Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 6



Hắn dùng một loại ánh mắt cực kỳ bối rối nhìn Giang Ngư, dường như không thể lập tức hiểu được lời nàng vừa nói.

Giang Ngư thấy thế, trong lòng không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, thử dò xét: “Mấy thứ ta muốn này rất phiền phức à?”

Không trách nàng nghĩ như vậy. Mấy ngày nàng mới xuyên đến dưỡng thương kia, mỗi ngày nàng nằm ở trên giường, Chử Linh Hương chăm sóc nàng, chưa bao giờ cho nàng ăn đồ ăn mà đút cho không ít linh đan dưỡng thương.

Sau này bị phân đến Linh Thảo Viên, lấy việc Linh Thảo Viên hào phóng phát phòng ở lại còn phát tiền lương trước, thế mà chỉ cho nàng bốn viên Tích Cốc Đan.

Trong lòng Giang Ngư đã suy đoán, các đệ tử ở Thái Thanh Tiên Tông sợ là hơn nửa đều không ăn ngũ cốc hoa màu.

Quả nhiên, Vu Uy trả lời cũng không khác lắm.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn khó xử: “Giang sư tỷ muốn mấy thứ này, thật ra sách còn tốt, xem sư tỷ cần loại nào. Còn về mấy loại nồi chén gáo bồn này…”

Hắn vắt hết óc suy nghĩ trong chốc lát, cũng không nghĩ ra nơi nào ở Thái Thanh Tông này có bán: “Sợ là không dễ tìm lắm.”

Hắn khó hiểu: “Tông môn sẽ phát Tích Cốc Đan, sư tỷ muốn mấy cái kia làm gì?”

Giọng điệu Giang Ngư tự nhiên: “Ta không thích ăn Tích Cốc Đan, muốn tự mình nấu ăn.”

Ánh mắt Vu Uy nhìn nàng càng khó hiểu, tuy rằng không nói ra, nhưng sắc mặt rõ ràng đang nói: Ngươi còn có thời gian lãng phí ở trên việc vặt vãnh này?

Giang Ngư cười cười, ai có chí nấy, không bắt ép người khác là được.

Vu Uy thật sự không phải người nhiều chuyện. Hắn nghiêm túc ngẫm nghĩ, nói: “Mấy điểm giao dịch cố định ở ngoại môn sợ là không có đồ mà Giang sư tỷ yêu cầu. Ngày 10 mỗi tháng, Đệ Thất Phong - Vạn Tượng Phong sẽ mở chợ của đệ tử, đến lúc đó, nội ngoại môn của tông môn có không ít các sư huynh sư tỷ sẽ tham dự. Nếu Giang sư tỷ rảnh rỗi, ngày sau có thể đi coi một chút, có khi sẽ có đồ mà sư tỷ muốn.”

Đây cũng coi như một tin tức rất hữu dụng, Giang Ngư cảm ơn Vu Uy, thuận miệng hỏi một câu ngày sau hắn có muốn cùng đi Vạn Tượng Phong không.

Vu Uy cười khổ lắc đầu: “Loại tiểu đệ tử như ta, trên người không có đồ gì đáng giá, đi cũng vô dụng, không bằng tiết kiệm thời gian tu luyện cho tốt.”

Giang Ngư lại cảm ơn Vu Uy lần nữa. Trước khi đi, nàng nhìn thoáng qua linh điền của hắn.

Linh thảo trồng trên linh điền, nàng rất quen thuộc, đúng là Long Huyết Thảo và Trường Thanh Chi, đã cao đến đầu gối, sắp nở hoa thành thục.

Nàng khen: “Linh thảo của ngươi trồng tốt đó.”

Vu Uy nghe vậy, trên mặt lộ ra chút ý cười: “Đúng vậy, một ruộng này rất khá. Hiện tại ta đã có thể làm được hai tháng chín ba lần rồi. Trừ số nộp lên cho Linh Thảo Viên, có thể còn lại không ít dùng để đổi linh châu.”

Giang Ngư nghe vậy ngẩn người: “Hai tháng chỉ có thể chín ba lần à?”

Linh điền kia của nàng qua một đêm đã nảy mầm, nàng còn tưởng rằng chu kỳ sinh trưởng của linh thảo cực kỳ ngắn đó.

