Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 19: “tôi đau.”



Editor: Yuu
Để theo sát vai diễn, Nam Chức đã đến thư viện đại học B để mượn sách tham khảo.

Khuôn viên trường học vào ngày chủ nhật sôi động hơn nhiều so với ngày bình thường.

Sân thể dục chéo quảng trường trung tâm chật cứng người. Tiếng reo hò, tiếng cổ vũ đang xen vào nhau.

Hình như là trường đại học đang tổ chức một giải đấu bóng rổ, hôm nay là một trong những trận đấu bán kết.

“Cậu có nhìn thấy nữ sinh học ở đại học Ngoại Ngữ bên cạnh không?”

Có mấy nữ sinh đang thảo luận vấn đề gì đó ở phía sau Nam Chức.

“Ai cơ?”

“Còn có thể là ai được chứ? Chính là người trong đội cổ động của đại học Ngoại Ngữ ý.”

“Cô ấy á. Có thể không nhìn thấy sao? Trên cái sân thể dục này ngoại trừ trái bóng ra thì cô ấy là người được để mắt nhiều nhất.”

“Ha ha, ghen tỵ sao? Nhưng cũng buộc phải ghen tỵ thôi, ai bảo người ta là bạch phú mỹ tiêu chuẩn chứ? Nghe nói gia đình làm nghề kinh doanh vật liệu xây dựng, khu ký túc xá mới xây của trường đại học Ngoại Ngữ hình như là do gia đình cô ấy ủng hộ.”

“Thật sao? Xinh đẹp lại còn có tiền. Trời ạ, ghen tỵ muốn chết.”

Nam Chức lắng nghe cuộc thảo luận của mấy nữ sinh đó, sau đó cũng nhìn về phía đám đông.

Không phải đầu người thì cũng là đầu người, sao có thể nhìn thấy được bất kỳ hoạt náo viên nào của đội cổ động chứ? Cô cũng chỉ thoáng tò mò một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

Nam Chức đã dành cả buổi chiều trong thư viện.

Không thể không nói, nếu muốn tìm một nơi chứa đựng bầu không khí học tập sau khi tốt nghiệp thì thư viện chính là sự lựa chọn tốt nhất. Nếu là ở nhà, cô tuy rằng có thể kiềm chế được bản thân, nhưng ý nghĩ phải nằm lên giường luôn thôi thúc cô từng phút từng giây.

Sau một hồi chọn vài quyển sách chưa đọc, Nam Chức đi đến máy mượn sách tự động để mượn chúng.

Rời khỏi thư viện, cô định đi mua chút đồ ăn ở phố ăn vặt bên ngoài trường học, tình cờ lại đi ngang qua quảng trường trung tâm.

Trận đấu bóng rổ hừng hực khí thế trước đó đã kết thúc, khán giả trên sân lần lượt giải tán, dòng người đi trong quảng trường đông nghịt.

Đúng lúc này Trần Diệp An lại gọi điện tới. Chỗ sách trên tay Nam Chức khá nặng, cô phải dựa vào một cái cây mới có thể kết nối được điện thoại.

Vừa mới nói “Alo” thì một tiếng hét lớn vang lên lấn át giọng nói của Trần Diệp An trong ống nghe.

“Giai Ni, anh thích em! Hẹn hò với anh nhé!”

Một chàng trai cao lớn mặc đồng phục bóng rổ quỳ một gối xuống đất, trong tay ôm một bó hoa hồng đỏ. Xung quanh chàng trai đó là những người anh em cùng đội và các bạn học khác đang cổ vũ cho anh ta, hô vang “Đồng ý đi”.

Nhưng, cô gái đó lại không đón nhận lấy bó hoa hồng.

Đường Giai Ni hất tóc, gợi cảm lại đáng yêu trong chiếc váy hồng nhạt ngắn in hình trái tim, đôi chân dài thẳng tắp khiến người nhìn cũng phải lóa mắt.

“Cảm ơn cậu.” Cô ấy mỉm cười, nhưng nụ cười lại không hề chân thành chút nào: “Ở trường còn có chút việc, tôi phải đi trước đây. Tạm biệt!”

