Cạm Bẫy Dịu Dàng

Chương 33: “anh trai nấu cơm cho em ăn.”



Editor: Yuu
Hai ngày sau.

“Anh trai?” Hai mắt Khang Tuyền sáng lên: “Như vậy chứng tỏ con bé không hề coi cậu như người ngoài, ít nhất là hơn người xa lạ.”

“Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô đột nhiên lên tiếng.

Nam Chức đang tham gia lớp học trực tuyến thì điện thoại đổ chuông.

“Nghĩ nhiều chỉ tổ phiền não.”

“Alo, bà bác ạ?”

Trái với những gì cô tưởng tượng, Bùi Sâm không phải kiểu mọt sách cứng nhắc.

Người đàn ông ngăn cô lại: “Em không muốn biết anh sẽ giúp em như thế nào sao?”

Nhưng đôi mắt của anh chưa bao giờ lệch hướng cả, trình độ cấm dục có thẻ so sánh với Đường Tăng.

Nam Cảnh Trân nhẹ giọng nói: “Trưa nay cháu có bận gì không?”

Nhưng trong lòng cô ấy vẫn có những nghi ngờ và tò mò.

Khang Tuyền đang thảo luận với Ngôn Trạm về dự án hợp tác năm tới, khi nhìn thấy tin nhắn này, lông mày anh ta nhíu lại.

Nam Chức vuốt ve con mèo trên đùi, một dự cảm chẳng lành chợt xuất hiện, nhưng cô không thể nói dối người lớn được.

Bây giờ có một câu nói, người đàn ông càng xuất sắc bao nhiêu thì càng đối tốt với người phụ nữ của mình bấy nhiêu.

“Cháu không bận ạ. Có việc gì sao ạ bà bác?”

Thật khó khi nói rằng câu nói này có cơ sở khoa học nào hay không, nhưng tình yêu của Nam Cẩn Sơn dành cho Cổ Nguyệt Dương không phải mười năm như một, mà là trường tồn mãi mãi.

Cô chỉ muốn trốn tránh người đó, nhưng lại không ngờ rằng hành động này của mình đã khiến Ngôn Trạm hoảng sợ.

“Không có gì.” Nam Cảnh Trân cười nói: “Trưa nay con đi ăn cơm với bà bác đi, bà bác sẽ giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho con. Lát nữa bà bác sẽ cử tài xế đến đón con, chúng ta gặp lại sau nhé.”

“Những thứ nghệ thuật như âm nhạc, mỹ thuật, biểu diễn đều rất khác với công việc mà tôi đang làm.” Anh ta nói: “Công việc của tôi luôn có thể định lượng được, nhưng nghệ thuật thì vô biên. Tôi thực sự rất ngưỡng mộ những người có thể tạo ra các tác phẩm nghệ thuật như cô.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Chức sững sờ một hồi lâu.

Ánh mắt hai người cùng nhìn vào một chỗ, như thể tạo thành một sợi dây liên kết.

“Tôi gọi cơm hộp là được rồi.” Cô nói: “Tôi về trước đây.”

Quýt nhỏ nhảy lên bàn nằm vươn vai trên đó, sau đó ngáp dài một cái rồi nhảy xuống, đi đến bên chiếc gối ôm yêu thích của nó co tròn người lại.

“Gì cơ?” Nam Chức hỏi.

Ngôn Trạm đặt Quýt nhỏ xuống, nhìn chăm chú cô gái trước mặt: “Anh sẽ giúp em vượt qua.”

Nam Chức chăm chú nhìn, nhưng cô không biết mình đang nhìn cái gối hay nhìn con mèo nữa.

Nam Chức kìm lại tiếng kêu lớn, nghiến răng rồi cúp điện thoại, nhanh chóng bước sang một bên.

Nói là tới giúp đỡ, kết quả lại gây ra phiền phức.

Bùi Sâm lịch sự vươn tay ra, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, mong cô chỉ giáo nhiều hơn.”

Đến giờ, tài xế đã đợi sẵn ở bên dưới.

Vậy mà vị hôn thê Nam Chức của anh lại khiến anh để tâm như vậy, bây giờ nếu không phải cô thì không thể là người khác được.

Nam Chức không quá chú trọng đến cách ăn mặc, nhưng cũng không thể tùy tiện được, nếu không sẽ làm bà bác của cô mất mặt.

Nhưng ba chữ này chỉ khiến đôi mắt cười của cô biến mất thôi.

Thực ra, nếu không có tình yêu, chỉ có những người chị em tốt ở bên cạnh thế này không phải rất tuyệt rồi sao?

Thang máy lên tới tầng cao nhất.

Cô diện một chiếc váy trắng dài đến đầu gối kết hợp với áo len dệt kim màu xám và bốt dài, trông rất nữ tính và thanh lịch.

Nam Cảnh Trân nghe hai thanh niên bên cạnh nói chuyện, nụ cười không ngừng nở trên môi.

Ngôn Trạm không đáp lại, hai người ăn trong im lặng.

Với khuôn mặt thanh tú không chê vào đâu được, khoảnh khắc Nam Chức xuất hiện trong phòng ăn, người đàn ông ngồi bên cạnh Nam Cảnh Trân không khỏi hơi giật mình.

Bọn họ luôn gặp nhau trong thang máy.

Nhưng càng yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì càng sợ sự chia lìa bấy nhiêu.

“Mang Mang đến rồi sao.” Nam Cảnh Trân vẫy tay.

Khang Tuyền tắt điện thoại rồi ngước mắt lên, người anh em tốt của anh ta vẫn còn đang chìm đắm trong biển tài liệu, vô cùng tập trung.

“Không biết.” Ngôn Trạm trả lời.

Nam Chức đi tới, chạm mắt với người đàn ông kia, khẽ gật đầu.

Nam Cảnh Trân giới thiệu: “Đây là Bùi Sâm, tiến sĩ mới đi du học về, 30 tuổi đã tham gia vào viện nghiên cứu khoa học để nghiên cứu cơ học lượng tử. Đúng rồi, cậu ấy và bà bác có thể xem như là đồng nghiệp của nhau.”

“Mang Mang đến rồi sao.” Nam Cảnh Trân vẫy tay.

Nam Chức nghe không rõ lắm, nhưng bằng một sự liên kết tuyệt vời nào đó, cô biết người ở đầu dây bên kia là ai.

Bùi Sâm lịch sự vươn tay ra, mỉm cười nói: “Lần đầu gặp mặt, mong cô chỉ giáo nhiều hơn.”

