Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 47



Giang Ngư mặc lại áo choàng, cảm thấy có chỗ khác lạ. Nàng dùng linh lực trong người biến ảo ra một chiếc gương, kinh ngạc phát hiện, mình đã hoàn toàn thay đổi dáng vẻ ở trong gương.

Nàng cảm thấy mới lạ, vẫy vẫy tay với cái gương, lại xoay một vòng rồi thò lại gần xem mặt mình. Rõ ràng là nàng, lại là một khuôn mặt khác hẳn nhưng cực kỳ chân thật.

Ninh Thuần Chân Nhân nhẫn nhịn, thấy Giang Ngư sắp chơi đến nơi rồi, không nhịn được cắt ngang nàng: “Được rồi, muốn xem thì về lại xem.”

Giang Ngư lập tức được đà lấn tới: “Cái áo choàng này tặng cho ta à? Cảm ơn Trưởng lão, Trưởng lão thật hào phóng!” Nàng thiếu chút nữa trơn miệng, nói tiếp một câu “Chúc Trưởng lão sống lâu trăm tuổi” ở phía sau.

Ninh Thuần Chân Nhân: “...”

Cũng không biết vì sao, áo choàng này vốn muốn tặng cho nàng, nhưng lúc này ông ta lại cảm thấy không dễ chịu.

Ông ta suy nghĩ lúc lâu, tổng kết lại là không nên nói chuyện với Giang Ngư.

Vì thế ông ta lạnh lùng nói: “Nếu cảm ơn ta thật thì câm miệng vào đi!”

Giang Ngư được chỗ tốt rất dễ nói chuyện, không nói lời nào thì không nói lời nào thôi. . Đam Mỹ Cổ Đại

Nàng đi theo phía sau Ninh Thuần Chân Nhân, đi chậm rì rì. Trên đường ngẫu nhiên gặp được một vài đệ tử Thái Thanh, đều là nam nữ trẻ giá trị nhan sắc khí chất đồng đều, thật sự là cực kỳ đẹp mắt.

Những đệ tử này thấy Giang Ngư ăn mặc không giống bình thường, khoác một chiếc áo choàng che khuất nửa khuôn mặt, thỉnh thoảng sẽ truyền đến ánh mắt kinh ngạc. Nhưng mà có nhiều tu sĩ tính cách cổ quái, ban ngày ban mặt khoác áo choàng cũng không quá hiếm lạ.

Không bao lâu, Giang Ngư đã đi theo Ninh Thuần Chân Nhân đến nơi.

Giang Ngư rất kinh ngạc, bởi vì địa phương này, nàng đã từng đến. Chỗ nhiệm vụ ngoại môn, nàng từng tới nơi này dùng linh thảo đổi linh châu.

Trước kia nàng từng quan sát, nơi trao đổi linh thảo ở nơi đây quạnh quẽ hơn một số nơi giao nộp nhiệm vụ khác nhiều.

Nhưng lần này lại khác.

Người phụ trách đổi linh thảo vẫn là vị quản sự trước đó. Nhưng hôm nay ông ấy vô cùng bận rộn. Chỗ trao đổi linh thảo hôm nay có một hàng dài người đang xếp hàng.

Thậm chí còn có người bắt đầu tranh chấp:

“Tần Thăng, không phải ngươi ở Khí Phong à? Mua linh thảo có ích lợi gì?”

“Ai mà không biết hiệu quả đám linh thảo mới nhập này tốt. Ta luyện khí mệt mỏi, ăn hai cây Hồi Xuân Thảo vào, hiệu quả cũng không kém ăn một viên Hồi Xuân Đan bao nhiêu. Rất tiện đấy.”

“Dược Phong các ngươi còn thiếu linh thảo cấp thấp à? Toàn tông môn phần lớn linh thảo mỗi tháng đều cung cấp cho các ngươi. Sao còn đến đây cướp với các phong khác chứ?”

“Số định mức ở Dược Phong đã sớm bị cướp sạch rồi. Những sư huynh sư tỷ nội môn kia như sói như hổ ấy. Ta đi chậm, linh thảo đều bị cướp sạch rồi.”