Vu Uy cảm thán: “Đây vẫn là thành quả năm nay ta mới có được, lúc trước đều là một tháng mới chín một lần.”

Giang Ngư ôm một bụng nghi ngờ tạm biệt Vu Uy, đi ra bên ngoài. Tật Phong đã ngồi xổm trên một cây đại thụ chờ nàng.

Nó có vẻ rất thích Giang Ngư, nhìn thấy Giang Ngư đi tới, lập tức nhảy xuống đến bên người nàng, thân mật kêu to hai tiếng.

Giang Ngư sờ sờ đầu nó: “Làm phiền ngươi đưa ta về thôi.”

Tật Phong lên tiếng, một bên cánh rũ xuống cạnh nàng.

Giang Ngư ngồi trên lưng con ưng khổng lồ, trở lại tiểu lâu của mình.

Tiễn Tật Phong rời đi, thời gian buổi chiều, Giang Ngư một mình đi dạo một vòng vùng lân cận tiểu lâu.

Dân cư Linh Thảo Viên thưa thớt, không có độc trùng mãnh thú có lực sát thương lớn nào, ngẫu nhiên có thể gặp được một ít chim chóc và động vật nhỏ trong núi, phong cảnh đẹp tuyệt, dù cho chẳng có mục đích gì, Giang Ngư cũng có thể đi dạo như vậy cả ngày.

Huống chi hiện tại tố chất thân thể nàng rất tốt, đi một lần mười mấy ki lô mét giống như đi chơi. Giang Ngư cảm thấy, nếu là ở thời đại kia của nàng, với thực lực bây giờ của nàng, nhẹ nhàng lấy mấy giải quán quân thể thao thế giới hoàn toàn không thành vấn đề.

Nàng cũng không hoàn toàn là đi dạo. Một buổi trưa, nàng ở núi rừng phát hiện bốn loại nấm có thể ăn, tìm được một loại trái cây màu đỏ to bằng ngón cái, nước cốt rất chua. Còn phát hiện thật nhiều hoa dại xinh đẹp.

Đều là vài loại hoa cỏ tầm thường, sinh trưởng ở nơi phúc địa linh khí đầy đủ như Linh Thảo Viên này, có lẽ đã biến dị đôi chút, nở rộ cực kỳ tươi tốt xinh đẹp.

Giang Ngư đào vài bụi hoa trồng, còn chọn mấy cây, chuẩn bị trở về trồng hết ở trong sân. Từ sau khi có được tiểu lâu, nàng có quá nhiều nhiệt tình và ý tưởng đối với tòa nhà thuộc về mình này. Nàng cũng có đủ thời gian, từng chút từng chút chế tạo nó thành dáng vẻ mà mình tha thiết ước mơ.

Trên đường trở về, Giang Ngư còn đi qua chỗ sông lớn bên cạnh kia khảo sát một chút, phát hiện trong nước có không ít cá. Phát hiện này làm cho tâm tình nàng vô cùng tốt, nguyên liệu nấu ăn có nhiều cái giống nhau, cũng không biết hương vị cá của Tu Tiên Giới ăn vào sẽ thế nào nhỉ?

Đáng tiếc về nhà đối mặt với phòng bếp trống rỗng, nhiệt tình tràn đầy của Giang Ngư không thể phát huy, nhưng vẫn cực kỳ có cảm giác nghi thức mà lấy chủy thủ cắt mấy trái cây làm bữa tối, thịt quả trong suốt bày trên lá cây xanh biếc, cũng cực kỳ đẹp.

Buổi tối lúc làm linh vũ, trong đầu Giang Ngư đều là cá nướng thơm ngào ngạt và canh cá, đến linh vũ đều dáng vẻ của cá.

Nếu lúc này có những người khác tới thì sẽ nhìn thấy được trên không trung của mảnh linh điền này, xuất hiện mấy bóng dáng cá lớn thật béo, mưa bụi màu xanh nhạt từ trong miệng cá rơi xuống, hình ảnh buồn cười không tả thành lời.

Buổi tối trước khi ngủ, Giang Ngư lại đi một vòng quanh linh điền của mình, nghĩ thầm chờ đến khi xử lý xong chuyện phòng ở thì nàng lại nhận thầu thêm mấy mảnh linh điền.

