Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 24: Những Hồn Ma



"Cái quái gì đang xảy ra đây?" Một cô gái hỏi, đứng dậy. Cô cao gần bằng Collin với một thân hình mạnh mẽ, gọn gàng. Cô ta có vẻ đã hòa nhập với thực lại: Như cái thương nhọn hoắc với bộ dạng lạnh lùng. Gò má cao và đôi mắt sâu thẳm của cô khiến mình có vẻ luôn luôn coi thường người khác.

"Quinn, trật tự." Người đàn ông tên Amos ra lệnh. Cô ta chậm rãi ngồi lại vị trí của mình. Amos có vẻ là thủ lĩnh của đám đông này, dựa vào quyền thế của ông và cách mà bọn họ nghe mọi mệnh lệnh của mình. Có một sự im lặng đầy sự kính trọng khi ông nói. Ông ta sửa lại thành một cái nhìn chằm chằm nghiêm khắc, nhưng không hoàn toàn tán thành với Collin.

"Giải thích."

"Mọi người, đây là Charlotte." Collin nói, hướng về phía tôi. "Cô ấy thấy tôi khi tôi đang đi săn. Cô ấy biết hết tất cả mọi thứ. Và tôi nghĩ nếu có một cơ hội, cô ấy có thể giúp ta thuận lợi trong mỗi cuộc đi săn."

"Anh đã nói với cô ta? Về bọn mình? Về mọi thứ ư?" Quinn cắt ngang. Cô thật sự đang khiến mình bị ghét đi. Tôi không phải là người phán xét.

"Cô ấy cũng sẽ tìm ra bằng mọi cách," Collin cãi lại. "Cô ấy không ngốc, sẽ không đúng đắn nếu giữ bí mật với cô-"

"Xin lỗi." Tôi bất thính lình nói. "Tôi không cần anh bảo vệ mình, Collin. Dù gì đi nữa chăng, về chuyện này-" Tôi làm một cử chỉ không thích hợp cho lắm để bao gồm cả phòng này và mọi người trong đó- "Tôi không cần biết đầy đủ mọi thứ. Chỉ cần biết rằng là tôi sẽ không đứng đó và bị sỉ nhục bởi đám người mà tôi không biết và nói chuyện như thể tôi không hề tồn tại vậy. Giờ tôi ở đây rồi. Đó là tất cả những gì quan trọng. Lý do duy nhất mà tôi ở đây chỉ để được một lời giải đáp. Tôi tận mắt thấy một cô gái bị giết hôm nay. Có ma thuật hay không, tôi muốn biết tại sao các người làm vậy và liệu nó có phải là điều chính đáng hay không thôi."

Có một sự im lặng ngắn diễn ra cho đến khi một người đàn ông giữa hai mươi tuổi lên tiếng.

"Cô thật gan dạ. Tôi có thể nói được tại sao anh thích cô ấy, Collin." Má tôi nóng lên. Collin quay đi hướng khác, xấu hổ và hững hờ lầm bầm phản đối. Người đàn ông vừa nói trông như một người nguy hiểm. Đôi mắt đen, hẹp lại trên một khuôn mặt nhợt nhạt, không có râu mà nó mang dấu tích của vẻ đẹp dưới được che đi sự hung dữ của mình. Đôi môi dày, lông mi dài, phần còn lại là những vết sẹo lồi lõm và cái mũi khoằm. Về phần tai, anh chỉ có mỗi tai phải. Anh mặc một cái quần (1) rằn ri màu xám, cổ áo đeo một cái phù hiệu có hình con dao găm trong bọc và được bao trùm trong cái bóng. Bây giờ tôi nhìn căn phòng kỹ hơn, cái phù hiệu bí ẩn ấy xuất hiện trên mọi người. Xăm trên bắp tay, may vào ống quần, thêu trên những cái măng-sét, lấp lánh trên những món trang sức.

[ (1) rằn ri: Loại quần trang trí theo họa tiết quân đội, dùng để ngụy trang.]

"Quinn." Amos búng tay, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ của mình. "Đưa Charlotte tham quan nơi này và mang cô ấy trở lại để tăng tốc công việc của chúng ta. Trong khi đó, tôi muốn nghe báo cáo về con mồi gần đây nhất của chúng ta, Collin."

"Theo tôi." Quinn gần như cười khinh bỉ với tôi. Cô nhìn tôi với ánh mắt thiếu tin tưởng và tôi biết cô ta nghĩ tôi là đồ phiền phức. Tôi thận trọng nhìn Collin và anh gật đầu để trấn an tôi. Tôi chậm rãi đi phía sau Quinn, mặc dù tôi thật sự không thích việc đi một mình với ai đó có thể tặng tôi một nhát dao găm xuyên tim để hoàn thành công việc đang dang dở này.