Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 25: Thích



Bảy năm sau, Khương Chi Chu 27 tuổi, vẫn thích mèo, màu trắng và người dịu dàng.

Điều khác biệt là ở tuổi 27, nàng đã yêu một cô gái dịu dàng, có đôi mắt ôn nhu và nụ cười hiền từ.

Giờ đây, đôi mắt dịu dàng ấy chứa đầy sự dò xét và nghi ngờ.

—— Có lẽ chị chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lại khích lệ bọn họ trở thành một người tốt hơn.

—— Có lẽ chúng ta chỉ thuận miệng nói một câu, nhưng lại khích lệ bọn họ trở thành một người tốt hơn......."

Làm thế nào để ứng phó với sự "trùng hợp ngẫu nhiên" này đây?

Khương Chi Chu rũ mi mắt, hai tay ôm lấy tách, nhấp một ngụm trà nóng, vừa hay cũng nảy ra ý tưởng, bất đắc dĩ mỉm cười:" Được rồi, tôi thừa nhận, tôi đã từng xem qua cuộc phỏng vấn này của chị ấy cho nên vô thức ghi nhớ câu nói này. Chúng rất có đạo lý, phải không?"

Giang Thanh Mộng nhìn nàng không rời mắt, muốn nắm bắt hết mọi biểu cảm trên gương mặt nàng:" Đúng không? Chị nhớ trước kia em không ưa gì chị ấy cho lắm, em xem phỏng vấn của chị ấy làm gì?"

Nguyên chủ Thẩm Tinh Hà ra mắt với cái tên "Tiểu Khương Chi Chu". Khi có người nhìn thấy cô ấy, người ta sẽ nhắc đến Khương Chi Chu. Nguyên chủ là người có tính cách mạnh mẽ, không muốn sống trong cái bóng của người khác. Dần dà, cô ấy trở nên chán ghét Khương Chi Chu.

Người này không dễ dỗ dành như lúc 12 tuổi nữa rồi.

Khương Chi Chu thở dài trong lòng, vẫn giữ biểu cảm vô cùng bình tĩnh trên mặt:" Sau vụ tai nạn xe hơi, tôi đã nghĩ thông suốt rồi. Vì tôi giống Khương Chi Chu nên tôi muốn tìm hiểu thế giới nội tâm của chị ấy. Tôi cũng đã xem đi xem lại tất cả các bộ phim và phỏng vấn của chị ấy. Không phải có câu nói —— học hỏi nhưng đừng bắt chước rập khuôn à. Nếu chỉ đơn giản bắt chước vẻ ngoài của chị ấy thì thật sự sẽ rơi vào ngõ cụt. Chỉ khi học các kỹ năng diễn xuất nội tâm và cách suy nghĩ của chị ấy, tôi mới có thể thực sự hưởng lợi từ điều này và áp dụng cho bản thân mình.

"Cho nên......" Giang Thanh Mộng siết chặt tách trà, trong mắt chợt lóe lên một tia lạnh lẽo:" Những ngày này em luôn học hỏi từ chị ấy?"

Học theo từng động tác và thần thái của chị ấy, học cách nói chuyện của chị ấy, học đến giống nhau như đúc, giống như muốn đánh tráo khái niệm.....

"Cứ cho là như vậy đi."

Giang Thanh Mộng đặt ly xuống, nhìn vào màn hình TV, không nói thêm gì nữa.

Trên TV, cuộc phỏng vấn đã kết thúc, phóng viên hỏi đến câu hỏi cuối cùng——

"Em hy vọng nửa kia là người như thế nào?"

"Hmmm... vẫn là người dịu dàng, cũng là người đã trải qua nhiều gam màu tốt xấu của cuộc sống, trải qua ánh sáng và tối tăm nhưng vẫn có một trái tim mềm mại và vẫn sẽ rung động trước vẻ đẹp tinh tế." Nói đến đây, Khương Chi Chu mỉm cười:" Thay vì hi vọng nửa kia là một người như vậy, chi bằng nói, bản thân em cũng muốn trở thành một người như vậy thì đúng hơn....."

Trên ghế sô pha, Giang Thanh Mộng chỉ vào người trên màn hình TV, cười tự giễu:" Chẳng phải chị đã từng nói, nếu khi còn nhỏ em thích một ai đó, em chắc chắn sẽ hiểu cảm giác này và hy vọng rằng người đó cũng sẽ trân trọng những điều em thích sao?"

"Chị ấy chính là người chị thích khi còn nhỏ."

Người mình thích trực tiếp nói rằng người đó cũng thích mình thì sẽ có cảm giác như thế nào?

Nhịp tim gia tốc, như thể đang chìm trong một giấc mơ mềm mại sao?