“...”

“Rốt cuộc Ngư Trưởng lão này là người phương nào?”

“Chúng ta cũng chưa từng thấy, nghe nói là Trưởng lão tán tu mới tới, làm người thân thiện, có một tay độc môn gieo trồng. Linh thảo cấp thấp từ trong tay nàng ra, xác suất thành đan có thể tăng lên ba phần! Có rất nhiều vị sư huynh sư tỷ luyện ra đan cực phẩm!”

“Ba phần! Chẳng phải Dược Phong các ngươi sắp điên cả rồi?”

“Điên lâu rồi! Ngày thường các sư huynh sư tỷ nội môn căn bản không thèm nhìn linh thảo cấp thấp, đã nhiều ngày qua một đám đều chỉ tên nói họ muốn số định mức cấp thấp.”

“Vì linh thảo đều là phân phối ngẫu nhiên, chỉ có thể lấy loạn. Hôm nay, linh dược đường của Dược Phong chúng ta đã bán hết linh thảo cấp thấp rồi.”

“...”

Giang Ngư nghe đủ loại sắc thái trong lời nói, tươi cười nơi khóe miệng càng lúc càng lớn.

Nàng quay đầu nhìn Ninh Thuần Chân Nhân, đôi mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng hỏi như đang nói bí mật nào đó: “Bọn họ nói Ngư Trưởng lão?”

Là ta sao? Nàng không tiếng động nói ra ba chữ.

Ninh Thuần Chân Nhân gật đầu: “Đúng thế.”

“Á!” Nàng không nhịn được hét lên một tiếng chói tai rồi lại vội vàng duỗi tay che miệng mình lại, hai má bởi vì hưng phấn mà hồng lên, một đôi mắt sáng như ngôi sao.

“Nhiều người thích linh thảo của ta như vậy, còn tranh nhau.”

Tuy rằng Ninh Thuần Chân Nhân luôn không thích nhìn nàng, nhưng việc nào ra việc đó, ông ta xụ mặt: “Linh thảo của ngươi đúng là rất tốt.”

Giang Ngư cố gắng muốn bình tĩnh một chút, hít sâu, lại hít sâu, không được, căn bản không nín được.

Nàng vui sướng cười thành tiếng.

Ninh Thuần Chân Nhân: “...”

“Muốn cười thì cứ cười. Tuổi tác của ngươi mà có thể có bản lĩnh như vậy, cho dù đặt ở trên người ai thì đều đáng để kiêu ngạo.”

“Ninh Thuần Trưởng lão cũng khen ta.” Giang Ngư sờ sờ mặt mình, bởi vì quá mức kích động, còn hơi nóng lên.

“Ta không khen ngươi, ta chỉ trần thuật sự thật.”

Giang Ngư không để ý sự lạnh nhạt của ông ta: “Ở trong lòng ta, coi như ngài đang khen ta.”

Lúc này, quản sự bỗng nhiên la lớn: “Hết rồi! Hết rồi! Tất cả linh thảo đã bán hết!”

Đám người xếp hàng oán giận:

“Lại hết.”

“Ôi, sớm biết thế này thì ta nên đến sớm một chút.”

“Đều do những người trước mua quá nhiều.”

“Hừ, linh thảo đều là tùy cơ lấy, có khi người ta mua đều là linh thảo bình thường thì sao?”

“Cũng không biết đám linh thảo tiếp theo của Ngư Trưởng lão bao giờ mới có nữa.”

Ninh Thuần Chân Nhân thấy thế, quay đầu lại: “Đi thôi, về đi.”

Giang Ngư đuổi kịp ông ta, bỗng nhiên hiểu ra: “Trưởng lão mang ta đến chỗ này, là muốn cho ta xem linh thảo của ta được hoan nghênh như vậy?”

Ninh Thuần Chân Nhân vẫn là dáng vẻ lạnh mặt kia: “Sợ ngươi nghĩ đông nghĩ tây, đơn giản để ngươi tận mắt nhìn thấy linh thảo của ngươi đã đi nơi nào.”