“Không có gì.” Nam Cảnh Trân cười nói: “Trưa nay con đi ăn cơm với bà bác đi, bà bác sẽ giới thiệu một anh chàng đẹp trai cho con. Lát nữa bà bác sẽ cử tài xế đến đón con, chúng ta gặp lại sau nhé.”

Nam Chức chăm chú nhìn, nhưng cô không biết mình đang nhìn cái gối hay nhìn con mèo nữa.

“Xin chào.” Nam Chức cũng vươn tay ra.

Sự đơn giản của xung quanh làm phai nhạt đi nỗi lo lắng trong lòng.

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, không thể dùng từ xuất sắc để mô tả anh, mà phải dùng từ “vương giả”.

Bàn tay của người đàn ông này hơi ướt, trong lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng.

Ngôn Trạm lại càng nhíu mày chặt hơn, nhưng anh không thể hỏi bất cứ điều gì cả, chỉ đứng bên cạnh cô như vậy.

Giống hệt ai đó, nhưng lại không hề khô ráo và ấm áp như vậy.

“Không dễ.”

Trong lúc Nam Chức phân tâm thì Nam Cảnh Trân đã kéo cô ngồi xuống.

Nam Chức không muốn làm phiền Viên Tây nên đã tự mình đến bệnh viện gặp bác sĩ.

Nam Chức cảm thấy trong tim như có một luồng điện ấm áp.

Trái với những gì cô tưởng tượng, Bùi Sâm không phải kiểu mọt sách cứng nhắc.

Anh ta rất hay nói, cũng rất vui tính nữa, luôn tò mò về mọi thứ và thực sự muốn hiểu hơn về công việc lồng tiếng.

Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô, di chuyển cái ghế trong khi cô đang nhìn con mèo.

Anh ta rất hay nói, cũng rất vui tính nữa, luôn tò mò về mọi thứ và thực sự muốn hiểu hơn về công việc lồng tiếng.

Mr. Thận: [Tên nhóc Bùi Sâm kia vừa đẹp trai lại vừa lịch thiệp, không tồi chút nào]

“Những thứ nghệ thuật như âm nhạc, mỹ thuật, biểu diễn đều rất khác với công việc mà tôi đang làm.” Anh ta nói: “Công việc của tôi luôn có thể định lượng được, nhưng nghệ thuật thì vô biên. Tôi thực sự rất ngưỡng mộ những người có thể tạo ra các tác phẩm nghệ thuật như cô.”

Ngôn Trạm buông tay ra, đút tay vào túi quần, hỏi: “Giờ này đã ăn cơm chưa?”

Gia đình của anh lành mạnh, tiến bộ, ba mẹ hiện đại, yêu thương nhau, tuy giáo dục có nghiêm khắc nhưng đều dựa trên tình yêu.

“Con trai út nhà họ Bùi.” Khang Tuyền thở dài: “Hình mẫu con nhà người ta tiêu chuẩn, là một tấm gương sáng, phẩm hạnh xuất sắc. Dù không có ý định thừa kế sản nghiệp của gia đình nhưng chắc chắn không hề nghèo khó chút nào. Hơn nữa, ngoại hình cũng không tệ đâu.”

Nam Chức nói: “Tôi không dám nhận điều đó đâu. Tôi cũng mới chỉ bắt đầu thôi, còn lâu lắm mới đạt được đến trình độ nghệ thuật.”

Trái tim Nam Chức run lên, hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào?”

Bùi Sâm nói chuyện không hề đem đến cảm giác khó chịu chút nào.

Ngôn Trạm mím môi, có chút do dự.

Anh không, anh không muốn làm anh trai của cô.

Anh ta rất khiêm tốn đưa ra lời khuyên và bày tỏ quan điểm của mình một cách khéo léo và khách quan.

“Vậy cậu bây giờ cố chấp như thế làm gì, nhỡ một ngày nào đó cậu đổi ý thì sao?” Khang Tuyền hỏi: “Anh cũng rất thương cô nhóc này, nhưng với cậu thì anh cũng không phải người ngoài.”

Nam Thư Hủy rất hiếm khi liên lạc với Nam Cẩn Sơn và Cổ Nguyệt Dương, càng không nhận hỗ trợ tài chính từ bọn họ.

Nam Chức cũng dần dần thích nói chuyện với anh ta hơn.

Đầu óc Nam Chức lúc này rất hỗn loạn. Lúc nhìn thấy Ngôn Trạm xuất hiện trong thang máy, cô vô thức nói: “Lại trùng hợp như vậy sao.”

Dù gì thì cũng đang nói về nghề lồng tiếng yêu thích của cô, có một ly rượu và một người bạn để tâm sự không phải quá tuyệt rồi sao.

Miss. Trân: [Tiến triển thuận lợi /chiến thắng/]

Nam Cảnh Trân nghe hai thanh niên bên cạnh nói chuyện, nụ cười không ngừng nở trên môi.

Dù gì thì cũng đang nói về nghề lồng tiếng yêu thích của cô, có một ly rượu và một người bạn để tâm sự không phải quá tuyệt rồi sao.

Nhân lúc rảnh rỗi không có gì làm, bà bấm vào nhóm [Các thành viên nhà họ Khang] để báo cáo “tình hình chiến đấu”.

Với khuôn mặt thanh tú không chê vào đâu được, khoảnh khắc Nam Chức xuất hiện trong phòng ăn, người đàn ông ngồi bên cạnh Nam Cảnh Trân không khỏi hơi giật mình.

Anh ta cũng có thể được coi là người nhìn Ngôn Trạm trưởng thành từng ngày.

Miss. Trân: [Tiến triển thuận lợi /chiến thắng/]

Miss. Trân: [Mắt tôi có thể nhìn nhầm được sao? Hai đứa nó đang nói chuyện rất ăn ý]

“Ngày hôm đó khi đến nhà họ Khang, tôi đã nhớ lại rất nhiều ký ức thời thơ ấu.”

Mr. Thận: [Tên nhóc Bùi Sâm kia vừa đẹp trai lại vừa lịch thiệp, không tồi chút nào]

Nam Chức vuốt ve con mèo trên đùi, một dự cảm chẳng lành chợt xuất hiện, nhưng cô không thể nói dối người lớn được.

Nhắc đến chuyện cắm trại, Nam Chức cũng đã nghĩ tới.

Miss. Trân: [Mắt tôi có thể nhìn nhầm được sao? Hai đứa nó đang nói chuyện rất ăn ý]

Nam Cảnh Trân nhẹ giọng nói: “Trưa nay cháu có bận gì không?”

Mr. Thận: [Vợ là tuyệt nhất.JPG]

Ngôn Trạm nghiêng người về phía trước, Quýt nhỏ bị kẹt lại ở bên dưới, vô lực phản kháng.