Chàng trai đó đứng dậy giữ cô ấy lại. Đường Giai Ni cười cho có lệ, không nói “Tôi không thích cậu” mà cũng không nói “Được, chúng ta hẹn hò đi”, chỉ để chàng trai giữ tay mình như vậy, để mọi người vây xung quanh xem “Sự chân thành” mà chàng trai đó đối với cô ấy.

“Chức Chức, cậu có đang nghe không vậy? Alo?”

Nam Chức còn chưa kịp trả lời thì Đường Giai Ni đã đi về phía cô. Cô vội vàng cúp điện thoại.

Nhanh chóng xoay người lại liền đụng phải người ở đằng sau.

“Tôi xin lỗi.” Người kia nói: “Tôi nên chào hỏi cậu trước mới phải.”

Nam Chức ngẩng đầu liền thấy, là Chu Trạch.

Chu Trạch cũng đang mặc đồng phục bóng rổ, mồ hôi trên trán còn chưa khô hẳn.

“Cậu có sao không? Tôi chỉ là nhìn thấy có người giống cậu nên mới đi tới đây, không ngờ…”

Nam Chức liếc nhìn Đường Giai Ni chỉ cách mình không tới vài mét, cô ấy như đang cưỡi gió đi tới vậy!

Không phải thành phố B lớn lắm sao? Tại sao ở đâu cũng gặp người quen vậy?

Dưới tình thế cấp bách, Nam Chức nói: “Chu Trạch, tôi mời cậu ăn cơm! Đi nhanh thôi!”

Chu Trạch: “…”

*

Nam Chức mời Chu Trạch ăn một bữa đơn giản tại một nhà hàng kiểu Tây gần đại học B.

Thấy Nam Chức có chút thất thần, Chu Trạch chỉ nhìn chứ không hề hỏi nhiều, yên lặng ăn cơm.

Sau khi ăn xong, Chu Trạch đề nghị đưa Nam Chức về nhà.

Vừa hay cô cũng không muốn ở lại khuôn viên trường đại học nữa nên đã đồng ý lời đề nghị của anh ta.

Trên đường, bầu không khí trong xe khá buồn tẻ.

Mấy lần Chu Trạch định bắt chuyện trước nhưng lại không thể nói thành lời.

Chờ đến khi dừng đèn đỏ, lại vô tình nhìn thấy biển quảng cáo sản phẩm của L.Z, anh ta mới có cơ hội.

“Lần trước tin đồn của cậu ở chỗ đó đã truyền về khu văn phòng của bọn mình đấy, cậu có biết không?”

“Gì cơ?” Nam Chức quay đầu lại liền nhìn thấy biển hiệu của L.Z, lập tức hiểu ra: “Cậu cũng biết sao?”

Chu Trạch cười nói: “Không chỉ mỗi biết, tôi còn đoán được tin đồn từ đâu đến khi nó mới bắt đầu lan truyền.”

“Vậy sao?”

“Cậu đừng hiểu lầm.” Anh ta nói: “Tôi nghe xong cũng coi như là chưa nghe thấy.”

Nam Chức không nói thêm gì.

Khi ô tô chạy vào trung tâm thành phố, đèn đỏ xuất hiện ngày càng nhiều hơn, thời gian chờ đợi cũng như kéo dài hơn.

Cuối cùng Chu Trạch không thể kìm nén lại được nữa.

“Nam Chức, cậu có coi tôi là bạn không?” Anh ta hỏi.

“Hả?” Nam Chức đang trong trạng thái mất hồn nên phản ứng tương đối chậm: “Cậu nói vậy là có ý gì?”

Chu Trạch thở dài, thẳng thắn nói: “Tôi có tình cảm với cậu, hẳn là cậu đã nhận ra từ trước đúng không? Cho nên sau bữa ăn đó, cậu mới kiên quyết không để tôi đưa cậu về.”

“…”

Sao đề tài nói chuyện lại biến thành như vậy chứ?

Nam Chức buồn bực, đáng ra cô không nên ngồi lên chiếc xe này mới phải.