Nhìn thực vật mà mình tự tay gieo chậm rãi lớn lên, thật là một chuyện thỏa mãn lại vui sướng mà.

Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Ngư đi đến bên cạnh linh điền thì trợn tròn mắt.

Linh thảo tối hôm qua vẫn là chồi non nhỏ, chỉ mới qua một đêm, thế mà đã cao đến hai ngón tay rồi!

Giang Ngư yên lặng nhìn chằm chằm lá của Long Huyết Thảo trước mắt mơ hồ bắt đầu tối màu, không quá xác định suy nghĩ: Lấy tốc độ này, chúng nó thật sự cần một tháng mới có thể thành thục à?

Trong lòng nàng biết thực vật mình trồng sẽ hơn người bình thường một chút, nhưng nàng đánh giá cũng chỉ là lợi hơn đến rút ngắn chu kỳ trưởng thành một tháng lại thành hai mươi ngày thôi?

Nhưng nhìn tình hình trước mắt thật sự có chút không quá giống.

Nhưng mà xem nhóm linh thảo đứng thẳng tắp phiến lá xanh biếc, hiển nhiên không những không có vấn đề gì, ngược lại thế tăng trưởng cực tốt.

Giang Ngư lật bách khoa toàn thư, không tìm được nguyên nhân là vì sao, cũng chỉ đành quy kết là được Thần Nông phù hộ, nàng thực sự có chút tài năng ở phương diện này thôi.

Xem linh điền xong, Giang Ngư mang theo nhóm con rối tìm mấy tảng đá lớn màu trắng, để số 1 đến số 8 có thuộc tính lực sĩ mỗi con vác một tảng mang về trong viện, đập vỡ thành hòn đá nhỏ.

Giang Ngư lại dùng linh lực mài góc cạnh của cục đá, ở trong sân trải ra một con đường đá tinh xảo. Nếu hành động dùng linh lực mài đá này bị người khác nhìn thấy, sợ là phải đau lòng đến chết khiếp.

Chờ đến khi màn đêm buông xuống, tối nay thời tiết cực đẹp, ngân hà lộng lẫy, Giang Ngư ngửa đầu lẳng lặng thưởng thức trong chốc lát. Trên mặt đất, con đường đá trắng cũng lập loè ánh huỳnh quang mỏng manh. Cô gái hoàn toàn không quý trọng linh lực này cũng mạ một tầng linh lực lên trên đá như không tiếc tiền vậy.

“Bầu trời có một dải ngân hà, trong viện ta cũng có một dải ngân hà.” Trong tay Giang Ngư cầm theo một chiếc đèn, đi chân trần đạp lên “Con đường ngân hà”, gió đêm thổi ngang qua làn váy nàng, Giang Ngư hạnh phúc cảm thấy giờ phút này nhất định mình giống thần nữ mỹ lệ lại thần bí trong truyền thuyết.

Hôm nay cũng là một ngày siêu cấp vui sướng đó.

*

Sáng sớm ngày mùng 10, Giang Ngư nhìn Tật Phong từ phương xa bay qua, tâm thần vừa động, linh lực ở đầu ngón tay huyễn hóa ra hư ảnh ưng xám trên không trung.

Hư ảnh không tiếng động hót lên, giang hai cánh bay qua bay lại trên linh điền, chỗ cánh đi qua đều có linh vũ hạ xuống.

Đôi mắt màu vàng sậm của Tật Phong tò mò mà trợn to, nhìn ‘đồng bạn’ quen mắt này, hưng phấn vỗ cánh bay theo “Tật Phong” tỏa sáng này vài vòng.

Mãi đến cuối cùng, ảo ảnh “Ầm” một tiếng tản ra, hóa thành vô số mưa bụi thật nhỏ, rơi xuống linh điền, cũng rơi xuống đầy người nó.

Tật Phong rung rung cánh hất hết bọt nước trên người, kêu hai tiếng với không khí, kêu gọi người bạn mới chơi với mình.

Không có tiếng đáp lại, nó hơi tủi thân trở lại bên cạnh Giang Ngư, còn thỉnh thoảng nhìn sang bên này một cái, chờ mong đồng bọn của mình có thể trở về hay không, dáng vẻ này làm Giang Ngư nhìn đến lòng nhũn ra.