Nước sôi trào ra.

Khang Tuyền đang thảo luận với Ngôn Trạm về dự án hợp tác năm tới, khi nhìn thấy tin nhắn này, lông mày anh ta nhíu lại.

Cuộc gọi hôm nay mới chỉ là bắt đầu.

Tại sao hai người già này lại nghị lực và kiên quyết như vậy chứ?

*

Chưa được bao lâu mà đã sắp xếp xong buổi xem mắt rồi.

“E hèm,” Anh ta hắng giọng: “Cậu với Tiểu Đường, à không, cậu với Nam Chức thế nào rồi? Cậu thực sự muốn thực hiện hôn ước sao?”

Khang Tuyền tắt điện thoại rồi ngước mắt lên, người anh em tốt của anh ta vẫn còn đang chìm đắm trong biển tài liệu, vô cùng tập trung.

Trong một khoảnh khắc, máu trong người cô đông cứng lại, dòng suy nghĩ cũng ngưng trệ.

“E hèm,” Anh ta hắng giọng: “Cậu với Tiểu Đường, à không, cậu với Nam Chức thế nào rồi? Cậu thực sự muốn thực hiện hôn ước sao?”

“…”

Chủ yếu là do ba cô gái các cô đi dã ngoại cũng không quá an toàn, thà tìm một trấn nhỏ đẹp như tranh vẽ nào đó còn thấy ổn hơn.

Ngôn Trạm đọc rồi xét duyệt tài liệu nhanh như gió, trả lời: “Ừ.”

Khang Tuyền khó hiểu.

“Nếu cậu thực sự muốn ở bên Nam Chức, cậu phải chủ động xuất kích.” Anh ta nói: “Tuần lễ vàng tháng 11 tới này đến khu nghỉ dưỡng mà cậu với Doanh Xuyên cùng hợp tác phát triển thì sao? Rủ Nam Chức đi cùng luôn.”

Anh ta cũng có thể được coi là người nhìn Ngôn Trạm trưởng thành từng ngày.

[NOTE]: Truyện được đăng duy nhất tại WordPress của Uri Micasa.

Xuất kích?

Cô chỉ coi anh như anh trai.

Kể từ khi còn là một đứa trẻ, không thể dùng từ xuất sắc để mô tả anh, mà phải dùng từ “vương giả”.

Bất kể là làm cái gì, anh luôn là người nắm chắc thắng lợi, như thể vấn đề dù có nan giải đến đâu anh cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

“Nói thì dễ.” Cô cười nhạo: “Nhưng tôi…”

Ngoài chỉ số thông minh cực cao và năng lực xuất sắc, ngoại hình của anh cũng thuộc hàng xuất sắc nội bật.

Từ tiểu học đến đại học, phụ nữ từ già trẻ lớn bé đều muốn giành lấy sự sủng ái của anh, thậm chí có người còn không đòi hỏi đến kết quả, chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến họ hài lòng.

Nhưng Khang Tuyền lại không hề nghĩ vậy, anh ta nói: “Nếu con bé đã coi cậu là anh trai thì anh trai quan tâm em gái, chăm sóc em gái là chuyện đương nhiên mà? Vậy cậu càng có lý do chính đáng để tiếp cận con bé. Thay đổi một cách tự nhiên, hiểu không?”

Nhưng đôi mắt của anh chưa bao giờ lệch hướng cả, trình độ cấm dục có thẻ so sánh với Đường Tăng.

Thấy cô bấm mật khẩu chuẩn bị vào nhà, anh liền chạy tới ngăn lại.

Vậy mà vị hôn thê Nam Chức của anh lại khiến anh để tâm như vậy, bây giờ nếu không phải cô thì không thể là người khác được.

“Cũng sắp tới tuần lễ vàng tháng 11 rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?” Viên Tây hỏi.

“Không biết.” Ngôn Trạm trả lời.

Nam Chức ngẩng đầu, khó hiểu nhíu mày: “Anh có thể ngồi xuống nói chuyện được không? Anh cao quá.”

Khang Tuyền nghĩ, đây là kiểu trả lời gì vậy?

Ngôn Trạm đọc rồi xét duyệt tài liệu nhanh như gió, trả lời: “Ừ.”

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cái cảm xúc này chắc chắn là tình yêu, mà nếu có thể giải thích được thì nó sẽ không phải là một vấn đề vĩnh cửu.

“Hủy Hủy, con như thế này chỉ càng khiến ba con thất vọng hơn về con thôi.”

Nam Chức hạ điện thoại xuống, trên màn hình hiện vẫn đang trong một cuộc gọi.

“Vậy cậu bây giờ cố chấp như thế làm gì, nhỡ một ngày nào đó cậu đổi ý thì sao?” Khang Tuyền hỏi: “Anh cũng rất thương cô nhóc này, nhưng với cậu thì anh cũng không phải người ngoài.”

Ngôn Trạm không thèm nhấc mí mắt lên, chỉ tập trung xem tài liệu, lạnh lùng nói: “Không có nhỡ.”

*

Ngôn Trạm không thèm nhấc mí mắt lên, chỉ tập trung xem tài liệu, lạnh lùng nói: “Không có nhỡ.”

Bùi Sâm nói chuyện không hề đem đến cảm giác khó chịu chút nào.

“…”

Nửa khuôn mặt tệ dại, đôi tay nhỏ nắm chặt lại, không dám gọi “Mẹ”.

Nghĩ đến đây, “tướng quân” Quýt nhỏ vừa tuần tra một vòng xong liền nhảy lên bàn, ngoan ngoãn nép vào bên cạnh tay cô, không gây ồn ào hay làm ầm ĩ gì cả.

Vô cùng chắc chắn.

Khang Tuyền khó hiểu.

Nếu đã như vậy, Khang Tuyền mở điện thoại của mình lên cho anh xem cuộc trò chuyện trong nhóm gia đình.

Người đàn ông vừa rồi còn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chăm chú đã lập tức trở nên lạnh lùng hơn.

“Con trai út nhà họ Bùi.” Khang Tuyền thở dài: “Hình mẫu con nhà người ta tiêu chuẩn, là một tấm gương sáng, phẩm hạnh xuất sắc. Dù không có ý định thừa kế sản nghiệp của gia đình nhưng chắc chắn không hề nghèo khó chút nào. Hơn nữa, ngoại hình cũng không tệ đâu.”

Nhưng nếu nghĩ kỹ lại thì cái cảm xúc này chắc chắn là tình yêu, mà nếu có thể giải thích được thì nó sẽ không phải là một vấn đề vĩnh cửu.