Nhưng sau đó, những lời Chu Trạch nói lại làm cô thấy rằng mình đã lo lắng quá nhiều rồi.

“Lần đó sau khi quay về tôi đã nghĩ lại, tôi đối với cậu… Xin lỗi, cậu thật sự rất xinh đẹp.” Anh ta nói: “Con người ai cũng yêu thích cái đẹp, và tôi cũng không ngoại lệ.”

Nam Chức cũng mỉm cười, nói: “Cảm ơn lời khen của cậu. Vậy là bây giờ cậu đã nhìn rõ vẻ bề ngoài của tôi rồi, đúng không?”

Chu Trạch muốn nói là “Không phải”, nhưng khi lời nói đến đầu môi, anh ta lại gật đầu.

Cũng không cần thiết phải giải thích nhiều như vậy.

Anh ta và cô không phải người đi cùng một con đường, làm bạn cũng khá tốt.

Khi vấn đề đã được giải quyết rõ ràng, Chu Trạch cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Nam Chức cũng không cần lúc nào cũng phải căng như dây đàn, sợ sẽ đưa ra tín hiệu sai với người ta.

Hai người trò chuyện thêm một lúc, rất nhanh liền tới cửa chung cư Vân Nặc.

Ngôn Trạm quay trở lại Vân Nặc để lấy một vài dữ liệu cá nhân quan trọng.

Lúc rời khỏi tòa nhà, Khang Tuyền có gọi điện thoại tới.

“Tối nay có đến 1901 không?” Khang Tuyền hỏi: “Doanh Xuyên đã về rồi, cùng nhau làm một ly đi, gọi cả Lăng Hách nữa.”

Ngôn Trạm đang định đáp lại thì một chiếc Buick dừng lại ở lối đi phía trước.

Nam Chức bước từ trên ghế phụ xuống. Cửa kính xe hạ xuống, để lộ khuôn mặt của người lái xe.

“Cảm ơn.” Nam Chức khom lưng vẫy tay với người ở bên trong: “Trên đường về lái xe cẩn thận, lái từ từ thôi.”

Chu Trạch cũng vẫy tay, hai má lúm đồng tiền dần lộ ra, anh tú như ánh mặt trời.

“Có thời gian thì cùng nhau ăn cơm nhé.” Anh ta nói: “Tôi về đây.”

Nam Chức ôm mấy quyển sách xoay người lại. Ngôn Trạm nghiêng người nấp vào sau mấy cái cột La Mã.

“Cậu có nghe anh nói không đấy?” Khang Tuyền hỏi.

Ngôn Trạm siết chặt điện thoại, cơ mặt căng ra, xung quanh bao trùm từng đợt khí lạnh lẽo.

Khang Tuyền mãi cũng không nhận được câu trả lời, trong lòng thấy có chút sốt ruột, lại nói: “Thằng nhóc này mau nói gì đi! Lăng Hách nói gần đây cậu không được bình thường, cậu thật sự có chuyện gì sao? Vì cô gái kia hả? Không đến mức đó chứ. Cậu tới đây đi, anh sẽ giới thiệu cho cậu những cô gái tốt hơn.”

“Không cần.”

“Cậu nói…”

Ngôn Trạm cúp điện thoại.

Anh quay đầu nhìn cô gái vừa mới xuống xe —— Cô vừa vẫy tay với người đó, nụ cười trên môi vô cùng ngọt ngào.

*

Nam Chức mở cửa bước vào nhà.

Đặt mấy quyển sách xuống, Quýt nhỏ kêu meow meow chạy tới cọ cọ vào chân cô, cầu xin được vuốt ve.

Cô xoa xoa đầu Quýt nhỏ hai lần, sau đó bảo nó tự chơi, còn mình thì ngồi ngơ ngác trên ghế sofa.

Kim phút nhích từng chút một, sau đó không biết đã đi được nửa vòng từ lúc nào.

Nam Chức vẫn ngồi yên trên ghế sofa trong tư thế đó.

