Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 5: Phù thuỷ



Tên của cô ấy là Medea, cô ấy tốt hơn tôi nghĩ.

Sau khi tôi ngừng run rẩy và chiến đấu với nỗi kinh hoàng, cô ấy xin lỗi tôi vì mùi hương kinh khủng của món thịt hầm "tự làm". Nó sủi bọt trong chiếc vạc sắt như tiếng của một con rắn đang rít lên, một màu cam tươi. Đáng tiếc là mùi nó hôi khủng khiếp, cô ấy nói, chỉ được phục vụ để che đi hương vị ngon lành của nó. Cô mời tôi một chén và tôi đã từ chối một cách khéo léo.

"Thứ lỗi cho người bạn lông lá của tôi," Medea nói, hất hàm về phía con mèo đen to bự nằm dài trên chiếc ghế dư trong căn phòng trống trải. Nó hao hao một con báo đen nhỏ bởi kích cỡ dị thường của mình. Tôi quan sát, không cử động, khi nó duỗi thẳng người ra một cách uể oải và làm sạch móng vuốt trắng sáng của nó. "Asmodeus có thể hơi phấn khích quá mức."

"Tôi không có!" một giọng nói, chói tai làm tôi giật bắn mình vì khiếp sợ một phút trước, tuôn ra từ cổ họng con quái vật. Tôi hoàn hồn lại, trước khi nhớ ra con mèo có thể nói.

"Suỵttt" Người đàn bà, Medea, mắng. "Mi đang dọa khách của chúng ta sợ đấy!" Cô quay lại nhìn tôi và tôi tỏ vẻ căng thẳng. Cô ấy có một gương mặt sắc sảo, má nhiều vết hằn do thời gian để lại. Ánh đèn le lói chỉ làm nổi bật lên cái mũi diều hâu và xương gò má nhọn hoắt của cô ấy. Nhưng đôi mắt cô ấy long lanh và sáng lên với một sự tò mò. Nó là khía cạnh sống động nhất của cô ấy. Thứ gì đó nói với tôi rằng không được xem nhẹ người đàn bà này. Có một sự nghi ngờ sâu trong thâm tâm tôi, một cái gì đó lôi kéo tôi từ khi tôi đặt chân vào ngôi nhà tranh.

"Cô sống ở đây à?" tôi hỏi dồn. Tôi chưa bao giờ giỏi về việc bắt chuyện. Đặc biệt hơn nữa người đối diện tôi đã khẳng định cô là một phù thủy độc ác thời cổ đại, đồng hành cùng với thú cưng biết nói của mình.

"Tất nhiên rồi, Jane." gương mặt giống cáo của Medea nở ra một nụ cười. Thật là một khung cảnh đáng lo ngại. Hàm răng cô sáng bóng như một răng của thú ăn thịt được bôi qua một lớp sáp. Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi tự hỏi nếu cô ấy giống động vật hơn con người. Tôi quên phản hồi lại, quên luôn hỏi cô ấy làm sao cổ có thể biết tên tôi khi tôi còn chưa giới thiệu bản thân.

"Đây chỉ là nơi ở khiêm tốn của tôi. Có thể nhìn nó không giống vậy lắm, nhưng ở đây ẩn chứa nhiều bí mật. Đó là lý do tại sao khu vực xung quanh được kiểm soát để ngăn chặn bất kì, à, những vị khách không mời."

"Tôi xin lỗi."

"Ôi không, đừng như thế chứ!" Medea nghe có vẻ như thật sự sốc. "Asmodeus và tôi thấy cô đi tới."

"Ý cô là gì?"

Cô ta nhoẻn miệng cười như thể cô ta biết điều gì đó mà tôi không biết. "Cưng à, đừng có mà khờ dại. Ta có thể cảm nhận nỗi đau khổ, sự tuyệt vọng, sự do dự của cưng từ cả dặm xa kia kìa. Ý của ta là, cưng đang gặp rắc rối. Có một sự u ám trong cưng, một thứ lớn dần từng ngày và đe dọa để nuốt chửng cưng. Bóng tối tích dần khi sống trong một cái bóng của người khác, một người tốt hơn cưng."

Đầu tôi choáng váng. Làm sao cô ta biết được cơ chứ? Cô ta biết được những gì rồi?

"Ta sẽ nói cho cưng những thứ mà cưng muốn biết và nhiều hơn nữa," Medea tiếp tục nói như thể cô ta đọc được suy nghĩ của tôi. "Ta có thể ban cho cưng những gì cưng muốn. Chị gái của cưng không có ngây thơ và vô hại như những gì nó đang giả vờ đâu."

"Tất cả những gì ta muốn hỏi cưng là.." Chiếc cửa sổ kêu lạch cạch khi gió thổi ngang qua và đập mạnh vào những bức tường, gào thét như hàng ngàn linh hồn đau đớn. Đôi mắt của cô ta sáng lên với một lời hứa hay thứ gì đó khác. Thứ gì đó nhẫn tâm và bất nhân vượt qua cả những gì tôi có thể hiểu.

"Cưng có thể chơi một trò chơi với ta. Đơn giản thôi, luật cũng vậy. Thắng, thì những gì cưng khao khát sẽ thuộc về cưng. Còn thua, cưng sẽ chết."