Nam Cảnh Trân đã chụp lén cảnh hai người họ nói chuyện.

Đáng tiếc?

Cô diện một chiếc váy trắng dài đến đầu gối kết hợp với áo len dệt kim màu xám và bốt dài, trông rất nữ tính và thanh lịch.

Có lẽ là do tay run, góc chụp không tốt và ảnh bị mờ.

Tiếng rửa rau và thái thịt ở sau lưng rất có ma lực, đặc biệt khiến cô an tâm, cũng khiến cô dần dần không còn hoảng hốt nữa.

Nam Chức đi tới, chạm mắt với người đàn ông kia, khẽ gật đầu.

Nhưng điều này không thể cản trở được nụ cười của cô gái, huống chi là những ngôi sao sáng trong mắt cô —— Cô và đối phương trò chuyện rất vui vẻ với nhau.

Hai ngày sau.

Ngôn Trạm đặt điện thoại xuống, xoay người lại, ánh mắt dần tối đen.

Nhưng ông trời hết lần này đến lần khác không cho cô được toại nguyện, Đường Vũ vẫn tìm được cô.

Ngôn Trạm thở dài, không tình nguyện nói: “Anh là anh trai của em.”

Bất kể là làm cái gì, anh luôn là người nắm chắc thắng lợi, như thể vấn đề dù có nan giải đến đâu anh cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Khang Tuyền lại thở dài.

“Chức Chức!”

Làm anh lớn không dễ, làm chú nhỏ lại càng khó hơn.

Mẹ con cô ở nước Mỹ đã xây một bức tường thép trong tim, không ai được phép bước vào.

“Nếu cậu thực sự muốn ở bên Nam Chức, cậu phải chủ động xuất kích.” Anh ta nói: “Tuần lễ vàng tháng 11 tới này đến khu nghỉ dưỡng mà cậu với Doanh Xuyên cùng hợp tác phát triển thì sao? Rủ Nam Chức đi cùng luôn.”

Khang Tuyền chợt đập bàn, hét lớn: “Lâu ngày sinh tình! Cái này thì cậu hiểu chưa?”

Xuất kích?

Khang Tuyền nghĩ, đây là kiểu trả lời gì vậy?

Xuất cái gì? Kích cái gì?

Cô chỉ coi anh như anh trai.

Nam Chức nói: “Tôi không dám nhận điều đó đâu. Tôi cũng mới chỉ bắt đầu thôi, còn lâu lắm mới đạt được đến trình độ nghệ thuật.”

Vô cùng chắc chắn.

“Anh trai?” Hai mắt Khang Tuyền sáng lên: “Như vậy chứng tỏ con bé không hề coi cậu như người ngoài, ít nhất là hơn người xa lạ.”

Nam Chức thẫn thờ bước ra ngoài, Ngôn Trạm giữ chặt tay cô.

Cô hoảng sợ.

Ngôn Trạm nghĩ còn không bằng người xa lạ thì có.

Đúng lúc đó, một tiếng “Mang Mang” phát ra từ ống nghe.

Nhưng Khang Tuyền lại không hề nghĩ vậy, anh ta nói: “Nếu con bé đã coi cậu là anh trai thì anh trai quan tâm em gái, chăm sóc em gái là chuyện đương nhiên mà? Vậy cậu càng có lý do chính đáng để tiếp cận con bé. Thay đổi một cách tự nhiên, hiểu không?”

“…”

Ngôn Trạm nhíu mày.

Cô và Nam Thư Hủy đã không thể gặp mặt Nam Cẩn Sơn lần cuối.

“Đồng hành là con đường chứng minh tình cảm dài nhất, hiểu không?”

Anh không, anh không muốn làm anh trai của cô.

Khang Tuyền chợt đập bàn, hét lớn: “Lâu ngày sinh tình! Cái này thì cậu hiểu chưa?”

Uổng công vô ích?

Ngôn Trạm đẩy mắt kính lên, hỏi lại: “Gạo nấu thành cơm?”

“…”

Hai người vừa nói chuyện vừa lau cốc, chợt đề tài được chuyển sang vấn đề khác.

Mẹ nó, cậu nghĩ đến ngày tháng nào vậy!

Nam Cảnh Trân đã chụp lén cảnh hai người họ nói chuyện.

*

“Anh không phải người khác, anh là…”

Bữa cơm trưa vui vẻ kết thúc.

Yuu: Đắng lòng quá anh Ngôn ạ:v

Bùi Sâm nói sẽ đưa Nam Chức về, nhưng Nam Chức đã từ chối.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Nam Chức sững sờ một hồi lâu.

Nam Chức đi tàu điện ngầm đến tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.

Mà Bùi Sâm cũng không miễn cưỡng. Hai người để lại thông tin liên lạc của nhau, rồi tạm biệt một cách thân thiện.

Nam Chức đi tàu điện ngầm đến tiệm bánh ngọt Thiến Thiến.

“Xáo trộn chỉ là xác suất của một vấn đề.”

Một nhân viên nữ trong tiệm chuẩn bị thi nên đã xin nghỉ ba ngày, Viên Tây bận quá không kham nổi nên đã kéo cô tới để giúp đỡ.

Mr. Thận: [Vợ là tuyệt nhất.JPG]

Tuy nói là giúp đỡ nhưng thực ra rất nhàn rỗi.

Lúc quay về Vân Nặc thì trời đã tối.

“Cũng sắp tới tuần lễ vàng tháng 11 rồi, cậu có kế hoạch gì chưa?” Viên Tây hỏi.

Tuy nói là giúp đỡ nhưng thực ra rất nhàn rỗi.

Bởi vì cô gắn kết với người đã khiến bà ấy đau khổ, căm hận.

Nam Chức lắc đầu: “Nằm ngủ ở nhà thôi.”

Hai người dừng chủ đề này lại và bàn về kế hoạch cho tuần lễ vàng tháng 11 sắp tới.

Viên Tây cười nói: “Tớ cũng định như vậy. Anh Trần muốn đi cắm trại một ngày cơ, nhưng tớ thấy phiền phức quá. Nhưng nếu hai cậu đều nhất trí thì tớ cũng sẽ đi.”

“Chấp nhận quá khứ.”

Nhắc đến chuyện cắm trại, Nam Chức cũng đã nghĩ tới.

Chủ yếu là do ba cô gái các cô đi dã ngoại cũng không quá an toàn, thà tìm một trấn nhỏ đẹp như tranh vẽ nào đó còn thấy ổn hơn.

Hai người vừa nói chuyện vừa lau cốc, chợt đề tài được chuyển sang vấn đề khác.

Nam Chức quay đầu lại.

“Xin chào.” Nam Chức cũng vươn tay ra.

