẽ không dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy.

Cơ Linh Tuyết từng giúp nàng, Giang Ngư bằng lòng để lại mặt mũi cho nàng ấy, bèn nói: “Ân oán của ta và tỷ tỷ ngươi đã sớm xóa bỏ toàn bộ. Chuyện ngươi công kích kết giới của ta, ta không so đo. Mời ngươi nhanh chóng rời khỏi chỗ này.”

Thiếu nữ váy tím không thể tin nổi nhìn nàng, giống như đang nhìn một kẻ điên. Sau một lúc lâu, nàng ta cười nhạo: “Ngươi không so đo với ta?”

Giọng nói của nàng ta âm độc: “Trình sư, nàng nói chuyện làm ta nghe thấy không thoải mái, cắt đầu lưỡi nàng cho ta. Vân sư, huỷ hoại linh điền của nàng!”

Giang Ngư chưa bao giờ gặp người tàn nhẫn không nói lý như này. Nhưng mà trước mắt không có thời gian cho nàng tự hỏi, hai gã nam tử trung niên phía sau thiếu nữ váy tím, sau khi nghe được mệnh lệnh, hai thanh linh kiếm đã theo lệnh mà động.

Sống chết trước mắt, tim Giang Ngư đập nhanh, trong đầu lại tỉnh táo xưa nay chưa từng có.

Nàng điều động linh khí xung quanh, hình thành một lá chắn màu xanh lục che ở trước người, đón lấy một kiếm kia.

Nhưng có một bóng dáng, còn nhanh hơn tốc độ của linh kiếm.

Con thú nho nhỏ, trên đầu mọc một cái sừng xinh xắn giống như một quả cầu lửa, trực tiếp đón nhận mũi kiếm.

Giang Ngư hoảng sợ, giây phút này trái tim của nàng thiếu chút nữa ngừng đập: “Tiểu Hồng!” Nàng vội vàng thu lá chắn lại muốn cứu nó.

Lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ, cảnh máu thịt bay tứ tung trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện, một thân hình cao lớn, oai hùng, hiên ngang chắn trước mặt Giang Ngư.

Mà vị Trình sư kia, cả người cả kiếm, bị một cái tát đánh bay ra xa vài thước, không rõ sống chết.