Cá Mặn Tu Tiên Siêu Vui Sướng

Chương 7



Giang Ngư không biết hai thầy trò kia đang bàn về nàng ở sau lưng nàng, giờ phút này nàng đang hứng thú bừng bừng chuyển động trên lưng cá lớn.

Nhìn gần thân thể cá lớn này, thế mà lại là trạng thái nửa trong suốt, bên trong thân thể không thấy nội tạng bình thường, mà là một thứ đồ giống nhành cây phát ra ánh sáng.

Giang Ngư cẩn thận duỗi tay sờ lưng cá lớn, trơn bóng, lạnh căm căm, giống sờ vào thạch trái cây.

Nàng tìm được loài cá này ở một trang trong ngọc giản “Giới thiệu phong cảnh Tu Tiên Giới”, tên là Thận Thú, là một loại hải thú cực kỳ hiếm thấy. Lúc rời khỏi biển, linh khí sẽ tự động hình thành hơi nước quanh người nó.

Không nghĩ tới, thế mà có thể nhìn thấy một con Thận Thú làm xe buýt ở Thái Thanh Tiên Tông.

Không hổ là Thái Thanh Tiên Tông, đứng đầu trong tam đại tiên môn, quả nhiên lắm tiền nhiều của.

Giá cả đi Vạn Tượng Phong là bốn linh châu, Giang Ngư đặt linh châu vào trong túi trên lưng Thận Thú, nghe được một giọng ồm ồm: “Có phải ngươi họ Giang không?”

Giang Ngư nhìn trái nhìn phải, cúi đầu nhìn cá lớn dưới người, không xác định hỏi: “Là ngươi đang nói chuyện với ta à?”

“Là ta.” Giọng Thận Thú rầu rĩ, lại là giọng trong trẻo của trẻ con: “Ta nghe người khác nói ngươi là người xấu, nhưng mà thoạt nhìn có giống đâu.”

Giang Ngư ngạc nhiên: “Ngươi vẫn là trẻ con à?”

Giọng Thận Thú đột nhiên cao lên một chút: “Ta đã 600 tuổi đó!”

Giang Ngư hiểu ra ngay, tuy rằng đã 600 tuổi, nhưng có lẽ tuổi thọ của bọn họ dài lâu, trước mắt đúng là một đứa trẻ con.

Nhưng nàng rất hiểu cách ở chung với trẻ con, nghe vậy lập tức gật đầu khẳng định: “Vậy đúng là ngươi rất lớn, ta mới một trăm tuổi thôi.”

Thận Thú vui sướng phun ra một chuỗi bong bóng dài màu xanh nước biển: “Hừ! Một trăm tuổi, ngươi ở trước mặt ta vẫn là thú non đó.”

Giang Ngư nén cười, liên tục gật đầu: “Không sai, ta cũng cảm thấy ta vẫn là bé con.”

Nàng nhìn cái đuôi của cá lớn xinh đẹp sung sướng đong đưa vài cái.

Thận Thú lại phun ra một chuỗi bong bóng: “Ngươi thoạt nhìn không giống người xấu, vì sao lại bắt nạt A Tuyết?”

Giang Ngư bừng tỉnh, xem ra Tiểu Thận Thú này quen với Cơ Linh Tuyết. Nữ chính ấy mà, được người ta yêu thích cũng không có gì là lạ cả.

Nàng ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Đầu tiên ấy, ngươi phải hiểu được một người có phải người xấu hay không, là không thể nào nhìn từ dáng vẻ mà ra được.”

“Về phần vấn đề tiếp theo của ngươi.” Nàng rất thản nhiên: “Ta cũng không có cách nào trả lời ngươi, bởi vì ta bị thương, không còn nhớ gì nữa cả.”

Tiểu Thận Thú kinh ngạc hỏi: “Không nhớ rõ gì nữa, vậy ngươi không nhớ rõ cả cha mẹ mình à? Còn có các bạn nhỏ của ngươi, đồ ăn ngon mà ngươi giấu, mấy thứ này ngươi quên sạch rồi à?”

“Quên hết sạch rồi.”

Cá lớn vì thế mà không lắc đuôi nữa: “Ngươi thật đáng thương mà.”