Ánh nắng ngoài cửa sổ dần dần ngả sang màu vàng, lười biếng tràn vào nhà, chiếu trên người cô, như muốn phủ lên cô một lớp vỏ bọc không thể xuyên thủng.

Reng reng reng ——

Điện thoại đổ chuông, số nước ngoài.

“Tiểu thư, là tôi.”

Fannie là người chịu trách nhiệm chăm sóc bà ngoại và dì của cô ở nước Mỹ. Cô ấy đã làm việc tại nhà bọn họ được gần 5 năm, rất trung thành và tốt bụng.

“Fannie, sao cô lại gọi điện cho cháu vậy ạ? Bà ngoại đã xảy ra chuyện gì sao?” Nam Chức đứng bật dậy.

Fannie nói: “Không phải, không phải, sức khỏe của Sofia rất tốt. Là người đó. Người đó lại gọi điện tới.”

Trái tim Nam Chức run rẩy.

“Người đó đã nói chuyện với Sofia một lúc. Sofia không biểu hiện gì ra ngoài, nhưng bà ấy vẫn luôn ở trong phòng không ra ngoài sau khi cúp máy.” Fannie nói: “Tiểu thư, hình như người đó gọi điện tới hỏi thăm cô.”

Khóe miệng Nam Chức nhếch lên một tia giễu cợt.

Hỏi thăm cô? Hỏi thăm làm gì?

“Fannie, phiền cô làm một chút điểm tâm mà bà ngoại cháu thích rồi mang vào phòng giúp cháu.” Cô nói: “Một lát nữa cháu sẽ gọi điện cho bà ngoại sau.”

“Vâng, tiểu thư.”

Nam Chức mím môi, nghĩ nghĩ một hồi rồi lại dặn dò: “Nếu người đó lại gọi điện tới, phiền cô trực tiếp cúp máy giúp cháu.”

Bỏ ngoài tai hết âm thanh của thế giới bên ngoài, Nam Chức lại chìm đắm vào thế giới riêng của mình.

Khi đó, cô còn nhỏ, không hiểu chuyện cũng không nhớ được điều gì.

Nhưng cô lại nhớ rõ người mẹ thích cười của mình luôn rời giường vào lúc nửa đêm rồi bí mật ngồi khóc trên ghế sofa; Còn cả người ba không thích về nhà, vừa về là đóng cửa cãi nhau với mẹ cô, sau đó rời khỏi nhà và không bao giờ quay trở lại nữa.

Sau bao nhiêu năm, những ký ức tuổi thơ nên trôi qua theo thời gian mới phải.

Nhưng có một số điều cô càng muốn quên thì chúng càng được ghi nhớ rõ ràng, không liên quan gì đến thời gian hay tuổi tác.

“Meow ~”

Quýt nhỏ nhảy lên sofa, không làm nũng, chỉ lẳng lặng nằm ở một bên.

Nam Chức dụi mắt, vuốt ve Quýt nhỏ rồi nói: “Chị ra ngoài mua chút thức ăn đóng hộp cho em nhé. Nhân tiện cũng tự nấu cho mình một bữa lớn luôn!”

Nói đi là đi.

Nam Chức thay một bộ quần áo bình thường rồi xuống siêu thị bên cạnh chung cư, điên cuồng mua sắm.

Cuối cùng vì mua quá nhiều thứ nên cô chỉ có thể mua thêm hai chiếc xe đẩy nhỏ.

Ngôn Trạm có một cuộc hội nghị trực tuyến xuyên quốc gia vào tối nay.

Tài xế đưa anh đến dưới chân tòa nhà, sau đó nghe theo chỉ dẫn của anh rồi tan làm.

Chiếc Bentley màu đen chậm rãi lái đi, đèn pha chiếu sáng con đường phía trước, hiện ra bóng hình Nam · cuồng mua sắm · Chức với chiếc xe đẩy trong tay.

Nam Chức đang tự mình lau mồ hôi. Cô ngẩng đầu lên nhìn người nào đó, trong lòng có chút sửng sốt.

Đây là một trong số ít những nơi họ gặp nhau ngoài thang máy.

Nhưng sau đó bọn họ vẫn phải đi thang máy với nhau.

