Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 18: Một lần nữa



Bố không ở lại lâu. Ông không bao giờ làm vậy. Nghỉ ngơi ở phòng ngủ của mình sau khi đã chúc tôi và Jane ngủ ngon. Jane tránh tôi không lâu sau đó, thì thầm gì đó về việc đi ngủ. Tôi thấy tay nó cuộn vào nếp gấp của chiếc váy và một ánh vàng lấp lánh. Tôi lang thang trên lầu với một quyển sách bị cuốn góc về thơ của Shelley mà Jane tặng tôi vào mùa đông năm ngoái. Nó chứa đầy văn xuôi hoa mỹ và không giống tôi chút nào. Tôi đã mệt vì đọc và bỏ nó xuống, tựa trán lên chiếc cửa sổ kính lạnh ngắt.

Từ khóe mắt, tôi có thể thấy một cái bóng đen trong chiếc áo choàng vội vã băng qua đám cỏ xanh. Tôi có thể nói cô ta là con gái vì đáng đi và thân hình mảnh khảnh. Mái tóc vàng óng buông xuống lưng.

Cô ta đang làm gì thế?

Jane chưa bao giờ phá vỡ luật giới nghiêm. Hành vi của em ấy thật không thể hiểu được với tính cách của mình. Đặc biệt vào thời điểm này với rất nhiều nỗi sợ hãi và nghi ngờ. Sáu cái chết, bị biến dạng đến mức không thể nhận ra được. Em ấy muốn một số phận tương tự hay gì? Có phải em ấy lẻn ra ngoài để gặp mấy cậu con trai?

Cảnh giác nhưng thấp thỏm với sự tò mò, tôi lấy áo choàng của mình và dừng lại ở cửa. Sau một khoảnh khắc do dự, tôi đẩy cánh cửa nặng trịch một cách nhẹ nhàng nhất có thể, lần theo em gái.

Em ấy không im lặng. Bàn chân em ấy, bọc trong ủng cưỡi ngựa mềm, ướt đẫm tuyết. Chúng bước đi nặng nề và chậm chạp tạo thành tiếng. Tiếng thở lớn, hồng hộc của em ấy làm cho tôi lần theo dễ hơn. Tuy vậy trời rất lạnh; và tối. Mặt trăng nhìn trộm sau những tán cây như một đứa trẻ ngại ngùng, tắm những lá cây trong ánh bạc. Ngón tay tôi đã trở nên vô giác và cứng đờ. Tôi không thể cảm nhận được ngón chân nữa. Tôi tự hỏi Jane có sức mạnh từ đâu để đi tiếp. Quyết tâm mù quáng, có lẽ- hay là một thứ gì khác?

Hơi thở rít lên từng hồi qua hàm răng nghiến chặt của tôi. Tôi nắm chặt lấy khuỷu tay và đi tiếp với tư thế khom xuống như thể nó có thể bảo vệ tôi. Cái lạnh không tha cho tôi và nó không ngừng.

Jane không đi chậm lại. Thực tế, em ấy trông như có động cơ hơn bao giờ hết. Cử động của em ấy trở nên cứng cáp, gần như tách rời khi em ấy cố bước tiếp. Một vài lần, tôi định chạy đến chỗ nó và cầu xin nó dừng sự điên cuồng này lại. Nhưng sự tò mò giúp tôi tốt hơn và tôi đứng ở một khoảng cách an toàn sau lưng em ấy.

Gần thêm một chút nữa thôi..

Thứ gì đó làm tôi phân tâm. Một quệt của làn khói xanh trườn qua những cái cây. Tôi quan sát nó, bị mê hoặc. Tôi chưa bao giờ thấy thứ gì như vậy. Nó trôi đi một hướng khác Jane, như thể nó vẫy gọi tôi đi theo. Tôi đưa bàn tay thăm dò ra để chạm nó, nhưng nó nhấp nháy khỏi tay tôi ở giây phút cuối. Tôi nghe từ xa xa như tiếng trẻ con cười.

Đứa nhỏ tinh nghịch này.

Quên Jane đi, tôi men theo linh hồn màu xanh lơ lững. Nó dừng lại như thể đang đợi tôi, nhưng phóng đi một lần nữa, xa khỏi tầm tay. Tôi không nản lòng với trò chơi này, tuy nhiên. Nó gần giống như một người thật.

Thình thịch. Tôi cứng đờ. Thứ gì đó đang tiến về phía tôi. Tôi không thể nói tiếng động đó từ đâu ra, nhưng đủ để làm tôi đứng thẳng lên và nhìn xung quanh. Tôi chợt nhận ra nó tối cỡ nào. Làm cho không khí sợ hãi, cả bóng tối, và sự im lặng run sợ. Cái chết sẽ đến và tôi còn chẳng thấy nó.

Không gì cả.

Tôi phà hơi ra mà không biết mình đương bị nắm giữ. Đau buồn. Tôi đang trở thành đứa nhát gan hèn hạ.

Sau, một bàn tay bịt miệng tôi và tôi còn chẳng có đủ không khí để hét.