Thú non ngây thơ đáng yêu như vậy, mới nói mấy câu ngắn ngủi với Giang Ngư mà nó đã quên, người này là tiểu nhân cực kỳ “Âm hiểm ngoan độc” trong miệng người khác.

Giang Ngư bị sự đáng yêu của nó làm trái tim cũng run lên, cười cười: “Cũng may, tuy rằng ta không nhớ rõ, nhưng các bạn của ta vẫn rất quan tâm ta. Hơn nữa hiện tại ta sống rất vui vẻ.”

Trong lúc nói chuyện, linh giá đã đi đến trạm tiếp theo.

Có mấy đệ tử phi thân đi lên, Giang Ngư tùy ý liếc bọn họ một cái, rồi thu ánh mắt về.

Nhưng một nam đệ tử trẻ trong đó nhìn thấy nàng thì rất kinh ngạc: “Sao ngươi lại ở chỗ này?”

Giang Ngư nhìn trái xem phải, xác định hắn ta đang hỏi mình thì lễ phép hỏi: “Ngại quá, ta không nhớ rõ chuyện trước kia, xin hỏi chúng ta quen nhau à?”

Nam đệ tử: “...”

Dường như hắn ta bị nghẹn, tức muốn hộc máu: “Ai quen ngươi! Mấy ngày trước, Kim Sí Trưởng lão, trên đường ngươi đi Linh Thảo Viên, chúng ta từng gặp!”

“À.” Giang Ngư biết ngay là hôm nào rồi. Nhưng ngày đó dọc theo đường đi đệ tử lên xuống không ít, nàng lại một lòng ngắm phong cảnh ven đường, thật sự là... Không nghĩ ra.

Nàng lộ ra một nụ cười xấu hổ mà không mất lễ phép với đối phương.

Nam đệ tử thấy thế hừ lạnh một tiếng: “Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta đấy. Ngươi không ngoan ngoãn ở Linh Thảo Viên, ra đây làm gì?”

Thái độ này hiển nhiên không tốt, đệ tử đi cùng với hắn ta cảm thấy hùng hổ doạ người với đồng môn như này có chút thất lễ nên trách cứ: “Thường An, đệ làm gì thế?”

Giang Thường An giải thích một câu: “Phùng sư huynh, nàng chính là Giang Ngư đó.”

Phùng sư huynh nghe vậy kinh ngạc liếc Giang Ngư một cái, giữa mày hơi nhíu, nhưng vẫn nói: “Mặc dù nàng là Giang Ngư, tông môn cũng đã khiển trách. Hiện tại tu vi của nàng đã phế, đệ còn muốn bắt nạt một cô gái tay trói gà không chặt à?”

Giang · tay trói gà không chặt · ngày hôm qua còn vác tảng đá lớn cao bằng một người · Ngư:... Duy trì nụ cười.

Giang Thường An bị dạy dỗ đến mặt đỏ tai hồng, căm giận trừng mắt nhìn Giang Ngư một cái: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ ở Linh Thảo Viên cả đời, không có mặt mũi nào đi ra!”

Giang Ngư lấy một túi quả khô hôm qua mới hong từ túi trữ vật ra, nhét một miếng vào trong miệng, ngọt ngào nói: “Mặt ta đẹp như vậy, ngươi không nhìn thấy. Vị sư huynh này, chẳng lẽ ngươi muốn đi Dược Phong xem tật ở mắt à?”

Giang Thường An trợn mắt há hốc mồm: “Ngươi…”

Hắn ta chưa bao giờ thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!

Vào lúc này, Thận Thú ngừng lại, sau đó có vài đệ tử đi lên, cắt ngang lời Giang Thường An nói.

Hắn ta ngơ ngác nhìn cô gái váy trắng đi lên, sắc mặt nhanh chóng đỏ lên: “Cơ… Cơ sư muội.”

Giang Ngư: “...”

Trùng hợp như vậy?

Một tông môn lớn thế này, cũng có thể để nàng chạm mặt Cơ Linh Tuyết?

Thiếu nữ váy trắng trước mắt này như băng như tuyết, không phải Cơ Linh Tuyết thì là ai?

Giang Ngư cảm thấy quả khô trong miệng không còn thơm ngọt nữa.

