Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 1: Jane



ĐÂY LÀ CÂU CHUYỆN VỀ HAI CHỊ EM. Charlotte xinh đẹp, hoạt bát được yêu mến bởi những người biết đến và trân trọng cô ấy nhất. Trong khi đó, người em sinh đôi của cô, Jane, hoàn toàn trái ngược, với những bộ đồ đen của cô ấy, thái độ cục súc, và một khuôn mặt xấu xí, cũng như sự thật là cô ấy vô cùng lạc lõng về mặt xã hội. Sau khi chịu đựng một cuộc sống bị khinh bỉ, vận may của Jane bắt đầu thay đổi khi cô ấy gặp gỡ một người bí ẩn hứa với cô một điều ước. Liệu đó là một lời chúc phước lành. Hay là một lời nguyền ngụy trang?

MẠO HIỂM BƯỚC VÀO MỘT THẾ GIỚI của ma thuật, sự bí ẩn, sự tham lam, âm mưu và sự lừa dối. Một người sẽ có thể đi được bao xa để đạt được mục đích sâu thẳm của họ? Có thật sự chúng ta hơn cả những gì khuôn mặt và cơ thể chúng ta thể hiện? Và Jane có thể, một người luôn tự hào về sự thô lỗ của mình, đôi mắt trong veo tiếp cận với cuộc sống, nhìn mọi người với một ánh nhìn khác khi cô gặp một chàng trai lạ cẩn thận giữ bí mật?

* * *

Cô gái ấy.

Bạn biết cô ta là ai mà. Mái tóc của cô uốn lượn nhẹ nhàng phủ kín lưng như một cuộn chỉ vàng óng. Đôi mắt cô trong veo và xanh biếc như đáy hồ mùa đông. Mọi thứ về cô ấy đều hoàn mỹ. Từ đường cong như thiên nga của cổ tới bộ ngực đầy đặn dịu dàng. Giọng nói như tiếng chuông bạc leng keng, lấp lánh và vang lên từng nốt nhạc ngọt ngào. Nụ cười ngây thơ và ánh mắt mong đợi nói với tôi rằng trong dòng ảo tưởng của tôi, tôi đã bỏ lỡ những lời cô ấy nói vài phút trước.

"Đến nữa à?"

"Chị hỏi em nghĩ gì về thời tiết, Jane. Một ngày đẹp trời, phải không?" Tôi lầm bầm đồng ý. Môi chị ấy mỉm trở lại, bờ môi hồng để lộ hàm răng trắng tỏa nắng hoàn hảo. Thật dễ để làm chị ấy vui.

Tôi nhỏ nhắn, nhưng không mỏng manh. Thấp và gầy. Mái tóc lòa xòa đóng khung gương mặt gầy gò của tôi. Sữa chua với kem và hoa hồng của Charlotte. Tôi không hòa đồng. Tôi thà đọc sách còn hơn là lãng phí thời gian của mình đi giải trí với những kẻ ngu dốt.

Charlotte lôi cuốn như chính Mặt Trời. Mọi người chìm đắm trong sự ấm áp và tốt bụng của chị ấy. Họ vây quanh lấy chị. Tôi không thể trách họ. Bởi vì tại sao người ta có thể không yêu chị ấy cho được? Chị ấy là tất cả những gì tôi không có, tất cả mọi thứ tôi ước ao.

Chị ấy là chị em máu mủ của tôi. Chị ấy là song sinh của tôi. Chúng tôi ở trong cùng một nhau thai, lớn lên cùng nhau. Bố từng đùa về cách Charlotte cướp lấy tất cả sự chia sẻ về sắc đẹp và nhân cách cho chị ấy từ khi sinh ra. Khi ông ấy nghĩ tôi không nghe, tất nhiên. Charlotte cũng có mặt ở đấy. Khi đó chúng tôi là những cô gái trẻ, nghe trộm khi bố đang giải trí với khách ăn tối, thu mình lại trong một góc tối. Khi họ cười rộ lên, Charlotte quay sang tôi với một ánh nhìn tội lỗi. Chúng lấp lánh như kim cương, và trong một khoảnh khắc tôi cứ ngỡ chị ấy sẽ vỡ òa lên trong nước mắt. Tôi suýt nữa đã cười. Chúng tôi đã không nói về chuyện ấy nữa.

Em yêu chị.

Em ghét chị.

Chị tốt hơn em.

Nhưng không phải thật dễ dàng để tử tế khi chị đã có tất cả sao?