Giang Ngư cười buồn: “Được rồi, ngài không cần giải thích, ta đều biết.”

Nàng nói với vẻ nghiêm túc: “Đa tạ Ninh Trưởng lão.”

Lúc trở lại Linh Thảo Viên, nàng nhớ tới một vài việc: “Trưởng lão, linh thảo của ta, có những người khác hưởng qua, còn có linh thú ở tông môn...”

Ninh Thuần Chân Nhân: “Yên tâm, tông môn đều sẽ thay ngươi xử lý tốt.”

Giang Ngư còn đang buồn bực xử lý thế nào, rất nhanh, nàng sẽ biết.

Từ ngoại môn trở về, cả người Giang Ngư đều đắm chìm một loại cảm xúc hưng phấn.

Không bao lâu đã có người đến Linh Thảo Viên bái phỏng.

Là Nhan Xán. Nàng ấy chính mắt thấy Giang Ngư làm linh vũ, cũng ăn linh thảo mà Giang Ngư làm. Hai mắt nàng ấy sáng lên nhìn Giang Ngư: “Giang sư muội, vị Ngư Trưởng lão mà tông môn đồn đến ồn ào kia, thật sự là muội à?”

Giang Ngư gật đầu: “Những linh thảo đó đều là muội trồng.”

“Muội thật giỏi!” Nhan Xán cảm khái: “Không nghĩ tới, ngày ấy ta có duyên kết làm bạn, thế mà là một vị cao thủ.”

Nàng ấy trịnh trọng nói: “Giang sư muội yên tâm, mặc dù Trưởng lão không cố ý đánh tiếng với tỷ, tỷ cũng sẽ không nhắc đến chuyện này với người khác.”

Giang Ngư nhớ tới lời Ninh Thuần Trưởng lão nói, thấp giọng nói: “Đa tạ sư tỷ.”

Nhan Xán xua tay: “Chúng ta với nhau mà, bên mấy đứa Tiểu Hồng muội cũng có thể yên tâm. Chúng nó sẽ không nói ra ngoài.”

Nói đến Tiểu Hồng, Giang Ngư nhìn về phía nhóm linh thú trốn phía sau Nhan Xán.

Nhan Xán hết hưng phấn rồi, cũng muộn màng bắt đầu đối mặt với hiện thực.

Sắc mặt nàng ấy lập tức trở nên xấu hổ: “Cái này... Bọn nó... Giang sư muội, tỷ có thể giải thích!”

Giang Ngư biết nội tình rất đồng tình với nàng ấy: “Muội đều biết. Sư tỷ, vất vả cho tỷ rồi.”

Nàng nhìn về phía linh thú uy phong lẫm liệt, Tiểu Hồng do dự một chút, đi tới, hỏi: “Ngư Ngư, nữ nhân kia đâu rồi? Chuyện giải quyết thế nào?”

Nó còn đang lo lắng chuyện thiếu nữ áo tím.

Trong lòng Giang Ngư ấm áp, lại nghĩ tới bọn nó lừa gạt, không nhịn được giơ tay, dùng sức xoa xoa bộ lông mềm mại của Sí Nhật Diễm Thú.

Thật mềm.

Nàng lại sờ thêm mấy cái, mới nói nói: “Đã giải quyết, bọn họ sẽ không còn đến nữa.”

Tiểu Hồng lắp bắp cọ sang, càng tiện cho nàng vuốt: “Vậy Ngư Ngư sẽ tha thứ cho chúng ta chứ?”

Giang Ngư chuyển động tròng mắt: “Trừ khi…”

“Trừ khi cái gì?”

Mười lăm phút sau, Giang Ngư cưỡi ở trên lưng thú lớn hình ngọn lửa, chạy như điên trên lãnh thổ Linh Thảo Viên rộng lớn.

Quả cầu tuyết được nàng ôm vào trong ngực, các linh thú khác chạy theo sau.