Ngôn Trạm liếc nhìn chiếc xe đẩy trong tay cô.

Lá cần tây lộ ra từ nắp xe đẩy, mùi thơm của rau và trái cây cũng thoang thoảng bay từ xe ra… Mua nhiều như vậy sao có thể ăn hết một mình chứ?

Ngôn Trạm đen mặt, bước vào tòa nhà trước.

Nam Chức nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy người này thật khó hiểu. Bày bộ mặt đen xì ra cho ai xem vậy?

Cô kéo xe đẩy đi theo ở phía sau.

Rãnh dưới cửa thang máy không bằng phẳng chút.

Khi Nam Chức kéo xe đẩy, bánh xe bị kẹt lại, cô cố gắng hết sức mà vẫn không thể kéo ra được.

Trong lòng tức khắc thấy bực bội. Cô nhíu mày, dùng sức đẩy một cái, chiếc xe không đứng vững mà lao tới, “hộc máu” đổ xuống đất.

Nó không phù hợp với cô chút nào!!!

Nam Chức chống hông đá chiếc xe đẩy một cái, sau đó hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống nhặt đồ.

Ngôn Trạm nhìn đồ ăn đầy ở trên đất, thầm nghĩ cô thật sự muốn nấu ăn mà.

Nấu cho tên tiểu bạch kiểm kia ăn sao?

Trái tim chợt nghẹn lại đau đớn, anh cố nén nó xuống, rồi ngồi xổm xuống giúp cô nhặt nó lên.

“Không cần đâu, tôi sẽ tự làm.” Nam Chức nói.

Ngôn Trạm vẫn tiếp tục nhặt nó lên, nhưng vẻ mặt của anh trông rất miễn cưỡng, rất mất kiên nhẫn.

Nam Chức thật sự không hiểu. Nếu anh đã không muốn làm thì việc gì anh phải khom cái thắt lưng quý giá của mình xuống làm gì?

Chẳng lẽ ngoài bị hoang tưởng bị hại, tự luyến, kiêu ngạo ra thì anh còn có khuynh hướng thích tự ngược bản thân sao? Thật là đáng sợ, đáng sợ.

Hai người gần như đã nhặt xong hết. Khi Ngôn Trạm đưa trái ớt chuông xanh cho cô, anh không nhịn được mà hỏi.

“Có người tới nhà ăn cơm sao?”

“???”

Xin hỏi cái suy đoán này đến từ đâu vậy?

Nam Chức cũng lười đáp lại. Sau khi điên cuồng mua sắm, cơn bực tức trong lòng cô lại đang ngóc đầu trở lại.

Ngôn Trạm hắng giọng, lại nói: “Mẹ tôi nói, đợi đến khi nào cô có thời gian thì tới nhà ăn một bữa cơm.”

“…”

Thì ra là để mở đường cho việc này.

“Không được.” Nam Chức nói: “Lát nữa về tôi sẽ gọi điện cho dì Tuyền để nói chuyện.”

Ngôn Trạm nhíu mày, hỏi: “Tại sao?”

“…”

Tại sao cái gì mà tại sao?

Nam Chức chỉnh lại mái tóc, thở hắt ra.

Cô thật sự không hiểu trong đầu Ngôn Trạm đang nghĩ cái gì nữa? Có thể là tư duy logic của mấy anh chàng ngành kỹ thuật bất bình thường quá, cô theo không kịp.

Tối hôm qua, cô đã kéo số điện thoại của anh ra khỏi danh sách đen, sau đó còn thêm Wechat của anh nữa.

Lúc đó cô chưa cảm thấy gì, nhưng trước khi ngủ cô mới nhận ra mình bị anh gài bẫy.

Một đại thiếu gia như Lăng Hách nhận tiền của Trần Diệp An là điều không thể. Ngay cả khi Trần Diệp An muốn quét mã ngay tại chỗ, Lăng Hách cũng sẽ nói không cần. Huống chi, nếu Lăng Hách nói cần, Ngôn Trạm cũng có thể cho cô ấy số của Lăng Hách nếu cô ấy hỏi.

