Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 19: Ma thuật



"Aaaaaa -hưmmmm!" Tiếng khóc nấc lên từng hồi của tôi bị bóp nghẹt bởi một bàn tay đeo găng của một người lạ. Tôi đánh lại và vùng vẫy dữ dội, cố gắng bẻ ngược cánh tay kẻ đó. Hắn nắm chặt lấy tôi như cái còng sắt và trong cơn tuyệt vọng, tôi thụt cùi chỏ vào mặt kẻ tấn công với tất cả sức lực. Thứ gì đó kêu răng rắc và bàn tay thả lỏng ra. Tiếng rên rỉ đau đớn theo sau chắc chắn là của một người đàn ông. Trong một khoảnh khắc, tôi có thể tránh được và chạy, nhưng tôi không chạy được xa.

Thứ gì đó nặng nề đập vào đầu gối tôi. Theo bản năng, chân tôi chuột rút và ngã sõng soài trên mặt đất. Rêu làm bẩn viền váy của tôi và tôi càu nhàu, lăn lộn điên cuồng trong vết bẩn. Một cánh tay kẹp vào cổ tôi. Tôi cựa quậy, rít lên và hàm răng tôi tự tìm đến thịt.

"..."

Những lời tiếp theo là một chuỗi lời tục tĩu có thể làm khó chịu ngay cả người độc ác nhất và những đứa có nhân cách tồi tệ với nông dân. Hắn ta tránh khỏi tôi. Tôi ngồi lại trên đùi, khá ấn tượng. Trong một khoảnh khắc, tôi quên mất mình cần phải chạy. Sau đó tôi thật sự thấy hắn ta.

"Mẹ kiếp!" Hắn ta chửi rủa. "Qua Jove, mày là một con vật!" hắn ta nguôi cơn giận dữ về vết cắn đỏ trên cánh tay mình. Kiểm tra xem liệu có chảy máu không, lắc đầu, thở qua lỗ mũi. Nó gần như buồn cười. Hắn ta thật.. trẻ con.

Mái tóc của hắn ta gợn sóng và nâu. Vận đồ đen để trông kín đáo, mũ trùm đầu của chiếc áo choàng của hắn trượt qua trán trong cuộc ẩu đả nhỏ không đáng có của tụi tôi và để lộ đầu hắn. Tôi không thể nhận ra được gì nhiều từ khuôn mặt hắn, nhưng qua ánh trăng khan hiếm, tôi nhận ra hắn. Hắn chú ý tôi đang nhìn chằm chằm và cố gắng tránh ánh mắt của hắn, tránh ra khỏi tầm nhìn của tôi. Tôi không để hắn ta làm vậy.

"Tôi biết anh!" Giọng của tôi lớn và làm cho hắn giật lùi, hất mặt xung quanh để xem nếu có ai khác tình cờ đi xung quanh khu rừng vào giờ linh thiêng này. "Anh là bạn của Jane, chẳng phải anh là- Colin?"

"Không.. không, đó không phải tôi." Sự lo lắng khiến hắn ta lắp bắp. Tôi loạng choạng, đứng trời trồng trong đám cỏ và đặt đôi tay lên hông mình. Chỉnh hắn lại với một cái nhìn chằm chằm, môi dưới nhô ra quyết tâm, nên hắn ta biết tôi sẽ không lấy không làm câu trả lời.

"Anh rình rập cô ấy, phải không? Như một chú cún bệnh hoạn. Anh là một tên biến thái. Một con sâu kinh tởm, ghê gớm."

"Không!" hắn phản đối, trông như thật sự bị xúc phạm. "Làm sao tôi có thể theo dõi cô ta chứ? Hơn nữa.. chúng tôi không còn là bạn bè nữa."

"Thêm những lí do để rình mò cô ấy."

"Không!" hắn nói lại. Khi hắn thấy biểu cảm của tôi, hắn bỏ cuộc. "Nhìn này.. Cô. Bất kể cô là ai. Cô nên rời khỏi đây ngay lập tức. Bây giờ không phải là thời điểm thích hợp để đi dạo vào nửa đêm." Tất nhiên hắn không nhớ nổi tôi. Hắn ta chỉ dõi theo Jane, cô gái xinh đẹp, cô gái đáng yêu. Nên tôi đảo mắt một vòng và không di chuyển một tí nào.

"Tại sao? Bởi vì những vụ thảm sát đã xảy ra trong tháng nay ư?"

Colin trông như hắn định nói gì đó. Nhưng thay vào đó, hắn ta cắn lưỡi.

"Cô không hiểu đâu." Cuối cùng hắn ta nói. "Đây là một chuyện hết sức nguy hiểm. Tôi nên chú ý tới nó trước khi ai đó bị thương."

"Nói về nguy hiểm, tôi không chấp nhận được việc ai đó nắm chặt lấy tay tôi và làm tôi ngã xuống đất. Anh thưởng thức việc ẩn náu trong bóng tối, chờ đợi để phục kích cô gái tiếp theo mạo hiểm băng qua bìa rừng này?"

"Tôi.. xin lỗi. Tôi nhầm cô với một người khác."

"Tôi hiểu rằng anh đang mong mỏi gài bẫy một cô gái nữa, rồi sao?" hắn ta liên tục lắc đầu, mắt lấp lánh với sự thất vọng. Hắn có vẻ lo lắng. Vì một lí do nào đó, hắn tuyệt vọng muốn tôi tin hắn.

"Làm ơn. Tôi xin cô. Chỉ cần rời đi thôi. Tôi không muốn bất kì ai.." Thứ gì đó làm chúng tôi phân tâm. Một nắm khói nhỏ màu xanh dương quay trở lại, lững lờ gần đến mức tôi có thể chạm lấy nó. Tôi đã không để ý tới nó trong khi cãi nhau với Colin và tôi vươn ra trước khi nó có thể mê hoặc tôi.

"Đừng!" Colin la lên khi hắn ta nhảy vọt ra trước mặt tôi. Giật mình, ngón tay tôi chỉ chạm không khí. Cánh tay hắn ta mở rộng ra như để bảo vệ tôi khỏi thứ ma quỷ vô hại kia. Như một cái chớp mắt, nó biến mất một lần nữa.

Thở một cách khó khăn, hắn ta quay lại. Tôi chùn bước. Trong tầm nửa giây, thứ gì đó thay đổi giữa chúng tôi. Có một cơn giận trong mắt hắn ta khi hắn nhìn thấy nỗi sợ bối rối trong tôi. Đó là phòng thủ, chàng trai phẫn nộ. Ở vị trí của hắn thì tôi là một người có thể bị giết. Hắn ta trông như chỉ muốn làm việc đó.

"Gì thế kia?"

"Đó.." hắn ta định nói. Giọng nói của hắn ta làm tôi sợ. Nó nhỏ dần mặc dù tôi không nghĩ hắn ta bị nhập. Và nó không hướng vào tôi. "Là ma thuật."