Hiện tại nàng đối mặt với Cơ Linh Tuyết... vẫn hơi xấu hổ.

Dù sao trước đó không lâu nguyên thân mới ám toán nàng ấy.

Tuy rằng bị cắn trả rất nghiêm trọng, trừng phạt cũng rất nghiêm khắc. Nhưng có thế nào thì bản thân cũng coi như là người đi hại người khác.

Đối mặt với người bị hại, sự tự tin của nàng vẫn bị thiếu đi.

Cơ Linh Tuyết tất nhiên cũng thấy Giang Ngư.

Cô gái váy xanh khuôn mặt trắng như tuyết, trong lòng ôm một túi quả khô, giữa mày giãn ra, hai tròng mắt trong trẻo có thần, hơi thở bình thản, cũng không âm u oán giận như lời suy đoán của người khác.

Nhưng nàng ấy chỉ nhìn lướt qua rồi lập tức dời ánh mắt đi, nhắm mắt dưỡng thần.

Đối với Cơ Linh Tuyết mà nói, Giang Ngư chẳng qua chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời của nàng ấy thôi.

Xích mích giữa hai người cũng sớm kết thúc vào lúc tu vi của Giang Ngư bị phế, trục xuất đến Linh Thảo Viên rồi.

Thái độ của nàng ấy đã biểu hiện tương đối rõ ràng rồi.

Giang Ngư thở phào nhẹ nhõm một hơi, lập tức ở trong lòng vỗ tay khen Cơ Linh Tuyết: Không hổ là nữ chính, lòng dạ này, khí phách này.

Ngươi không phải nữ chính thì ai có thể làm nữ chính đây?

Đáng tiếc, người sáng suốt đều hiểu, còn đồ ngốc lại không có ánh mắt.

Giang Thường An thấy Cơ Linh Tuyết không nói chuyện thì bắt đầu lấy Giang Ngư ra làm cớ, lôi kéo làm quen với người mình ái mộ: “Chào Cơ sư muội, ta là Giang Thường An, đệ tử Linh Sư Phong. Ngồi trên linh giá với người đáng ghét kia, thật sự làm lòng người không khỏe mà.”

Cơ Linh Tuyết không để ý đến hắn ta.

Ánh mắt Giang Thường An si mê nhìn nàng ấy, còn nói thêm: “Cơ sư muội, có cần ta đuổi nàng xuống trạm kế tiếp không?”

Giang Ngư: “...”

Cuối cùng Cơ Linh Tuyết mở to mắt, ánh mắt không vui không buồn, nhẹ nhàng gật đầu: “Được đó.”

Trong lòng Giang Thường An vui vẻ, đang muốn nói chuyện thì lại nghe Cơ Linh Tuyết nói: “Như vậy trạm tiếp theo, mời Giang sư huynh tùy tiện.”

Giang Thường An ngẩn ngơ.

“Phì.” Giang Ngư không nhịn được cười thành tiếng.

Nàng nghĩ nữ chính thoạt nhìn lạnh như băng, không ngờ còn rất thú vị.

Bấy giờ Giang Thường An mới hiểu ý Cơ Linh Tuyết, sắc mặt đỏ lên, lại không dám đắc tội Cơ Linh Tuyết, hung tợn trừng Giang Ngư, giơ tay đánh một luồng linh quang qua: “Ngươi cười cái gì? Một đồ phế vật không có Kim Đan cũng dám cười nhạo ta à?”

Tinh!

Là tiếng trường kiếm ra khỏi vỏ, một ánh kiếm càng nhanh hơn linh quang cản luồng linh quang này lại.

Ngay sau đó, cả người Giang Thường An bị nhấc lên từ trên lưng cá, một cái đuôi cá xinh đẹp thật lớn lăng không quất đến, đánh người từ không trung xuống.

“Hừ! Đồ quỷ đáng ghét, thế mà dám ở trên người ta đánh người.” Tiểu Thận Thú không vui mà tức giận nói. Vừa rồi chính là nó đánh Giang Thường An xuống.

Nó thậm chí còn quay đầu lại an ủi Giang Ngư: “Ngươi không phải sợ, ta giúp ngươi đánh hắn ta.”