“Cậu với lão Phật gia thế nào rồi?”

~

“…”

Chủ đề này có thể stop được không?

Viên Tây thấy cô không muốn nhắc đến nên cũng không muốn rước sự quê về mình.

Nhưng trong lòng cô ấy vẫn có những nghi ngờ và tò mò.

“Chức Chức, cậu không thích lão Phật gia thật hay không muốn yêu đương vậy?”

Nam Chức hất cằm, hỏi lại: “Hai vấn đề này khác nhau ở chỗ nào?”

“Mang Mang, con có khỏe không? Ba…”

Đương nhiên là có rồi.

Nỗi đau từ gia đình chỉ có thể hiểu được qua kinh nghiệm của bản thân.

“Ăn cơm hộp không có lợi cho sức khỏe.” Anh nói: “Để anh nấu.”

Chủ đề này có thể stop được không?

Không thích thì dù có nói ngàn vạn lời cũng chỉ là vô ích; Nhưng nếu có tình cảm, nhưng lại phải kìm nén lại vì quy tắc của bản thân, vậy thì rất đáng tiếc.

Đáng tiếc?

Mỗi lần tâm trạng của cô không được tốt, ngoài Quýt nhỏ ra thì người ở bên cô chính là lão Phật gia dù thế nào cũng không nghĩ tới.

Nói đến cũng lạ.

“Cậu với lão Phật gia thế nào rồi?”

Nam Chức hiểu rõ hai chữ này.

Cô không hiểu tại sao, nhưng sau khi bày tỏ thẳng với Ngôn Trạm ngày hôm đó, trong lòng cô lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng cũng có điều khó hiểu, đó chính là như có một làn sương nhẹ bao phủ lấy trái tim cô.

Bữa cơm trưa vui vẻ kết thúc.

Viên Tây vỗ vai cô, cười nói: “Ba tớ có một câu danh ngôn như thế này, tớ sẽ chia sẻ với cậu.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Người đàn ông vừa rồi còn ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt chăm chú đã lập tức trở nên lạnh lùng hơn.

Từ lúc đó đến tận bây giờ cô không dám nhìn vào điện thoại. Sau khi trả lời Viên Tây là “Tớ không sao, cậu đừng lo”, cô cũng mặc kệ nó, cho dù điện thoại có rung lên cũng không nghe.

“Gì cơ?” Nam Chức hỏi.

Ngôn Trạm đặt điện thoại xuống, xoay người lại, ánh mắt dần tối đen.

Khi Nam Cẩn Sơn ra đi, Nam Thư Hủy mới đưa cô sang Mỹ không được bao lâu.

“Nghĩ nhiều chỉ tổ phiền não.”

“…”

“Alo? Ai ở đầu dây bên kia vậy?”

Đương nhiên là có rồi.

Viên Tây tiếp tục lau cốc, nói: “Những quy tắc đó chỉ là những xiềng xích mà cậu tự rước vào người thôi, nếu cậu có thể nghĩ thoáng thì sẽ vui vẻ hơn rất nhiều mà. Vậy tại sao cậu phải tự rước vào người làm gì? Không phải đó là tự tìm đến phiền não sao? Chức Chức, tớ với anh Trần đều hy vọng cậu được vui vẻ. Cứ vô tư là tốt nhất.”

Nam Chức mở máy: “Alo, xin chào.”

Nam Chức cảm thấy trong tim như có một luồng điện ấm áp.

Thực ra, nếu không có tình yêu, chỉ có những người chị em tốt ở bên cạnh thế này không phải rất tuyệt rồi sao?

Trong lúc Nam Chức phân tâm thì Nam Cảnh Trân đã kéo cô ngồi xuống.

Hai người dừng chủ đề này lại và bàn về kế hoạch cho tuần lễ vàng tháng 11 sắp tới.

Đang nói được nửa chừng thì một đợt khách bước vào tiệm.

Nam Cảnh Trân giới thiệu: “Đây là Bùi Sâm, tiến sĩ mới đi du học về, 30 tuổi đã tham gia vào viện nghiên cứu khoa học để nghiên cứu cơ học lượng tử. Đúng rồi, cậu ấy và bà bác có thể xem như là đồng nghiệp của nhau.”

“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm lấy cổ tay mình, nhẹ nhàng rút ra.

Tại sao hai người già này lại nghị lực và kiên quyết như vậy chứ?

Viên Tây đi phục vụ, Nam Chức ở sau quầy pha trà sữa.

Ngôn Trạm nhíu mày.

Trong lúc đợi lấy nước nóng, điện thoại trong túi cô chợt rung lên, là một dãy số lạ.

Nam Chức đảo mắt, đang định từ chối thì nghe thấy anh nói: “Không phải em coi anh là anh trai sao? Anh trai nấu cơm cho em ăn.”

Viên Tây vỗ vai cô, cười nói: “Ba tớ có một câu danh ngôn như thế này, tớ sẽ chia sẻ với cậu.”

Nam Chức mở máy: “Alo, xin chào.”

Từ tiểu học đến đại học, phụ nữ từ già trẻ lớn bé đều muốn giành lấy sự sủng ái của anh, thậm chí có người còn không đòi hỏi đến kết quả, chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến họ hài lòng.

Đối phương không trả lời lại.

“Cảm ơn anh.” Cô nói rất khẽ.

“Alo? Ai ở đầu dây bên kia vậy?”

“Cháu không bận ạ. Có việc gì sao ạ bà bác?”

Nam Chức hạ điện thoại xuống, trên màn hình hiện vẫn đang trong một cuộc gọi.

Cô chuẩn bị cúp máy.

Ngôn Trạm không thể trả lời câu hỏi này.

Đúng lúc đó, một tiếng “Mang Mang” phát ra từ ống nghe.

Nam Chức nghe không rõ lắm, nhưng bằng một sự liên kết tuyệt vời nào đó, cô biết người ở đầu dây bên kia là ai.

Trong một khoảnh khắc, máu trong người cô đông cứng lại, dòng suy nghĩ cũng ngưng trệ.

Bùi Sâm nói sẽ đưa Nam Chức về, nhưng Nam Chức đã từ chối.

“Mang Mang, con có khỏe không? Ba…”

Nam Thư Hủy lạnh lùng nhìn cô, nói với cô: “Cuộc đời tao đã bị mày hủy hoại, tao hận mày.”

“Chức Chức, cậu không thích lão Phật gia thật hay không muốn yêu đương vậy?”

Bàn tay của người đàn ông này hơi ướt, trong lòng bàn tay còn có một lớp chai mỏng.

“Chức Chức!”

“Hả?”