Nhưng kết quả cuối cùng chính là: Cô không chỉ lưu lại số điện thoại của anh, mà hai người còn kết bạn với nhau trên Wechat nữa.

Nam Chức quay đầu, nhìn Ngôn Trạm rồi nói: “Giám đốc kỹ thuật Ngôn, lần trước lúc ăn cơm với dì Tuyền tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nếu dì Tuyền còn tạo áp lực với anh nữa, anh là người trưởng thành thì cũng nên có một chút chính kiến mới phải chứ nhỉ? Không cần lúc nào có chút vấn đề lại tới tìm tôi như vậy đâu. Tôi không giúp được anh.”

“…”

Những việc anh làm, cô cho rằng anh đang tự mua việc vào người sao?

Sự tức giận và ghen tuông đã được đè nén lại khi nhìn thấy cô và tên tiểu bạch kiểm kia liếc mắt đưa tình tạm biệt nhau lại lập tức bùng cháy thành ngọn lửa lớn.

Đinh ——

Thang máy đến.

Ngôn Trạm chân dài sải bước đi ra ngoài trước, nhìn thấy chiếc xe đẩy hàng chắn ngang đường, anh không chút khách sáo mà đẩy nó sang một bên.

Nam Chức nhìn anh như vậy càng thêm tức giận. Lửa giận trong lòng không thể đè nén xuống được.

“Anh làm cái gì vậy?” Cô kéo xe đẩy đi ra ngoài, gọi anh lại: “Chọc tới chỗ ngứa của anh nên anh giận cá chém thớt lên chiếc xe đẩy sao? Anh có phải là người đàn ông trưởng thành không vậy?”

Sắc mặt Ngôn Trạm vẫn tối đen như đáy nồi. Anh cố gắng kiềm chế lại, hỏi: “Hôm nay cô không được vui sao?”

“…”

Chi trong chớp mắt như vậy, Nam Chức cảm thấy mặt nạ trên mặt mình như bị người khác kéo xuống, da thịt ngứa ran đau đớn.

Ngôn Trạm rũ mắt nhìn hai xe đầy nguyên liệu nấu ăn, khóe miệng hiện ra một nụ cười châm chọc, lại nói: “Sao vậy? Thế giới hai người không phải rất lãng mạn sao? Hay là anh ta chọc cô tức giận, nên cô mới giận cá chém thớt lên người tôi vậy?”

“…”

Cãi nhau thì cứ cãi nhau, sao lúc nào cũng xuất hiện “anh ta” ở đâu ra vậy!

Còn nữa, “anh ta” là ai? Ma à!

Nam Chức thấy bực, cơn tức giận sắp đến giới hạn! Sắp bùng nổ rồi!

“Anh nghĩ anh là ai hả? Tôi bắt anh giải tỏa cơn tức giận sao? Anh cũng chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi.” Cô đột nhiên kéo mạnh chiếc xe đẩy đến bên cạnh mình, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên: “Còn nữa, sao lúc nào anh cũng hỏi tôi tại sao vậy. Anh là《Mười vạn câu hỏi vì sao》à? Nhiều cái không rõ như vậy thì quay về tiểu học học lại đi!”

“…”

“Tôi thấy anh quên uống thuốc trước khi ra khỏi cửa rồi đấy!”

Ngôn Trạm tức đến nỗi lồng ngực phập phồng, khuôn mặt như băng cứng đông lạnh, áp suất bao quanh người khiến người ta thấy sợ hãi.

Trùng hợp lúc đó Phương Bác lại gọi điện tới nhắc anh rằng hội nghị trực tiếp xuyên quốc gia sắp bắt đầu, anh mới miễn cưỡng nuốt lại cục tức trong lòng.

Anh vô cảm nhìn chằm chằm vào cô gái, cuối cùng cũng không nói gì nữa, đóng rầm cửa lại.

Nam Chức lè lưỡi, nói: “Mau quay về lãnh cung đi!”

*

Tâm trạng của Ngôn Trạm vô cùng tệ.

