Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 23: Ngôi nhà



Chúng tôi lê bước xuyên qua ngôi làng nhỏ, tôi để ý rằng những tòa kiến trúc và cảnh quan nơi đây ngày càng ra một vẻ giàu có hơn hẳn. Những cái nhà sàn bị nứt vỡ và những mảng bùn nhạt đi vào mỗi khung cảnh khác nhau, một trong những viên đá cuội và hương thơm cay nồng của hoa. Những tòa kiến trúc ngày càng lớn hơn và sạch, được xây bởi gạch và đá vôi. Nó trông thật quen thuộc.

Cuối cùng, chúng tôi cũng tới căn nhà lớn nhất ở cuối đường chắc hẳn phải thuộc về người giàu nhất thị trấn này. Tôi nghiêng đầu, nhìn Collin một cách tò mò. Anh không đưa ra lời giải thích gì cho tôi cả.

Anh lén lút gõ lên cánh cửa. Tôi nghĩ rằng có người sẽ ra mở, nhưng sau một hồi chờ đợi, nó tự mở ra, hơi hé mở. Tôi theo anh vào cái sảnh tối đen, thận trọng đi từng bước. Không có dấu hiệu của sự sống nào cả. Nội thất được dát một lớp sắt và đồng được bài trí ở phòng sinh hoạt chung. Tấm thảm nhung bị tróc ở cạnh và phủ đầy bụi. Tôi ho vào tay khi nó bay lên, chớp mắt tức giận khi nó bay vào mắt mình. Những tấm thảm thêu treo dọc các bức tường bị lãng quên, màu sắc của chúng mờ đi và những sợi dây rách tả tơi. Cái đầu lớn của một con hươu được gắn lên trên tường mà nó được xem là thành tích đi săn. Nó u sầu nhìn chằm chằm xuống chúng tôi, cứ như là nó đang phẫn nộ chúng tôi vì đã giết nó. Hình như đôi mắt nó theo dõi tôi khi đi ngang qua. Sàn nhà cọt kẹt dưới đôi guốc của tôi. Nơi đây yên tĩnh đến lạ thường.

Chúng tôi dạo quanh những hành lang dài, ngoằn ngoèo và leo lên hai cầu thang xoắn ốc. Collin dẫn tôi đến một phòng trà nhỏ. Trông nó bình thường, nhưng khi tôi thật sự nhìn nó, nó ngày càng lạ hơn. Những viên gạch lát sàn được sắp xếp theo một phong cách kì lạ, cứ như người ta lót chúng chung với nhau vào phút cuối. Căn phòng này không có nội thất, và mỗi vật hiện diện trong căn phòng, một cái bàn nhỏ, nằm trong góc tường. Nó gây ấn tượng bởi nó có vẻ như bị can thiệp và đồ vật bị di chuyển khắp phòng. Nhưng tại sao?

Cứ như là đang đọc ý nghĩ của tôi, Collin nói, "Đúng vậy. Chúng tôi làm hết mọi thứ có thể để duy trì sự kín đáo, nhưng đôi lúc chúng tôi lại gặp trục trặc. Đừng đổ lỗi cho tôi." Anh không cho tôi nhiều thời gian để ngẫm nghĩ về lời nói khó hiểu của mình, và nắm lấy một tay nắm bí mật trên tường.

Cái sàn dưới chân chúng tôi di chuyển. Tôi lùi lại một bước, có vẻ sốc lắm. Sau đó tôi nhận ra nó đang xoay. Collin nhếch mép cười vì phản ứng của tôi, và tôi lườm anh. Cố không để anh tốt hơn tôi.

Khi nó dừng lại, chúng tôi thấy mình đang đứng đối diện một hành lang dài. Nó lờ mờ ánh đèn, nhưng tôi nghe được những giọng nói ở phía trước. Chúng vang khắp lối đi bằng đá, nghe như âm thanh ghê rợn dưới nước vậy. Họ đang.. cãi nhau ư?

"Theo tôi nào." Collin thì thầm. Không hài lòng nhưng có vẻ e sợ để chống lại, chúng tôi đi tới căn phòng ở cuối hành lang. Quá trễ để quay lại rồi. Tôi tự hỏi những người này là ai.

Và căn phòng rơi vào sự im lặng đáng sợ khi chúng tôi bước vào. Tôi chớp mắt, chúng vẫn đang quen dần với ánh sáng. Có đến gần hai mươi người ngồi quanh cái bàn tròn, và từ cái cách mà họ nhìn tôi chằm chằm, tôi có thể nói rằng mình không được chào đón ở đây. Tôi đứng mập mờ sau Collin, xếp hai tay sau lưng và cố trở nên nhỏ nhất có thể.

"Collin.." giọng của một người đàn ông vang lên. Ông ta cao, khuôn mặt chữ điền và tử tế, với đôi mắt linh động nhưng không lấp lánh vào lúc này. Cáu gắt nhưng điển trai, theo một cách. Có một tá những vết sẹo đôi ở cổ ông ta. Ông ta thân thiện và trông có chút già, có lẽ đang ở độ tuổi khoảng bốn mươi. Thái dương của ông có vòng trắng xoay quanh, râu mọc lên tận hàm, khuôn mặt với những vết nhăn nặng nề. "Cái này nghĩa là sao?"

Tôi trở nên khó nhọc, và sự phán xét trong giọng ông ta khiến tôi muốn co lại. Collin nhúc nhích cạnh tôi.

"Amos." Vậy đó là tên của ông ta. "Tôi muốn ngài biến quý cô Charlotte đây thành một Hồn Ma."