Cái Giá Của Sắc Đẹp

Chương 6: Trò chơi



Tôi cần tất cả những gì tôi không có để chạy trốn.

Nhưng móng vuốt sắc nhọn chết người của con quái thú mà Medea nuôi, Asmodeus, kết hợp với trí thông minh hiếm có lấp lánh trong đôi mắt thạch anh của nó khiến tôi chú ý. Tôi khẳng định nó sẽ xé toạc tôi ra từng mảnh khi cô ta nói ra từ đầu tiên. Điều đó thậm chí chẳng tính đến chuyện tôi sẽ bị phù phép và biến thành nạn nhân của những câu bùa chú và nguyền rủa của mụ phù thuỷ nếu không vâng lời.

Sự tò mò bên trong tôi cảm thấy khi gặp Medea và tiến tới căn nhà tranh của cô ấy dường như là sự điên rồ nhất lúc bây giờ. Nếu tôi bỏ mạng tại đây, sẽ chẳng ai biết cả. Cô ta nhất định sẽ dùng câu bùa chú khùng điên nào đó để xóa sự tồn tại của tôi ra khỏi thế giới này.

Sẽ không ai biết cả.

Sẽ không ai quan tâm cả.


Không ai ngoại trừ Charlotte. Chị gái rạng rỡ, vui tươi hay cười của tôi. Charlotte hoàn hảo. Tôi kéo áo choàng của mình gần lại quấn quanh người. Chị ấy sẽ khóc vì tôi chứ?

"Cưng sẵn sàng chưa, Jane?" Medea phát ra tiếng nói khàn khàn.

"Luật chơi là gì?" Giọng tôi cứng rắn, làm chính bản thân tôi bất ngờ. Môi của Medea cong lại thành một nụ cười bí ẩn của loài bò sát.

"Như ta đã nói, đơn giản lắm." Cô ta cầm ra một cái tô. "Có hai tấm thẻ trong tô này. Một tấm thẻ là một bông hồng đẫm máu. Tấm còn lại là một con cừu non. Chọn trúng bông hồng thì cưng chết. Chọn trúng con cừu non thì cưng thắng."

Tấm thẻ lật úp xuống mặt bàn. Tôi nhìn chằm chằm vào cái tô, lòng thầm mong nó biến mất. Đã có bao nhiêu người đến đây trước tôi rồi? Bao nhiêu người đã ngồi ở cái bàn này, mạng sống như ngàn cân treo sợi tóc? Đã bao nhiêu người vấp ngã vào miền phù thủy trong sự chết chóc của màn đêm, và trở thành con mồi trong trò chơi của ả và bị thao túng?

Tối nay tôi sẽ không chết.

Tôi với tay tới cái tô và bóc đại một tấm thẻ, đảm bảo rằng chỉ có mình tôi thấy mặt sau của nó. Là một bông hồng đẫm máu. Đôi mắt của Medea chưa bao giờ ngừng theo dõi ánh mắt tôi.

"Tôi thắng rồi," Tôi nói.

Medea chồm tới định chộp lấy tấm thẻ để thấy mặt sau của nó, nhưng tôi đã nhanh hơn, dúi nó vào ngọn nến chập chờn trước khi cô ta kịp cầm lấy nó. Cô ta quan sát ngọn lửa từ từ nuốt chửng tấm thẻ, biểu cảm của cô ta thật khó hiểu. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ tôi đã thấy tấm thẻ nhấp nháy ánh sáng tím, nhưng có lẽ tôi chỉ bị hoa mắt. Trong vài giây, nó tan thành tro bụi. Tôi kéo tấm thẻ còn lại từ cái tô và lật nó lại trên mặt bàn.

Là một bông hồng.

"Tôi thắng." tôi lặp lại lần nữa. Sự im lặng kéo dài vô tận, chỉ còn mỗi tiếng gió thổi mạnh.

"Cưng thắng rồi." cuối cùng cô ta cũng đồng ý.

"Ha ha" Asmodeus cười như quạ. Giọng điệu của nó the thé và khó chịu. Trong vài giây, Medea thay đổi từ một mụ phù thủy giết người đáng sợ sang một người phụ nữ trung niên tốt bụng hiếu khách.

Bây giờ tôi đang đề phòng cô ta. Cô ta sẽ giải quyết mối đe dọa của mình chứ? Trò chơi thẻ đã kết thúc, nhưng trò mới dường như chỉ vừa bắt đầu. Ánh mắt cô ta xảo quyệt, toan tính khi nhận ra tôi không ngu ngốc. Tôi nghĩ lại lời nói khó hiểu của cô ta về Charlotte. Làm sao chị ấy có thể không ngây thơ như những gì chị ấy giả vờ chứ. Ý cô ta là gì?

Như bây giờ, tôi có thứ gì đó chống lại mụ phù thủy. Một thứ gì đó để thỏa thuận. Nên tôi phải chơi những tấm thẻ một cách khôn ngoan. Tôi có thể ước bất cứ thứ gì tôi muốn. Nhưng điều tôi muốn là gì?

Trò chơi đang tiếp tục. Và cuối cùng, tôi cũng bắt đầu cười.