Gió thổi ống tay áo nàng phần phật, Giang Ngư cực kỳ tự đắc mặc sức tưởng tượng dáng vẻ mình ở trên lưng Tiểu Hồng, nhất định là oai hùng hiên ngang, phiêu dật bất phàm nhỉ?

Nàng đang tiếc nuối Tu Tiên Giới không có camera tự chụp, bỗng nhiên nhớ tới chính mình có thể dùng thủy kính thưởng thức bản thân.

Nói làm là làm, nàng lập tức dùng linh lực huyễn hóa ra thủy kính cao ngang người, đầy chờ mong soi vào…

“...”

Sau mấy hơi thở, nàng yên lặng phất tay, đánh tan đám linh lực này.

Sau đó bỏ thêm kết giới linh lực chắn gió cho mình.

Nhưng, trừ đoạn nhạc đệm nhỏ này, toàn bộ quá trình vẫn khá vui sướng.

Chạng vạng, đón ánh hoàng hôn cam hồng, Giang Ngư mang theo nhóm linh thú tận hứng mà về.

Nhan Xán nằm ở trên sofa lười hình đám mây cỡ siêu lớn của nàng, nhìn thấy nàng, không kiềm được nói: “Giang sư muội, cái sofa lười này của muội...”

Nàng ấy không quá quen nói trắng ra cái tên thô bạo như thế, dừng một chút, cực kỳ thật thành nói: “Đúng là rất thoải mái.”

Giang Ngư lập tức nói: “Phải không? Muội rất thích nó, không nằm một ngày đều cảm thấy mệt.”

Nhan Xán dời ánh mắt về phía Tiểu Hồng.

Sí Nhật Diễm Thú oai hùng dũng mãnh, đột nhiên cảnh giác, lùi ra sau một bước: “Không được rình rập ta!”

Lông rơi rồi thì nó mặc kệ, nhưng không ai được rút bất kỳ cái lông nào trên người nó cả!

Nhan Xán tiếc nuối thở dài: “Ngày thường ăn mặc cần kiệm nuôi các ngươi, tới lúc mấu chốt một chút việc nhỏ đều không dựa vào được.”

Tiểu Hồng căn bản không chịu bị lừa: “Chuyện khác có thể thương lượng, cái này tuyệt đối không được!” Vẻ đẹp của một con linh thú liên quan đến từng cái lông đẹp đẽ của nó.

Nhan Xán ngẫm nghĩ: “Được rồi! Ta đến chỗ các sư đệ sư muội nhìn xem.”

Nhan Xán mang theo nhóm linh thú rời khỏi không lâu, ba người Chử Linh Hương khoác bóng đêm mà đến.

Xa xa nhìn thấy Giang Ngư, Chử Linh Hương chạy chậm lại, dùng sức ôm lấy nàng.

“Sư tỷ, muội rất vui mừng.” Nàng ấy không buông tay, đầu dựa vào trên vai Giang Ngư: “Ban đầu muội còn nghĩ chỉ cần sư tỷ thích, trồng trọt thì trồng trọt thôi. Không ngờ tỷ lại giỏi như vậy!”

Nàng ấy hít hít mũi, buông Giang Ngư ra, thật lòng vui mừng cho nàng: “Hiện tại, tỷ có bản lĩnh lớn như vậy, cho dù không thích tu luyện, muội cũng không cần lo lắng.”

Giang Ngư cười rộ lên, thay nàng ấy gạt một sợi tóc mái lòa xòa, cực kỳ hào sảng: “Sau này cho muội ôm đùi sư tỷ!”

Trương Thính Lan và Văn Châu cũng lại đây chúc mừng nàng, so với Chử Linh Hương, cảm xúc bọn họ biểu đạt nội liễm hơn rất nhiều.

Giang Ngư hỏi có phải tông môn có người nói gì đó với bọn họ không.

Ba người liếc nhau, Trương Thính Lan gật đầu: “Bảo chúng ta giữ bí mật cho muội, nhưng mà thời hạn cũng không quá dài. Tông môn nói sư muội cống hiến vì tông môn, nhất định sẽ được mọi người biết đến.”