Tiếng hét lớn của Viên Tây kéo Nam Chức trở về với thực tại, mà cổ tay cũng truyền đến một cơn đau dữ dội.

Nước sôi trào ra.

Nam Chức kìm lại tiếng kêu lớn, nghiến răng rồi cúp điện thoại, nhanh chóng bước sang một bên.

Đang nói được nửa chừng thì một đợt khách bước vào tiệm.

Nói là tới giúp đỡ, kết quả lại gây ra phiền phức.

Nam Chức không muốn làm phiền Viên Tây nên đã tự mình đến bệnh viện gặp bác sĩ.

Ngôn Trạm đi thang máy xuống tầng trệt. Ngay khi cửa mở ra, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Viên Tây đi phục vụ, Nam Chức ở sau quầy pha trà sữa.

Lúc quay về Vân Nặc thì trời đã tối.

Cô không hiểu tại sao, nhưng sau khi bày tỏ thẳng với Ngôn Trạm ngày hôm đó, trong lòng cô lại thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nhưng cũng có điều khó hiểu, đó chính là như có một làn sương nhẹ bao phủ lấy trái tim cô.

Trong lúc đợi lấy nước nóng, điện thoại trong túi cô chợt rung lên, là một dãy số lạ.

Từ lúc đó đến tận bây giờ cô không dám nhìn vào điện thoại. Sau khi trả lời Viên Tây là “Tớ không sao, cậu đừng lo”, cô cũng mặc kệ nó, cho dù điện thoại có rung lên cũng không nghe.

Chưa được bao lâu mà đã sắp xếp xong buổi xem mắt rồi.

Cô chỉ muốn trốn tránh người đó, nhưng lại không ngờ rằng hành động này của mình đã khiến Ngôn Trạm hoảng sợ.

Nam Chức bị thương ở cổ tay phải, tuy vết bỏng không lớn lắm, nhưng cô vẫn chật vật mất một hồi lâu, động tác vô cùng chậm rãi.

Ngôn Trạm đi thang máy xuống tầng trệt. Ngay khi cửa mở ra, cô đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

Viên Tây tiếp tục lau cốc, nói: “Những quy tắc đó chỉ là những xiềng xích mà cậu tự rước vào người thôi, nếu cậu có thể nghĩ thoáng thì sẽ vui vẻ hơn rất nhiều mà. Vậy tại sao cậu phải tự rước vào người làm gì? Không phải đó là tự tìm đến phiền não sao? Chức Chức, tớ với anh Trần đều hy vọng cậu được vui vẻ. Cứ vô tư là tốt nhất.”

Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi cô đã đi đâu thì nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn trên tay cô.

Viên Tây cười nói: “Tớ cũng định như vậy. Anh Trần muốn đi cắm trại một ngày cơ, nhưng tớ thấy phiền phức quá. Nhưng nếu hai cậu đều nhất trí thì tớ cũng sẽ đi.”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Đầu óc Nam Chức lúc này rất hỗn loạn. Lúc nhìn thấy Ngôn Trạm xuất hiện trong thang máy, cô vô thức nói: “Lại trùng hợp như vậy sao.”

Khi trở về nước, ông cụ đã được chôn cất, chỉ còn lại sinh ly tử biệt.

“Anh có thể hiểu được cảm giác đó không?” Nam Chức khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe: “Gắn kết chặt chẽ với người mà anh hận nhất, không thể giãy giụa cũng không thể phản kháng được, như hình với bóng.”

Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh truyền ra từng tia ấm áp qua thấu kính lạnh lẽo. Sự phản chiếu trong đôi mắt như vậy khiến cô cảm thấy mình dường như không còn đau khổ nữa.

Bọn họ luôn gặp nhau trong thang máy.

“…”

Ngôn Trạm nhíu mày, kéo cô vào bên trong trước sau đó nhấn nút đóng cửa.

Nam Chức dừng lại, Quýt nhỏ meow meow nhảy lên đùi Ngôn Trạm làm ổ.

Thang máy đi lên.

Chiếc TV nhỏ bắt đầu phát quảng cáo xe hơi sang trọng, sau khi chiếu xong lại chuyển sang phát quảng cáo hàng xa xỉ, là quần áo phụ nữ phiên bản giới hạn, giá cao ngất ngưởng.

Nam Chức ngây người nhìn vào màn hình mà không nói lời nào.

Anh thở phào nhẹ nhõm, đang định hỏi cô đã đi đâu thì nhìn thấy băng gạc màu trắng quấn trên tay cô.

Ngôn Trạm lại càng nhíu mày chặt hơn, nhưng anh không thể hỏi bất cứ điều gì cả, chỉ đứng bên cạnh cô như vậy.

Thang máy lên tới tầng cao nhất.

Nam Chức thẫn thờ bước ra ngoài, Ngôn Trạm giữ chặt tay cô.

Nhưng điều này không thể cản trở được nụ cười của cô gái, huống chi là những ngôi sao sáng trong mắt cô —— Cô và đối phương trò chuyện rất vui vẻ với nhau.

Nam Chức uống nốt chỗ canh còn lại rồi lấy giấy lau miệng, nói tiếp: “Cho nên, tôi đã xáo trộn nó.”

“Có chuyện gì vậy?” Cô nhìn bàn tay người đàn ông đang nắm lấy cổ tay mình, nhẹ nhàng rút ra.

Bức tường đó không những ngăn cản được quá khứ mà ngay cả thực tại cũng có thể cách trở.

Ngôn Trạm buông tay ra, đút tay vào túi quần, hỏi: “Giờ này đã ăn cơm chưa?”

“Tôi gọi cơm hộp là được rồi.” Cô nói: “Tôi về trước đây.”

Ngôn Trạm mím môi, có chút do dự.

Ngôn Trạm nhíu mày, kéo cô vào bên trong trước sau đó nhấn nút đóng cửa.

Thấy cô bấm mật khẩu chuẩn bị vào nhà, anh liền chạy tới ngăn lại.

Tình cảm của gia đình ba người rất sâu sắc.

“Ăn cơm hộp không có lợi cho sức khỏe.” Anh nói: “Để anh nấu.”

Nam Chức đảo mắt, đang định từ chối thì nghe thấy anh nói: “Không phải em coi anh là anh trai sao? Anh trai nấu cơm cho em ăn.”

*

Quýt nhỏ lại lần nữa đến để tuần tra lãnh thổ.

Nam Chức ngồi trên ghế sofa.

Người đàn ông dựa sát vào bên cạnh cô, nhìn thẳng vào cô.

Tiếng rửa rau và thái thịt ở sau lưng rất có ma lực, đặc biệt khiến cô an tâm, cũng khiến cô dần dần không còn hoảng hốt nữa.

