Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 2: Những lời đồn



Tôi cuộn người vào gốc cây sồi. Nó là một cái hốc nhỏ, là một cái bóng thích hợp nơi mà tôi có thể thưởng thức quyển sách trong sự thanh bình. Hôm đó là một ngày lạnh và ảm đạm, mặt trời mờ bóng trên nền trời xám xịt và làn sương mù trắng như ngọc trai đang lơ lửng gần mặt đất. Nhưng có một sự thoải mái khi ở một mình, không có gì và không có ai nhưng tiếng sấm ầm ầm ở phía xa khiến tôi thấy bớt cô đơn hơn. Trời sắp mưa tới nơi nhưng tôi vẫn quyết định đọc cho hết chương này.

Tôi nghe tiếng trò chuyện gần đây. Tiếng nói, gấp rút và hết hơi, thì thầm không ngừng. Một đàn ông và một đàn bà, từ những gì mà tôi có thể phân biệt được. Một đôi tình nhân ư? Tâm trạng của tôi lập tức trở nên khó chịu. Không lẽ thần định mệnh thật sự ghét tôi đến nỗi không thể cho phép tôi có một khoảnh khắc trầm tư yên tĩnh và đánh giá cao văn học ư?

Những giọng nói trở nên ồn ào hơn. Bất chấp sự khó chịu, tôi tò mò. Đưa cổ mình ra để nghe lấy một phần trong cuộc trò chuyện của họ. Tôi chỉ có thể tạo ra cái bóng mờ nhạt của mình trong sương mù.

".. phép thuật.. độc dược, những thứ như thế. Họ nói mụ ta có thể biến một người đàn ông thành một con gấu chỉ với một cú búng tay. Biến mất theo ý muốn. Làm những pha chế bí ẩn với những ý đồ xấu xa không thể nói được. Nhưng mụ ta yêu cầu một mức giá."

"Ngươi nghĩ mụ ta có thể chữa lành không? Thằng em trai của ta có một cái răng đau, nó đã làm phiền thằng nhóc cả tuần rồi!"

"Ta không nghĩ vậy. Hình như mụ phù thuỷ ấy xen vào ma thuật."

"Ma thuật?"

"Đó là điều ta nghe được từ những lời đồn trong chợ. Đừng lãng phí thời gian, ta cược rằng nó chỉ là một đống thứ nhảm nhí. Ai mà biết được mụ phù thuỷ ấy làm gì trong hang ổ của mụ ta? Mụ ta sẽ lấy tiền của ngươi và phù phép ngươi. Một người ta từng biết đã đi gặp phù thuỷ. Tên ngốc ấy ra khỏi khu rừng mà trắng bệch như một tờ giấy, và từ chối kể lại chuyện gì đã xảy ra và họ đã trao đổi cuộc giao dịch như thế nào. Vài hôm sau, cậu ta rời thị trấn và không bao giờ quay trở lại nữa."

"Ở phía dưới khu rừng, ngươi nói vậy? Mụ phù thuỷ không bao giờ đi mua thức ăn hay quần áo ư?"

"Ta chưa bao giờ thấy mụ ấy cả, phải không? Ngươi không liên quan tới đồng loại của mụ ấy..

Những chiếc lá kêu rắc rắc khi chúng di chuyển. Quyển sách nằm giữa hai bàn tay tôi, bị lãng quên. Tâm trí của tôi lướt qua rất nhanh. Một phù thuỷ? Làm thế nào mà tôi chưa bao giờ nghe tới nó trước đó? Nó không phải là mặc dù tôi chõ mũi vào chuyện phiếm của địa phương, nhưng Charlotte chưa bao giờ đề cập điều đó với tôi. Tâm trí của tôi dồn dập.

Ma thuật.

Độc dược.

Mọi bệnh tật.

Nhưng mụ ta yêu cầu một mức giá.


Cách đó cả dặm, ai đó đang cười.