Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 27: Đi mất (kết thúc)



Cô ấy điên cuồng chùi máu khỏi đồ của mình. Màu đỏ tươi pha với nước bẩn, xoáy xuống mương với một hình dạng méo mó. Nó không phải là của cô. Tim đập thình thịch và đôi mắt đau nhói lên vì những giọt nước mắt của lời hứa, cô ngồi xổm gần cái giếng hoang, đôi tay của cô nắm chặt tấm vải với vẻ hưng phấn, cố cho bản thân cô thoát khỏi vụ giết người gần đây nhất của mình.

Khi đôi tay của cô ửng đỏ và trầy xước, những móng tay nứt ra và sứt mẻ và dơ bẩn, cô ngồi sụp xuống đất. Cô thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong cái giếng, và cô là cái bóng của bản thân mình trước đó. Đôi mắt của cô đỏ ngầu, đồng tử đen như than, cùng với hai quầng thâm đen. Cô không thể sống như thế này nữa.

Cô đã trở thành thứ gì rồi?

Thể xác và trí óc của cô không còn thuộc về mình nữa. Cô trả giá cho một thực thể khác, một thực thể đen tối hơn. Trong bí mật, giữa bóng tối và linh hồn, cũng như là những thứ xấu xa hơn trú lại. Cô có thể cảm thấy được ma thuật, sức mạnh chảy trong mạch máu của cô, nhưng nó không phải của cô. Và nó không tốt.

Đêm đó, cô vào rừng một lần nữa. Bóng tối từng là nỗi sợ của cô giờ đã không còn là vấn đề gì với cô nữa; sự thật là, cô cảm thấy kỳ lạ khi ở nhà. Cô đến tìm nguồn cơn của tất cả sự đau khổ của mình, món quà từ thiện mà nó thật ra là một lời nguyền. Cô giấu con dao dưới những nếp váy của mình, lẻn lấy trộm từ nhà bếp vào hôm nay khi những người hầu không để ý. Cô cầu mong mình sẽ không dùng đến nó, nhưng một người không bao giờ có thể quá cẩn thận.

Những chú dế. Một tiếng xào xạc trong những bụi cây. Ngón tay của cô lướt qua con dao bàn ăn.

Không có gì xảy ra cả. Sự căng thẳng tràn ra từ vai cô, nhưng cũng không hẳn. Cô không thể để cho sự phòng bị của mình buông xuống. Cô phải tiếp tục di chuyển, nhưng sự thúc giục quay lại nhìn quá mạnh mẽ, choáng ngợp. Nỗi sợ duy nhất là cô sẽ thấy được thứ gì nếu tiếp tục đi tiếp.

Cô tới chỗ đám cây tường vi dày đan lại với nhau và vài quả thông đang bao trùm lấy cái bóng xanh. Mặt trăng nhìn trộm xuyên qua cái cây như một đứa trẻ ngại ngùng, những ánh trăng bạc tạt ngang qua ngọn cây. Đây là lần đầu tiên cô đến đây kể từ hôm ấy. Những mạch máu nổi trên cổ cô, và hơi thở của cô trở nên gấp rút, hổn hển. Nếu như cô mắc sai lầm khi đến đây? Nếu như mụ phù thuỷ ấy quyết định sẽ sử dụng hết cơ thể cô sau mọi thứ, và tước đi mạng sống của cô khỏi chính cơ thể mình như là người yếu đuối như cô? Con dao không thể bảo vệ cô lại được lời nguyền. Tay cô bắt đầu run rẩy, hững hờ trên cán dao.

Nhưng cô cạy cái bụi rậm ấy ra, nhăn nhó khi những cái gai cạo vào lớp vải mỏng trên cẳng tay của mình. Cô ráng sức sử dụng con dao để cắt những gì vướng trên lối đi của mình, nhưng cánh tay của cô run đến mức cô sợ rằng mình sẽ vô tình cắt luôn ngón tay. Sau khi đấu tranh và thở hổn hển vì cơn đau, cô bước lảo đảo xuyên qua những bụi mâm xôi và hiện ra ở phía bên kia.

Đang kéo cái xác của mình về phía trước, cô vô tình gặp ngay lối đi quen thuộc. Bình minh đang nhô lên, nên cô phải nhanh chân. Và ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi mặt trời mọc? Có lẽ cô chỉ nghĩ đơn giản thôi không tồn tại nữa, nếu cô phải như thế này mãi mãi.

Sau khi đi được một lúc mà vẫn chưa thấy nơi cần đến, cô cảm thấy sự mệt mỏi được đặt sâu vào trong xương mình. Và không phải là lần đầu tiên trong ký ức gần nhất, cô đã không còn ở trong cơ thể mình nữa. Như một hồn ma cô độc, lơ lửng, mãi mãi bị kẹt giữa giấc mơ và thực thực, mộng du dưới đáy đại dương, Cô để ý khi nào buổi sáng đến. Cái nhà tranh cũ kĩ, mục nát ấy từng khiêm tốn với vẻ bề ngoài của nó, giờ không tìm thấy nữa.

Và trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh của mình, một khoảnh khắc tỉnh táo đã bắn vào cô. Cơ hội cứu rỗi cô cuối cùng, lựa chọn còn lại của cô, đã biến mất nhanh như lúc cô kiếm được nó vậy. Và cô biết rằng mình chưa xong với việc này đâu.

Phần 1. Kết thúc.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!