Chiếc TV nhỏ bắt đầu phát quảng cáo xe hơi sang trọng, sau khi chiếu xong lại chuyển sang phát quảng cáo hàng xa xỉ, là quần áo phụ nữ phiên bản giới hạn, giá cao ngất ngưởng.

Không lâu sau, hai đĩa thức ăn cùng một bát canh được dọn ra bàn.

“…”

Thịt lợn băm xào với ớt chuông xanh, đậu xanh nấu với ngô, còn có cả canh trứng cà chua nữa, màu sắc lẫn hương vị đều mang theo không khí của bữa cơm thường ngày.

“Mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi.”

Thịt lợn băm xào với ớt chuông xanh, đậu xanh nấu với ngô, còn có cả canh trứng cà chua nữa, màu sắc lẫn hương vị đều mang theo không khí của bữa cơm thường ngày.

Nam Chức bị thương ở cổ tay phải, tuy vết bỏng không lớn lắm, nhưng cô vẫn chật vật mất một hồi lâu, động tác vô cùng chậm rãi.

Nam Thư Hủy gục xuống, khóc thảm thiết trước linh cữu của Nam Cẩn Sơn, tay ôm lấy di ảnh, gào thét đến xé lòng. Cô cũng khóc theo, hét lớn “Ông ngoại”, “Con muốn ông ngoại”.

Không cần cô nói, Ngôn Trạm đã ân cần gắp thức ăn cho cô, còn lấy cả thìa cho cô nữa.

“Alo, bà bác ạ?”

“Cảm ơn anh.” Cô nói rất khẽ.

Ngôn Trạm đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Nếu em sẵn sàng nói, anh sẽ nguyện ý lắng nghe.”

Ngôn Trạm không đáp lại, hai người ăn trong im lặng.

Nhà của Ngôn Trạm lớn hơn nhà Nam Chức.

Người đàn ông vốn không quá hứng thú với cuộc sống thường ngày, ngoại trừ những đồ đạc cần thiết và đồ trang trí được nhà thiết kế thêm vào trong quá trình thi công thì mọi thứ đều trống rỗng.

Sự đơn giản của xung quanh làm phai nhạt đi nỗi lo lắng trong lòng.

Nam Chức uống hết một bát canh nóng, huyết quản như được khai thông, chân tay cũng không còn tê cứng nữa.

“Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?” Cô đột nhiên lên tiếng.

Ngôn Trạm đặt đũa xuống, trầm giọng nói: “Nếu em sẵn sàng nói, anh sẽ nguyện ý lắng nghe.”

Nam Chức mỉm cười.

Có lẽ là do tay run, góc chụp không tốt và ảnh bị mờ.

Nếu đã như vậy, Khang Tuyền mở điện thoại của mình lên cho anh xem cuộc trò chuyện trong nhóm gia đình.

Nói đến cũng lạ.

Nam Chức ngồi trên ghế sofa.

Mỗi lần tâm trạng của cô không được tốt, ngoài Quýt nhỏ ra thì người ở bên cô chính là lão Phật gia dù thế nào cũng không nghĩ tới.

Nghĩ đến đây, “tướng quân” Quýt nhỏ vừa tuần tra một vòng xong liền nhảy lên bàn, ngoan ngoãn nép vào bên cạnh tay cô, không gây ồn ào hay làm ầm ĩ gì cả.

“Đồng hành là con đường chứng minh tình cảm dài nhất, hiểu không?”

Cô vuốt ve theo hình chữ M trên trán con mèo, khẽ cười.

“Ngày hôm đó khi đến nhà họ Khang, tôi đã nhớ lại rất nhiều ký ức thời thơ ấu.”

Nam Cẩn Sơn là một người khôn khéo.

Bây giờ có một câu nói, người đàn ông càng xuất sắc bao nhiêu thì càng đối tốt với người phụ nữ của mình bấy nhiêu.

Thật khó khi nói rằng câu nói này có cơ sở khoa học nào hay không, nhưng tình yêu của Nam Cẩn Sơn dành cho Cổ Nguyệt Dương không phải mười năm như một, mà là trường tồn mãi mãi.

Là con gái của bọn họ, Nam Thư Hủy chắc chắn là kết tinh của tình yêu đó, là một đứa trẻ lớn lên trong hạnh phúc.

Nam Chức lắc đầu: “Nằm ngủ ở nhà thôi.”

Tình cảm của gia đình ba người rất sâu sắc.

“…”

Nhưng càng yêu nhau sâu đậm bao nhiêu thì càng sợ sự chia lìa bấy nhiêu.

Tiếng hét lớn của Viên Tây kéo Nam Chức trở về với thực tại, mà cổ tay cũng truyền đến một cơn đau dữ dội.

Khi Nam Cẩn Sơn ra đi, Nam Thư Hủy mới đưa cô sang Mỹ không được bao lâu.

Nam Thư Hủy là một người có cá tính mạnh mẽ, vốn dĩ vì quá đau khổ sau khi ly hôn nên mới rời đi như vậy. Khi đến nơi ở mới, bà ấy không thể chờ đợi được mà xé bỏ mọi thứ trong quá khứ, muốn bắt đầu lại từ đầu.

“Mau ăn nhân lúc nó còn nóng đi.”

Nam Thư Hủy rất hiếm khi liên lạc với Nam Cẩn Sơn và Cổ Nguyệt Dương, càng không nhận hỗ trợ tài chính từ bọn họ.

Mẹ con cô ở nước Mỹ đã xây một bức tường thép trong tim, không ai được phép bước vào.

Bức tường đó không những ngăn cản được quá khứ mà ngay cả thực tại cũng có thể cách trở.

Anh ta rất khiêm tốn đưa ra lời khuyên và bày tỏ quan điểm của mình một cách khéo léo và khách quan.

Cô và Nam Thư Hủy đã không thể gặp mặt Nam Cẩn Sơn lần cuối.

Ngoài chỉ số thông minh cực cao và năng lực xuất sắc, ngoại hình của anh cũng thuộc hàng xuất sắc nội bật.

Khi trở về nước, ông cụ đã được chôn cất, chỉ còn lại sinh ly tử biệt.

Nam Thư Hủy gục xuống, khóc thảm thiết trước linh cữu của Nam Cẩn Sơn, tay ôm lấy di ảnh, gào thét đến xé lòng. Cô cũng khóc theo, hét lớn “Ông ngoại”, “Con muốn ông ngoại”.

Nhưng cũng chính câu “Con muốn ông ngoại” đó đã khiến cô nhận một cái tát mạnh từ Nam Thư Hủy.

