Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 16: Charlotte



Cô gái ấy.

Cô ấy cười với đôi mắt của mình. Một sự đáng yêu tuyệt vời, rực rỡ làm cho đầu tôi xoay vòng và cổ họng khô rát. Một phần nào đó trong tôi bừng sáng khi thấy cô ấy, nhưng chủ yếu nó là một loại ghen tị trong cam chịu.

Ngày hôm nay, cô ấy tỏa sáng. Phủ lên mình một chiếc áo đỏ tía bằng tơ mỏng và vải lanh để giữ ấm, nó bay bổng sau lưng cô ấy như một giấc mơ sốt. Tôi thì trái ngược hoàn toàn, mặc một chiếc áo khoác màu đen đơn giản. Chúng tôi rong ruổi trong khu rừng ở thị trấn ngoại ô khi mặt trời sưởi ấm khuôn mặt chúng tôi. Chúng tôi từng hay chơi ở đây khi còn nhỏ, giả vờ như mình là công chúa trong quyển truyện mà chúng tôi háo hức đọc ngấu nghiến. Hồi đó chúng tôi đã đơn giản như thế nào. Jane hiếm khi giành thời gian chung vui với tôi bây giờ, bận bịu với bạn bè mới của em cùng những chuyến dã ngoại ngoài trời và bữa trưa yên tĩnh bên bờ sông.

"Charlotte," em ấy từng thở dài, chống cằm khi em ấy nhìn xuống tôi với đôi mắt màu xanh lam. "Chừng nào chị mới chịu kết bạn? Chắc chắn chị không thích sự cô đơn. Em có thể giới thiệu cho chị.."

Em ấy làm tôi mất tập trung. Một số người thích ở một mình. Không quan trọng họ nói với bạn những gì, bởi vì họ đã cố gắng hòa nhập trước đó và mọi người lại tiếp tục làm họ thất vọng. Tôi đã gặp bạn của em ấy. Những con rắn độc trong hình dáng con người, vì thiếu những biểu hiện tốt hơn. Tôi tự hỏi nếu họ biết tôi nghe những lời thì thầm của họ và bình luận ác ý và liệu họ có quan tâm.

Gần đây, Jane đã cư xử một cách thờ ơ. Em ấy đã từng như thế trước kia, vì bạn trai của em ấy. Colin, hay gì đó. Tôi có thể nói qua sự thay đổi nhẹ trong tính cách của em ấy- những trận cười khúc khích vào mấy thời điểm kì lạ, một nụ cười nhỏ với chính mình khi em ấy nghĩ không ai nhìn cả.

Nhưng đây là một kiểu thờ ơ khác. Jane vô cảm hơn, cộc lốc hơn và lạnh lùng hơn với tôi. Một ngày, nó đã xảy ra. Như là em ấy trở thành một con người khác hoàn toàn. Đôi khi, tôi bắt gặp em ấy nhìn về phía tôi một ánh nhìn buộc tội. Nó đánh đố tôi không có hồi kết và làm tôi bối rối một chút. Gương mặt của em ấy quay lại với tôi bây giờ khi em ấy ngắm một con bồ câu bay lượn qua các cành cây. Mắt của em ấy theo dõi từng cử động của nó, mắt có hơi lé một chút.

"Charlotte." Jane nói một cách ngây ngô, phá vỡ sự tĩnh lặng. Em ấy mân mê sợi dây chuyền ở trên cổ. Tôi không nghĩ tôi thấy em ấy đeo nó trước đó. Chỉ có một phụ kiện duy nhất mà em ấy đeo là chiếc nhẫn bạc quanh ngón trỏ từ mẹ chúng tôi. Bàn tay của em ấy thật trống rỗng khi thiếu nó. Không giống những đứa con gái của thương gia và các nhà quý tộc, Jane không thích trang sức. Dù sao, em ấy cũng chả bao giờ cần nó. Tôi toang hỏi em ấy về món đồ trang sức trên cổ, chỉ muốn nghe những gì em ấy nói.

"Nếu chị có mọi thứ chị muốn," em ấy bắt đầu. "Chị sẽ đi bao xa để đạt được nó?"

Tôi nghiêng đầu, do dự về câu hỏi kỳ quặc.

"Chị không hiểu," tôi trả lời. Sau đó đùa một cách hờ hững- "Tại sao chỉ có mỗi em lại hỏi điều đó, Jane? Em có mọi thứ em muốn."

Jane cau mày. Rõ ràng, em ấy không hài lòng với câu trả lời nhẹ nhàng đó. Em ấy đứng dậy, không màng phủi những chiếc lá rơi trên đầm của em ấy. Nếu tôi không biết thì tôi sẽ nghĩ em ấy đang giận. Nhưng Jane không bao giờ trở nên giận dữ cả.

Tôi chùn bước khi em ấy nhìn chằm chằm xuống tôi mà không chớp mắt. Biểu cảm của em ấy thật khó đọc và cơ thể của em ấy che đi mất ánh sáng mặt trời khi em ấy đứng dậy. Chỉ tôi thôi, hay do bầu trời trở nên tối hơn? Ngọn gió lộng trên những tán cây phía sau bọn tôi. Hôm nay đêm đến muộn. Đôi má của jane chìm trong bóng tối; tuy vậy em ấy vẫn rất đẹp.

"Nó là một câu hỏi rất đơn giản." có một sự khó chịu nào đó trong lời nói của em ấy. "Nếu ai đó đề nghị sẽ cho chị mong muốn nhiệt thành nhất trong trái tim chị để đổi lấy bất cứ thứ gì họ muốn, chị có đồng ý không?"

Tôi ngập ngừng, chú ý thứ gì đó là lạ trong sự tương tác của chúng tôi. "Chuyện đó còn dựa vào nếu lời đề nghị được làm ra với một ý định thật lòng. Bất kể ý định là thật, hay giả."

Jane lắc đầu, ngả vào bãi cỏ bên cạnh tôi. "Thật hay giả. Đó là câu hỏi nhỉ?"

Những lời nói của em ấy thổi vào gió, mang về phía tây nơi có đồng bằng dài và về phía mặt trời lặn đang nhảy múa trên đường chân trời thấp. Vượt ra ngoài, những ngôi làng ven rừng ở Easthaven tập trung thành từng cụm xung quanh vương quốc Aldovia vĩ đại. Tuyết đọng lại trên những ngọn tháp kiêu hãnh và những cây cột bạc bao quanh nơi chúng tôi gọi là nhà.

Đó là một cảnh vô cùng đẹp, nhưng đôi mắt của jane chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt của tôi