Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 4: Khu rừng



Màn đêm buông xuống rất nhanh khi tôi đi dạo xuyên vào rừng. Tay tôi xoay chiếc nhẫn bạc trên ngón tay một cách đãng trí, được điểm xuyến bởi một viên ngọc màu tím. Charlotte không đi với tôi hôm nay và sâu trong tâm trí tôi lại mừng vì việc đó. Chị ấy năn nỉ tôi tham gia với những người bạn của chị ấy đi thuyền uống trà, cùng đeo ruy băng và ăn bánh ngọt dưới sông. Tôi đã thấy cách mà những nhỏ con gái khác trong làng thì thầm về tôi. Sự giả tạo, chế nhạo của bọn nó trông như được che giấu ở dưới lòng tốt giả mạo. Charlotte chẳng bao giờ để ý. Trong khi mắt chị ấy thấy toàn là những thứ xinh đẹp và mềm mại và tươi sáng trên thế giới này, tôi thấy những mặt xấu của chúng.

Có gì đó bắt mắt tôi. Nhiều cây tường vi tụ lại với nhau trông rất dày và quả thông bao vây một cái bóng xanh. Bất chấp việc biết rõ khu rừng này như mu bàn tay, tôi không nhớ rằng mình đã thấy thứ gì như vậy. Đến gần hơn, tôi cố nhấc bức tường được làm bởi cây mâm xôi lên, nhưng chúng chặt cứng. Bỗng nhiên tôi giật lên. Những chiếc lá được bao bọc bởi những cái gai nhọn. Máu, đỏ tươi và nhiều, hoa nở xuống đất ngay chỗ mà tôi bị gai đâm ở lòng bàn tay. Một giọt máu nhỏ nhỏ xuống cổ tay tôi và rơi xuống đất, mặt đất đang nhận lấy nó.

Chưa từ bỏ, tôi kiếm một cây gậy ở khu vực xung quanh để làm mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Nhưng khi tôi quay lại, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Những cây mâm xôi đã biến mất, gai và mọi thứ cũng vậy. Cứ như là chúng chưa hề tồn tại. Một lối mòn gồ ghề dẫn vào một nơi sâu hơn, tối hơn của khu rừng. Có một cảm giác lạ tràn khắp người tôi, và tôi cảm thấy đôi chân tôi đang kéo tôi đi theo lối mòn đó như nó đang thuyết phục tôi vậy.

Sau khi đi một mình dọc theo lối đường mòn được một lúc mà không có điểm kết thúc, tôi muốn quay lại. Charlotte sẽ tự hỏi tôi đang ở đâu. Bố cũng vậy, mặc dù ông không quan tâm tới tôi cho lắm. Trời đã tối và tôi không mang theo đèn lồng. Nếu tôi đi lạc, tôi có thể gặp nguy hiểm một cách nghiêm trọng. Tôi có thể đi, không chút nghi ngờ, vào một cái bẫy của thợ săn và bị bỏ rơi ở dưới đáy hố. Tệ hơn, tôi sẽ là bữa tiệc cho đám sói. Viễn cảnh trước mắt thật rùng mình, và tôi chuẩn bị quay lại.

Tiếp đó, bằng một cách nào đó, không thể giải thích được, nỏ xảy ra lần nữa. Nơi mà chỉ có bóng tối vô tận và một lối mòn ngoằn ngoèo trước đó, một cái nhà tranh xuất hiện trong phạm vi cách đó vài feet. Tôi ngạc nhiên, tự hỏi sao tôi có thể không thấy nó trước đó. Mặc dù nó hơi tả tơi, bên ngoài mục nát, với những bức tường mòn và cánh cửa đang đóng bị hỏng, những chiếc cửa sổ bẩn được chiếu sáng bởi ánh sáng. Tôi nhìn ngắm, say mê, khi những ánh sáng đến từ trong nhà tranh nhấp nháy bật và tắt trong khoảng thời gian không đều.

Tôi mạo hiểm tiến tới gần hơn. Trong khi không phải cá nhân đặc biệt gan dạ, có gì đó về nơi đó kéo tôi lại gần. Nhiều thứ kỳ lạ hơn đã xảy ra trong vài tiếng còn nhiều hơn cả suốt cuộc đời của tôi. Nếu có gì xảy ra, đây là định mệnh đang ra dấu. Tôi chưa sẵn sàng để quay lại cho đến khi tôi thỏa mãn.

Nuốt lại những nghi ngờ của mình, tôi giơ tay lên để gõ cửa. Nơi này nhìn như bị bỏ hoang, nhưng ánh đèn chắc phải biểu thị cho sự xuất hiện của con người. Tôi chùn bước. Mảnh vụn gỗ cũ trông như muốn sụp đổ với một cái chạm nhẹ nhất. Nhưng trước khi tôi có thể gõ, cánh cửa tự mở ra với tiếng cọt kẹt lớn khiến tôi nhảy giật lên.

Hoàn toàn bị làm phiền ngay lúc này, tôi nhìn lướt qua căn phòng để tìm kiếm mọi dấu hiệu của sự sống. Tuy nhiên, một mùi hôi thối xộc vào mũi tôi. Tôi bịt miệng lại. Sau đó có gì đó đánh tôi.

Nó có mùi như thịt thối. Tôi mở miệng ra để la lên. Một giọng nói cao, ồm ồm, những âm thanh hân hoan từ trong bóng tối.

"Ta đã chờ đợi ngươi!"