Nàng nhéo lòng bàn tay tạo ra phiên bản thu nhỏ của ưng xám, ưng xám vui sướng kêu hai tiếng, bay vòng quanh Tật Phong hai vòng, cực kỳ có thần.

Để ưng xám mini chơi hai vòng với Tật Phong, Giang Ngư tính thấy đã đến lúc, ngồi trên lưng Tật Phong, đến cửa ra của Linh Thảo Viên.

Tật Phong là linh thú thay cho việc đi bộ của Linh Thảo Viên, chỉ có thể đưa nàng đến nơi đây, nàng phải đổi linh giá bên trong tông môn để đi Vạn Tượng Phong.

Thật khéo, vừa đến cửa Linh Thảo Viên, nàng đã gặp phải người quen.

Là ông lão áo xanh lần trước không quá lễ phép kia.

Ông ta vẫn là dáng vẻ lôi thôi lếch thếch kia, nhưng lần này ông ta cũng không làm khó Giang Ngư, chỉ liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: “Vừa đến đã chạy ra bên ngoài, quả nhiên ta không nhìn nhầm, đúng là đứa không an phận.”

Hiện tại Giang Ngư có phòng có đất, ăn được ngủ ngon, mỗi ngày mở mắt chính là hoa thơm chim hót, chỉ cảm thấy cuộc sống trong mơ cũng chưa chắc đã mỹ mãn như này, mỗi ngày tâm trạng đều như đang nở hoa.

Vì tâm trạng tốt, tính tình tất nhiên cũng hiền.

Đối mặt với loại tìm ngược cấp thấp này, nàng còn chẳng đổi nét tươi cười nơi khóe miệng, thậm chí rất là quan tâm ân cần thăm hỏi đối phương một câu: “Vậy sao? Thế có khi là ngài tuổi lớn, mắt kém rồi.”

Ông lão áo xanh: “…”

“Miệng lưỡi sắc bén!”

Giang Ngư biết ngay kỹ năng cãi lộn của người này sợ là còn dừng lại ở trình độ nhà trẻ, đối thủ quá yếu, thậm chí không vực dậy nổi dục vọng châm chọc lại của nàng.

Nàng thở dài: “Nghe nói bên Dược Phong kia có rất nhiều Y tu, so với Linh Thảo Viên, vẫn là Dược Phong thích hợp với ngài hơn một chút đó.”

Lúc này vừa hay một con cá lớn cưỡi mây lướt gió mà đến. Cá lớn toàn thân màu lam bạc, dài khoảng hai mươi ba mươi mét, tiếng kêu lại non nớt bất ngờ, trong miệng còn sẽ phun ra bong bóng màu sắc rực rỡ.

Tình cảnh kỳ diệu này cứ như là ở trong mộng.

Giang Ngư mở to hai mắt tràn đầy tán thưởng, không nhìn người phía sau nữa, bước chân nhảy nhót bay lên lưng cá lớn.

Mãi đến khi Giang Ngư rời đi, ông lão áo lam nghẹn một lúc lâu mới bỗng nhiên mở miệng: “Vừa rồi, có phải con bé mắng ta có bệnh không?”

Nữ đệ tử áo xanh ẩn ở chỗ tối chậm rì rì đi ra, ho nhẹ một tiếng: “Sư phụ, Giang sư muội này, thật là… hoạt bát. Không giống trong tưởng tượng của con.”

Đệ tử có ‘tiền đề’ như Giang Ngư này, tông môn không có khả năng thật sự không chú ý đến nàng chút nào.

Mấy ngày gần đây, cô gái áo xanh cũng từng quan sát Giang Ngư vài lần, phát hiện nàng đi vào Linh Thảo Viên hoang vắng này, không những không ủ rũ tự trách, ngược lại mỗi ngày mặt mày hớn hở, chậm rì rì coi Linh Thảo Viên như vườn hoa mà đi dạo, còn có thời gian rảnh rỗi trang trí phòng ở cho mình.

Thậm chí mỗi ngày làm linh vũ đều có thể làm ra các loại hình thức mới mẻ!

Người lạc quan hay cười luôn càng dễ dàng giành được ấn tượng tốt của người khác, nữ đệ tử áo xanh quan sát nàng hai ngày thì cảm thấy bản thân mình có hơi thích Giang sư muội kỳ lạ này.