Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 25: Những sự phức tạp



Tôi phải ráng sức để giữ tốc độ với những bước chân dài của Quinn. Tôi chưa bao giờ là người tập thể thao bởi vì bọn họ nói đó không phải là điều mà con gái làm. Nhưng an toàn mà nói thì Quinn không giống như bất kỳ cô gái nào mà tôi từng gặp.

Cô thật đẹp- thậm chí là rất nổi bật. Tuy nhiên, có gì đó quá nhọn và khao khát gì đó trên khuôn mặt cô, có gì đó quá hung dữ ở mắt cô thậm chí để mình có thể được vẻ đẹp theo đúng nghĩa của nó. Cô không có dáng vẻ mong manh, cân đối được ưa chuộng bởi nhiều cô gái ở Easthaven hiện nay. Có lẽ tôi không phải là người đánh giá tốt nhất, nhưng cô ấy thật sự gây tò mò cho tôi và vì một số lý do tôi tuyệt vọng muốn cô ấy giống tôi. Tôi không hiểu tại sao. Có lẽ là một phần nhỏ do tôi tưởng tượng muốn người tôi tôn trọng được mọi người chấp nhận và công nhận. Và tôi tôn trọng cô.

Tôi chỉ không thể hiểu cô ấy.

"Ồ.." Tôi bước vào một phòng sinh hoạt chung khổng lồ, những từ tiếp theo đã bị đánh cắp khỏi tôi. Có một cái khối hình tròn lớn ở giữa căn phòng, bề mặt của nó được khắc lên những đường thẳng và đường cong. Khi tôi đến gần hơn, tôi nhận ra nó là cái bản đồ. Một cái bản đồ to lớn nằm trải dài từ Hòn Đảo Ember rực lửa, đầy nắng cho đến dãy núi tuyết ở phía bắc. Chi tiết trên bản đồ thật khó tin, và mỗi địa điểm được khắc trọn vẹn đầy đủ, cứ như là người làm ra nó dành cả đời để khám phá cái thế giới này vậy. Một biểu tượng nhỏ nhận định vị trí hiện tại của chúng tôi. Tôi để ý rằng có một vài hình thù nằm rải rác có vẻ bừa bãi theo một hệ thống trên mặt bản đồ như những quân cờ.

"Nhìn thôi, nhưng đừng có chạm vào." Giọng của Quinn phát ra phía sau tôi. Tôi kìm nén cú nhảy vì bất ngờ của mình lại.

"Mấy mảnh nhỏ này dùng để làm gì vậy?" Tôi hỏi, chỉ vào một cái.

"Đây là cách chúng tôi chọn mục tiêu." Có những chữ cổ được khắc lên mấy hình thù đó, như một thứ ngôn ngữ cổ đại và bị lãng quên. Tôi thấy có một số từ lặp lại. Trong khi tôi xem xét cái bản đồ, dạ dày của tôi chìm xuống một cách kì lạ.

"Chúng biểu thị cho những người sử dụng phép thuật.. phải không?" Giọng của tôi nghe ảm đạm hơn tôi nghĩ. Đôi mắt của Quinn nán lại ở tôi trong chốc lát, và tôi bất ngờ khi thấy chúng dịu đi một chút ít.

"Cô chắc hẳn nghĩ chúng tôi là quái vật. Săn những người vô tội và đoạt đi mạng sống của họ bằng một cách tàn nhẫn. Nhưng chính họ mới là quái vật. Nếu chúng tôi để chúng sống, chúng sẽ cướp đi nhiều mạng người hơn nữa. Những kẻ sử dụng phép thuật không phải là con người. Chúng không được làm từ thịt và máu như cô với tôi. Chúng chỉ là những lọ chứa việc làm xấu xa và độc ác thôi. Sử dụng khả năng của chúng cho mục đích ma quỷ, và để nuôi dưỡng sức mạnh của chúng. Nếu cô muốn bằng chứng, cô chỉ cần hỏi một người nào đó ở khắp nơi trên đường và hỏi. Họ sẽ nói cho cô về đứa trẻ nhỏ nhất của người làm bánh được tìm thấy thấy đang nằm chết ở làng xanh như thế nào, xương của nó đứt ra và nội tạng của nó thì dành cho những con quạ. Họ sẽ kể cô nghe có chuyện gì xảy ra với gia đình của thương nhân trong con hẻm tối mù, yếu ớt và không chuyển động cứ như là họ đã ra đi trong giấc ngủ của mình vậy. Thậm chí đứa trẻ cũng biết căn bản của bọn quỷ có năng lực như thế nào.

" Về chuyện đó, cô cũng có thể hỏi Collin. "

" Collin? Tại sao? "

Cô lưỡng lự như thể cô đã trúng thứ gì đó mà cô không nên nói.

" Tôi.. không có gì. Bằng mọi giá, cô đã biết sự thật rồi. "

Bước qua, cô đặt bàn tay đeo găng của mình trên đầu của một hình thù gần tôi nhất. Nó được làm từ gỗ sồi màu trắng ngà và được chạm trổ hình con sói, miệng nó mở ra trong một tiếng hú im lặng. Tôi nhận ra nó đại diện cho ai.

Không cảnh báo trước, nó tan ra thành bụi. Tôi xem nó tiêu tan vào không khí, bay lên bởi cái lạnh của mùa đông. Quinn nở một nụ cười khó khăn với tôi.

" Một con rồi. Còn hàng trăm con khác phải xử lí."