Qua màn hình, các sếp tổng chi nhánh đều có thể cảm nhận được “cơn tức giận” của boss.

Đặc biệt là trưởng phòng marketing luôn được đánh giá cao hôm nay lại bị mắng lần đầu tiên.

Boss đập bàn rồi hỏi “tại sao”, giống như một ngọn núi khổng lồ, hoàn toàn đè bẹp trưởng phòng marketing ở dưới, nhất quyết không cho anh ta cơ hội vùng vẫy.

Cuối cùng cũng đến phần cuối của cuộc họp, mọi người chuẩn bị thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy ——

“Tất cả nội dung ngày hôm nay đều phải làm lại.”

Boss nói tiếng Đức rất trôi chảy, sau đó ngắt video.

“!!!”

Rốt cuộc là ai đã chọc giận boss vậy!

Ngôn Trạm đi tới phòng khách ngồi xuống.

Rốt cuộc một tên nhóc còn hôi miệng sữa vừa mới tốt nghiệp hấp dẫn cô ở chỗ nào chứ?

Trẻ tuổi? Đẹp trai?

Anh cũng đâu có già, cũng rất đẹp trai.

Chỉ là ——

“Con cho là mình vẫn còn trẻ sao? Con năm nay 28 tuổi rồi đó! Mẹ thật sự cảm thấy lo lắng thay cho con!”

Có thực sự là do anh già rồi không?

Ngôn Trạm đứng dậy định đi vệ sinh. Lúc đi ngang qua ban công, một luồng khí cay nồng làm anh tức khắc ho khan, nước mắt lưng tròng.

Anh mở cánh cửa kính ban công, hơi cay nồng càng bốc lên rõ ràng.

Cô đang định giết chết anh để giải tỏa cơn tức giận sao?

Ngôn Trạm quạt quạt gió, nhưng anh càng lo lắng không biết cô đã xảy ra chuyện gì.

Tuy rằng cô luôn đấu khẩu với anh, nhưng cũng không đến mức tức giận như hôm nay, giống như là không thể kìm được mà muốn trút bỏ tất cả những điều tiêu cực ra ngoài.

Không chút do dự, Ngôn Trạm đi đến nhà đối diện, gõ cửa.

Tắt bếp, thức ăn đã chín.

Nam Chức đang đeo kính và khẩu trang, quan sát nồi lẩu cay đến biến thái của mình, sau đó cho hai gói nguyên liệu vào.

Mở máy hút mùi ở mức tối đa, cô đóng cửa lại, sau đó khôi phục căn phòng về trạng thái ban đầu càng nhanh càng tốt.

Quýt nhỏ vẫn luôn kêu meow meow meow, không ngừng cào cào vào cửa.

Cô vừa mở cửa phòng làm việc ra thì cô nhóc này đã chạy vụt ra ngoài, còn chưa kịp nhảy lên đã hắt xì một cái.

“Ha ha!” Nam Chức cười rộ lên: “Làm em nóng lòng đến bị sặc rồi sao? Em đó, chỉ là…”

Đinh đong ——

Chuông cửa vang lên.

Nam Chức đặt Quýt nhỏ xuống, nhìn qua mắt mèo trên cửa, liền thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài.

Hai mắt người đàn ông đỏ bừng, hai má cũng ửng hồng, lâu lâu lại che miệng ho khan, trông thật đáng thương và thống khổ.

Tâm tình tốt lên được một chút.

Nam Chức mở cửa, hỏi: “Lại có chuyện gì nữa?”

Ngôn Trạm nhìn cô. Cô vẫn như mọi khi, không có gì khác thường cả.

“Cô đang làm cái gì vậy? Sao lại… Hắt xì!”

“Lẩu chua cay.” Nam Chức nhịn cười: “Xin lỗi anh, mùi vị có hơi nồng. Anh đợi một lát đi, sẽ lập tức biến mất thôi.”

Nói xong, cô làm bộ đóng cửa lại.

Điều đáng nói là Ngôn Trạm còn hành động nhanh hơn cả đại não, anh trực tiếp tiến lên ngăn cô đóng cửa lại, sau đó nhìn vào trong nhà.

