Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 12: Bạn



Cuối cùng tôi cũng bán sợi dây chuyền cho người thương gia kia với một mức giá thích hợp. Colin giúp tôi mang bao tiền vàng về nhà. Tôi không có ý kiến gì khi anh ta giúp tôi mang đống tiền về, anh giống như người đàn ông lịch lãm đích thực. Nhiều việc hơn cho anh và ít hơn cho tôi. Nó kêu lách cách và leng keng khi anh bước đi. Âm thanh của bốn trăm đồng tiền vàng trong bao thu hút sự chú ý của người đi ngang qua.

"Anh không cần phải làm vậy đâu, anh biết mà." Tôi nói, tận hưởng niềm vui kì lạ khi nghe thấy hơi thở mệt nhọc của anh. Sau vài dặm, cái dáng vẻ phách lối của anh đã phai đi và cảm giác thỏa mãn bản thân được che giấu một cách kém cỏi khi "cứu" tôi đã biến mất. Nhưng cho dù biết vậy, anh ra vẻ như nó không phiền gì đến mình cả và khéo léo đưa cái bao nặng lên vai.

"Không sao, ổn mà." Anh ấy lầm bầm đáp lại khi nhìn tôi qua những sợi tóc ướt mồ hôi của mình, nhăn nhó. Anh ấy cau mày lại, nhìn một cách sợ hãi, như thể có người cào móng tay vào bảng đen vậy. Anh cố không nở ra một nụ cười.

"Hồi nãy cô làm vậy là không khôn tí nào cả." Anh hạ giọng xuống. Tôi cau mày với anh.

"Ý anh là sao?"

"Đeo trang sức vừa loè loẹt vừa đắt tiền ngoài nơi công cộng." Collin bảo tôi. "Nhìn tôi đây, cô đang nói. Tôi có tiền! Làm ơn hãy cướp nó đi! Tôi không luôn luôn ở đó để giúp cô đâu, cô biết đó."

Tôi giả vờ thở hổn hển một cách kinh hoàng "Ôi không! Anh không luôn luôn ở đó để giúp tôi ư? Thật là một tấn bi kịch. Nhưng nếu suy nghĩ khác, tôi nghĩ mình sẽ ổn thôi."

Anh cười thầm và lắc đầu. Ngốc nghếch và luôn làm những điều nghĩa hiệp khi có thể, Collin là một người tốt tự nhiên và anh có khiếu hài hước. Không giống hầu hết những người đàn ông mà tôi biết.

"Ít nhất thì cô có cái này." Anh nhấc bao vàng lên không trung, lắc nó một cách trân trọng. "Nó đủ cho cả ngôi làng ăn trong vòng nửa năm. Tại sao cô không bán luôn chiếc nhẫn? Cô cũng có thể kiếm được nhiều tiền từ nó."

Tôi dùng ngón cái ấn vào chiếc nhẫn, liếc mắt về đường chân trời. "Nó không để bán."

"Nhưng!"

"Nó không để bán. Anh có hiểu không vậy?" Tôi quát. Collin biết không nên làm gì tôi nữa nên anh ấy giữ im lặng.

"Cô đã thay đổi," anh nói sau khi dừng lại. "Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Xin anh nhắc lại?"

"Cô từng rất tốt bụng, Jane. Ngọt ngào. Cởi mở. Hay giúp đỡ mọi người." Anh ấy nhìn tôi bối rối khi tôi đang nhìn chằm chằm vào anh. "Ý tôi là, cô từng- thôi kệ đi. À, tôi không có ý gì về nó cả. Nó như là cô cứ dùng rào cản vậy. Tính cách của cô trở nên thất thường một cách đáng kể. Cô thô lỗ và không thích nói chuyện với mọi người."

"Cảm ơn." Tôi mỉa mai. "Giờ thì đến lượt tôi phải không? Tôi có nên nói ra một danh sách về những điều tôi không thích về anh không? Collin quý mến, bởi vì tôi có thể nói về nó trong-"

"Chúng ta vẫn là bạn chứ?" Câu hỏi đó khiến cho tôi mất cảnh giác. Cùng với giọng nói chân thành và hy vọng của anh. Tôi cố không để sự băn khoăn của mình lộ ra, nhưng Collin đang nhìn tôi.

Tôi không biết phải đáp lại như thế nào. Có vẻ như Charlotte và Collin rất thân với nhau. Tôi cảm thấy thật ghen tị. Tôi chưa bao giờ có được sự xa xỉ của tình bạn hợp nhau. Nó chưa bao giờ hợp với tính cách và xu hướng của tôi. Charlotte luôn luôn là một con bướm cởi mở và tôi, một con ốc mượn hồn.

Tôi không muốn làm bạn với Collin. Anh ấy không phải là người xấu và có một phần nhỏ trong tôi khát khao việc được yêu mến và báo đáp của một người bạn đồng hành. Nhưng, thú thật là tôi không muốn, tôi sợ rằng anh ấy phát hiện ra tôi là ai bằng cách nào đó mất.

"Tôi không biết." Những từ ngữ tuôn ra khỏi miệng tôi trước khi tôi có thể cản chúng lại. Collin nhăn mặt lại. Anh mở miệng ra, cố để nghĩ ra gì đó để nói. Anh cố điều chỉnh lại bản thân và ra vẻ như nó chẳng ảnh hưởng gì đến mình cả, nhưng tôi có thể thấy được nó. Tôi cảm nhận được có một nỗi buồn nhói lên trong tim anh. Collin thật là.. yếu đuối. Vâng, đó là cụm từ đúng đấy. Anh ấy hoàn toàn quan tâm và cảm nhận mọi thứ thật sâu sắc, anh dễ bị tổn thương bởi những từ mà tôi nói ra. Trong đầu tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ là Charlotte và Collin đã làm gì trước khi anh rời làng để theo đuổi sự nghiệp của mình. Họ có thể như thế nào. Càng ngày càng nhiều, tôi tin rằng tình cảm của Collin dành cho Charlotte không đơn thuần chỉ là tình bạn đơn giản này.

Nhưng tôi không phải chị ấy.

"Tôi không thể giả vờ như thế này được nữa." Tôi nói chậm rãi, xoay con dao cùng với sự tàn bạo. "Anh đúng đó. Tôi đã thay đổi. Tôi có sở thích riêng của mình rồi. Nhưng không có cái nào liên quan tới anh cả."

Khoảng lặng kéo dài giữa chúng tôi. Sự ấm áp trong Collin đã biến mất. Và cuối cùng khi chúng tôi đã về đến làng, cứ như là chúng tôi vẫn cách xa nghìn dặm vậy. Anh không chào tạm biệt tôi. Đối với tôi thì anh là một cái bóng và đối với anh thì tôi là một người lạ.

Như vậy sẽ tốt hơn.