Giang Ngư thật ra không sợ Giang Thường An, ngược lại lo lắng cho Thận Thú: “Ngươi vừa làm vậy, sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Tiểu Thận Thú không hiểu: “Hả?”

Nhưng Cơ Linh Tuyết liếc nàng một cái: “Gây chuyện trên linh giá, không trách đến trên đầu nó.” Huống chi tên nhóc này còn có cha mẹ che chở, linh thú Thái Thanh Tông cũng không phải dạng ăn chay.

Giang Ngư yên tâm, chắp tay với Cơ Linh Tuyết: “Đa tạ Cơ sư muội.”

Lại nói lời cảm tạ với Phùng sư huynh.

Vừa rồi nàng thấy rất rõ ràng, lúc Giang Thường An động thủ, hai người bọn họ đều có động tác, chẳng qua kiếm của Cơ Linh Tuyết nhanh hơn một chút.

Sắc mặt Cơ Linh Tuyết lạnh nhạt: “Không cần, Giang Thường An tự tiện ra tay với ngươi, xúc phạm môn quy.”

Phùng sư huynh cũng nói: “Giang sư đệ đồng môn với ta, thân là đệ tử Linh Sư Phong, ta có trách nhiệm ngăn đệ ấy lại.”

Giang Ngư cảm ơn hai người, cũng khách khí dò hỏi bọn họ có muốn ăn quả khô hay không. Sau khi bị hai người từ chối, nàng vui sướng ngồi ở góc bắt đầu tự gặm đồ ăn vặt.

Thái Thanh Tông thật là tông môn không tồi, nàng nghĩ.

*

Đến Vạn Tượng Phong rồi.

Cơ Linh Tuyết vậy mà cũng tới nơi này. Nàng ấy hoàn toàn không có ý muốn nói chuyện với Giang Ngư, vừa đến nơi thì lập tức đứng dậy rời đi.

Giang Ngư tạm biệt Thận Thú, thu quả khô lại, theo bản đồ chỉ dẫn đi Đệ Thất Phong.

Đương nhiên trên thực tế cũng hoàn toàn không cần bản đồ, bởi vì hôm nay Vạn Tượng Phong cực kỳ đông vui, trên đường vô số đệ tử đi tới đi lui, phần lớn đều đi về một hướng ở phía trước.

Không cần đoán, hướng kia chắc chắc chính là Đệ Thất Phong.

Giang Ngư một đường đi theo mọi người. Hai bên đường đã có đệ tử mặc đồng phục Thái Thanh Tông bày quán nhỏ, còn có người bắt đầu hét to:

“Trúc Cơ Đan, một lọ ba viên, đổi Linh Khí công kích!”

“Bạo Liệt Phù, Tật Hành Phù, đổi linh thảo cấp ba trở lên!”

Những thứ này đều khá đứng đắn.

Cũng có những thứ khác biệt, có đệ tử Linh Thú Phong bày mấy cái lồng sắt trước mặt, bên cạnh cắm một lá cờ, trên đó viết:

“Tìm người yêu thích linh sủng, có thể đút chúng nó ăn no là được.”

Lồng sắt là hai con thú nhỏ trắng như tuyết, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Giang Ngư rất động tâm, nhưng còn chưa kịp đi qua, phía trước đã có hai đệ tử đi lên, nàng căn bản không chen vào được.

Nàng thấy thế đành phải tiếc nuối từ bỏ, bắt đầu nhìn hai bên đường xem có thể tìm được đồ mà mình cần hay không.

Một đường đi tới, Giang Ngư phát hiện nhiều nhất là bán đan dược, phù triện, Linh Khí, có một bộ phận nhỏ bán ra thịt và da lông yêu thú, Giang Ngư cảm thấy rất hứng thú.

Nàng đi qua dò hỏi giá cả một phen, sau đó... Quấy rầy rồi.

Một phần thịt yêu thú cấp hai, 500 linh châu.

500 linh châu là khái niệm gì chứ?

Linh Thảo Viên thu về linh thảo dư thừa của các đệ tử, linh thảo cấp một là một linh châu năm cây, linh thảo cấp hai là một linh châu ba cây.

Giang Ngư sờ sờ nhẫn trữ vật của mình, quyết định trở về thì nhận thầu thêm nhiều linh điền một chút.