Không có ai.

“Anh làm cái gì vậy? Không hiểu phép tắc sao?”

Ngôn Trạm sửng sốt. Anh cúi đầu nhìn mới phát hiện ra vì không để cho anh bước vào nhà nên cô vẫn đứng bất động ở cửa. Hai người ở rất gần nhau.

Cơn tức giận dữ dội trước đó lập tức biến mất trong giây lát, thay vào đó là nhịp tim đập nhanh hơn.

“Tôi có chuyện muốn nói với cô.” Giọng nói của Ngôn Trạm hơi khàn.

Nam Chức khó hiểu, bọn họ có chuyện gì để nói với nhau sao? Không phải đã giải quyết rõ ràng về chuyện đính hôn từ trong bụng mẹ rồi sao.

“Giám đốc kỹ thuật Ngôn, tôi thấy tôi với anh vẫn nên… Này! Quýt nhỏ!”

Cô nhóc xui xẻo này lại chạy trốn khỏi nhà lần nữa!

Hơn nữa lần này nó còn chạy xuống lối thoát hiểm, gần như biến mất trong nháy mắt.

Nam Chức ngẩn ngơ, ánh mắt nhìn Ngôn Trạm khiến anh không thể phân biệt được là cô đang muốn nói “Tất cả là tại anh” hay là “Giúp tôi với” nữa.

Nhưng chỉ một giây sau, cô đã hoàn hồn trở lại, còn chưa kịp mở miệng thì Ngôn Trạm đã nói trước: “Cô đi lấy gậy đồ chơi của mèo, đồ ăn nhẹ của mèo và túi vận chuyển mèo đi. Tôi sẽ đi đến lối thoát hiểm.”

Hai người chia làm hai đường, lần đầu hợp tác ăn ý.

Không tới 5 phút sau, bọn họ đã tìm thấy Quýt nhỏ trong đống phế liệu ở tầng 19.

Một gia đình mới chuyển đến sống ở tầng này cách đây không lâu, mấy cái hộp được chất tạm ở chỗ này, vừa nặng lại vừa lớn, không dễ để di chuyển.

Quýt nhỏ nghe thấy tiếng mèo trêu chọc nhau nên cũng meow meow lại.

Nhưng cái hộp này quá cao, nó nhảy lên thì dễ mà nhảy xuống thì khỏ. Ngôn Trạm đành phải giơ tay bắt lấy nó.

“Meow ——”

Quýt nhỏ coi cánh tay của Ngôn Trạm là “kẻ thù”, liền tặng cho anh một chưởng “võ mèo”.

Nam Chức nghe thấy tiếng cào, da đầu liền tê dại: Chắc là đau lắm.

Ngôn Trạm thoáng nhíu mày, anh dứt khoát túm lấy gáy Quýt nhỏ, khuất phục nó.

Quýt nhỏ được đặt vào túi vận chuyển mèo một cách an toàn.

Nam Chức lén nhìn cánh tay Ngôn Trạm, trên đó có một vệt đỏ dài rộng.

Nhưng hôm nọ cô vừa mới cắt móng cho Quýt nhỏ, cho nên chúng cũng không sắc bén lắm, cũng không đến mức bị rách da và chảy máu. Chỉ là vết thương trên làn da trắng lạnh của người nào đó trông thật đáng sợ.

Nam Chức hắng giọng rồi lẩm bẩm: “Lúc về bôi một chút cồn iot hoặc rửa bằng nước xà phòng. Nếu không yên tâm thì tới bệnh viện tiêm thuốc. Nhưng tôi đoán chắc là không sao đâu, thoạt nhìn có vẻ không…”

“Đau.”

“…”

Ngôn Trạm giơ cánh tay hơi đỏ của mình lên, ngay cả vết thương trên đó cũng rất nhỏ, thành khẩn nói: “Tôi đau.”

~

Tác giả có lời muốn nói:

Ngôn Nhị Cẩu: Anh rất già sao? Tâm hồn của anh còn rất trẻ trung.

Nam Tiểu Chức: Đúng, tôi có thể thấy được điều đó.