Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 20: Chó sói



Tôi quá choáng váng để trả lời.

Colin nhìn chằm chằm vào tôi. Anh ta có vẻ đã tiết lộ thứ gì đó mà anh ta không có ý định nói với ai. Tuy nhiên, những gì anh ta nói chưa chắc đã đúng. Tôi muốn nghĩ rằng anh ta đã hóa điên, nhưng có thứ gì đó khá thật về cách anh ta lê chân và đút tay mình vào túi áo.

"Ý anh là gì?" Tôi nói chậm rãi. "Điều đó là không thể. Ma thuật đã không còn tồn tại trong hàng nghìn thế kỷ rồi."

"Không." Colin đáp lại. Anh ta trông như đã nhận ra mình không thể nói dối, thuyết phục và nịnh hót tôi. Tốt. "Sau khi biến mất trong một thời gian dài. Những gì cô đọc trong những quyển sách lịch sử và nghe từ công chúng là sai. Thế lực của nó chỉ đang phát triển và như cô thấy, nó đã lấy mạng của vài nạn nhân."

Tôi muốn bật cười vì tình huống dở khóc dở cười này. Hai người lạ trong rừng vào đêm tối, cãi nhau về sự tồn tại của câu chuyện cổ tích được sùng bái. Tôi mở miệng ra để biểu lộ sự hoài nghi, nhưng có gì đó xào xạc trong bóng tối. Colin căng thẳng, anh ta cũng cảm nhận được nó.

Một thứ gì đó to lớn và trắng đang vụt lên phía trước. Nỗi kinh hoàng tràn ngập trong tôi. Tôi có thể cảm nhận luồng gió tạt ngang qua má khi Colin đi ngang qua tôi, khoảnh khắc anh ta tiến về phía trước, chết chóc. Anh ta rúc tay vào chiếc áo choàng trong khi hành động và sự xuất hiện trở lại của thứ gì đó đen và nhọn. Tôi không biết bằng cách nào mắt của tôi lại thấy được tất cả chuyện này. Với một cú xoay mạnh mẽ, anh ta đâm nó vào bụng của thứ đó và tôi nghe thấy tiếng ọc ọc khi nó đâm sâu vào xương thịt.

Có một tiếng thở khò khè thô thiển. Và một tiếng kêu răng rắc như tiếng cành cây gãy. Thứ to lớn màu trắng rên rỉ. Mắt mở rộng với nỗi kinh hoàng. Tôi có thể thấy chúng rồi. Chúng màu xám. Là một con sói. Khoảng trống được lấp đầy bởi một vệt sáng màu trắng bất chợt và tôi bị mù tạm thời. Đảo mắt theo bản năng cho đến khi cái nhìn chằm chằm đi khỏi, tôi tự hỏi sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì chờ tôi khi nó tan.

Nhưng khi tôi nhìn lại, con sói đã đi mất. Cơn sốc làm tôi tê liệt khi tôi nhận ra đó không phải là một con sói, nhưng là một cô gái ở chỗ của nó, nằm trên mặt đất. Tôi vấp ngã về phía cô ấy, Colin hét lớn lời cảnh báo từ một khoảng cách xa xăm văng vẳng trong tai tôi. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của tôi. Cô ấy chưa chết. Co giật. Nhưng khi tôi nắm lấy mái tóc nâu màu chuột, tôi thấy cô ấy đã rất yếu ớt. Như chiếc lông ướt. Máu tuôn ra từ vết thương đâm sâu vào thịt chí mạng. Cô ấy không còn cử động nữa. Cô ấy cũng chẳng còn thở nữa.

Tôi thì thầm một cái tên cấm khi tôi ngã xuống đầu cô ấy. Gương mặt của cô ấy trở nên giống với gương mặt của mẹ tôi.