Bà ấy chỉ vào cô, gầm lên: “Tại sao người chết không phải là mày? Tại sao? Tao ghét mày! Tao hận dòng máu của tên khốn nạn kia đang chảy trong người mày! Các người đều có lỗi với tao, đều có lỗi với tao!”

Cô hoảng sợ.

Nửa khuôn mặt tệ dại, đôi tay nhỏ nắm chặt lại, không dám gọi “Mẹ”.

Cổ Nguyệt Dương ôm cô vào lòng, bảo vệ cô.

“Hủy Hủy, con như thế này chỉ càng khiến ba con thất vọng hơn về con thôi.”

Nam Thư Hủy lạnh lùng nhìn cô, nói với cô: “Cuộc đời tao đã bị mày hủy hoại, tao hận mày.”

Từ đó về sau, cô đã biết rằng Nam Thư Hủy sẽ không còn yêu cô nhiều như trước đây nữa.

Bởi vì cô gắn kết với người đã khiến bà ấy đau khổ, căm hận.

Vĩnh viễn không thể cắt đứt.

“Anh có thể hiểu được cảm giác đó không?” Nam Chức khẽ cười, đôi mắt đỏ hoe: “Gắn kết chặt chẽ với người mà anh hận nhất, không thể giãy giụa cũng không thể phản kháng được, như hình với bóng.”

Ngôn Trạm không thể trả lời câu hỏi này.

Gia đình của anh lành mạnh, tiến bộ, ba mẹ hiện đại, yêu thương nhau, tuy giáo dục có nghiêm khắc nhưng đều dựa trên tình yêu.

Nỗi đau từ gia đình chỉ có thể hiểu được qua kinh nghiệm của bản thân.

Nam Chức uống nốt chỗ canh còn lại rồi lấy giấy lau miệng, nói tiếp: “Cho nên, tôi đã xáo trộn nó.”

Cô đã đổi họ, nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.

Nhưng ông trời hết lần này đến lần khác không cho cô được toại nguyện, Đường Vũ vẫn tìm được cô.

“Tôi đi rửa bát.”

Cuộc gọi hôm nay mới chỉ là bắt đầu.

“Xáo trộn chỉ là xác suất của một vấn đề.”

Nam Chức dừng lại, Quýt nhỏ meow meow nhảy lên đùi Ngôn Trạm làm ổ.

Xuất cái gì? Kích cái gì?

“Bắt đầu lại là tìm một điểm xuất phát khác.” Ngôn Trạm nói: “Còn xáo trộn chỉ là lặp lại quá khứ, cố gắng tìm ra một khả năng khác với quá khứ. Điều đó có nghĩa kết quả cuối cùng của việc xáo trộn có thể lặp lại những sai lầm tương tự, hoặc là uổng công vô ích.”

Uổng công vô ích?

Trái tim Nam Chức run lên, hỏi: “Vậy tôi phải làm thế nào?”

Ngôn Trạm nghiêng người về phía trước, Quýt nhỏ bị kẹt lại ở bên dưới, vô lực phản kháng.

Ánh mắt hai người cùng nhìn vào một chỗ, như thể tạo thành một sợi dây liên kết.

Người đàn ông nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm của anh truyền ra từng tia ấm áp qua thấu kính lạnh lẽo. Sự phản chiếu trong đôi mắt như vậy khiến cô cảm thấy mình dường như không còn đau khổ nữa.

“Chấp nhận quá khứ.”

Nam Chức lập tức lắc đầu, cả đời này cô sẽ không bao giờ gặp lại Đường Vũ nữa.

Ngôn Trạm đứng dậy, ôm con mèo đi đến bên cạnh cô, tiếp tục nói: “Chiến thắng quá khứ mới thật sự là bắt đầu lại từ đầu.”

Người đàn ông vốn không quá hứng thú với cuộc sống thường ngày, ngoại trừ những đồ đạc cần thiết và đồ trang trí được nhà thiết kế thêm vào trong quá trình thi công thì mọi thứ đều trống rỗng.

“Nói thì dễ.” Cô cười nhạo: “Nhưng tôi…”

“Không dễ.”

“Hả?”

Ngôn Trạm đặt Quýt nhỏ xuống, nhìn chăm chú cô gái trước mặt: “Anh sẽ giúp em vượt qua.”

Nam Chức ngẩng đầu, khó hiểu nhíu mày: “Anh có thể ngồi xuống nói chuyện được không? Anh cao quá.”

“Bắt đầu lại là tìm một điểm xuất phát khác.” Ngôn Trạm nói: “Còn xáo trộn chỉ là lặp lại quá khứ, cố gắng tìm ra một khả năng khác với quá khứ. Điều đó có nghĩa kết quả cuối cùng của việc xáo trộn có thể lặp lại những sai lầm tương tự, hoặc là uổng công vô ích.”

Cô đã đổi họ, nói lời tạm biệt với quá khứ của mình.

“…”

Từ đó về sau, cô đã biết rằng Nam Thư Hủy sẽ không còn yêu cô nhiều như trước đây nữa.

Ngôn Trạm ngồi xuống bên cạnh cô, di chuyển cái ghế trong khi cô đang nhìn con mèo.

Nhưng cũng chính câu “Con muốn ông ngoại” đó đã khiến cô nhận một cái tát mạnh từ Nam Thư Hủy.

Không cần biết hắn ta là Bùi Sâm hay Bùi Lâm hay Bùi Mộc gì cả, nhưng anh sẽ trở thành một người thợ đốn củi, anh sẽ tiêu diệt tất cả.

Nam Chức quay đầu lại.

Bà ấy chỉ vào cô, gầm lên: “Tại sao người chết không phải là mày? Tại sao? Tao ghét mày! Tao hận dòng máu của tên khốn nạn kia đang chảy trong người mày! Các người đều có lỗi với tao, đều có lỗi với tao!”

Người đàn ông dựa sát vào bên cạnh cô, nhìn thẳng vào cô.

Cô hối hận vì mình đã nói quá nhiều, đột nhiên lại tâm sự với anh làm gì không biết.

Đến giờ, tài xế đã đợi sẵn ở bên dưới.

“Tôi đi rửa bát.”

Người đàn ông ngăn cô lại: “Em không muốn biết anh sẽ giúp em như thế nào sao?”

“Việc này còn cần đến người khác giúp sao?”

Thang máy đi lên.

“Anh không phải người khác, anh là…”

—— Hôn phu của em.

Nhưng ba chữ này chỉ khiến đôi mắt cười của cô biến mất thôi.

Ngôn Trạm thở dài, không tình nguyện nói: “Anh là anh trai của em.”