Nếu không nhìn thấy đuôi mắt đỏ hoe, ngấn lệ của Giang Thanh Mộng thì Khương Chi Chu thật sự sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng hiện tại nàng không có niềm vui nhỏ nhoi nào. Khi nhìn thấy cô khóc, cả trái tim nàng cũng cuộn tròn theo.

"Chị không hy vọng chị ấy sẽ yêu thích những thứ mà chị thích..." Giang Thanh Mộng nhìn màn hình TV, sau đó ngẩng đầu nhìn Khương Chi Chu trước mặt, mỉm cười, nhưng nước mắt lại trào ra:" Một người như chị, không đáng để chị ấy thích...."

Thật sự không kỳ vọng nàng sẽ trân trọng sao?

Không.

Chỉ là yêu thích mà thôi, không phải yêu thích bình thường, mà là, sự luyến mộ, là thứ tình cảm xuất phát từ người đồng giới mà nàng cảm thấy kinh tởm nhất.

Làm sao cô có thể mong đợi nàng trân trọng một tình yêu như vậy?

"Người đã trải qua nhiều gam màu tốt xấu của cuộc sống, trải qua ánh sáng và tối tăm nhưng vẫn có một trái tim mềm mại và vẫn sẽ rung động trước vẻ đẹp tinh tế."

Cô đã từng nỗ lực trở thành người như vậy, nhưng lại hoàn toàn không phải như vậy.

Cuối cùng, trong lòng cô chỉ còn lại thù hận, đôi tay nhuốm đầy tội lỗi, gương mặt xấu xí, tàn ác như vậy, làm sao xứng đáng để nàng quý trọng đây?

Đau khổ, đau khổ, ngoài đau khổ ra, vẫn chỉ là đau khổ.

Thay vì đối mặt với hung hăng, nghi ngờ và chất vấn còn hơn nhìn thấy cô khóc. Khi nhìn thấy cô khóc, nàng vứt bỏ hết mọi sự bình tĩnh, đây cũng là lần đầu tiên Khương Chi Chu cảm thấy bất lực, thực sự không biết phải làm sao.

Cuối cùng, nàng duỗi tay ra, dùng đầu ngón tay lau nước mắt cho cô, cúi người ôm lấy cô, dịu dàng trấn an:" Thanh Mộng, không phải như thế, chị cũng là nghệ sĩ, chị quên rồi sao? Những cuộc phỏng vấn đó đều có kịch bản, đều có yếu tố hư cấu chứ không phải ý tưởng chân thật nhất. Cho dù chị là người như thế nào, nếu tôi là chị ấy, tôi sẽ trân trọng chị rất nhiều và cũng thích chị thật nhiều......"

Giang Thanh Mộng vùi đầu vào cổ nàng, giọng nói vừa trầm vừa nhẹ: "Nhưng em không phải là chị ấy..."

"Tôi——"

Từ 'tôi là' đang định thốt ra, nhưng cách đó không xa truyền đến một tiếng ho nhẹ.

Giang Thanh Mộng đẩy cái ôm của Khương Chi Chu ra.

Tầm mắt phóng đến, đột nhiên sinh ra loại cảm giác xấu hổ khi phá vỡ chuyện tốt của người khác. Tiểu Ngải vô thức đưa tay ra ôm lấy mặt, lại nghĩ đến mục đích bước ra đây, cô ấy giả vờ bình tĩnh, cẩn thận đưa điện thoại mình lên——

"Lão bản, điện thoại của chị ở bên trong..."

Giang Thanh Mộng dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải rùng mình trong lòng, ép buộc bản thân nhìn vào mắt cô:" Có điện thoại.....Hà.... giám đốc Hà."

Điện thoại của chị Hà Gia, không thể không trả lời.

Sau khi cẩn thận nói xong, Tiểu Ngải thấy tóc tai lão bản mình có chút hỗn loạn, hai mắt đỏ bừng, ươn ướt, trong lòng không khỏi xót xa. Cô ấy liền trừng mắt nhìn Khương Chi Chu, thầm mắng trong lòng: Cô Thẩm, cô đã làm gì lão bản của tôi thế? Tại sao cô lại làm lão bản của tôi khóc như chó con vậy?!

Khương Chi Chu hơi sững người khi cảm nhận được tia tức giận mong manh trong mắt Tiểu Ngải. Nàng chớp chớp hai mắt, đôi con ngươi đen trắng tràn đầy vẻ vô tội.

Giang Thanh Mộng lau mặt, cầm lấy điện thoại, đứng dậy nhìn Tiểu Ngải một cái, bước đến phòng làm việc.

Tiểu Ngải hiểu ý, nhắm mắt đuổi theo cô. Cô ấy bước vào phòng làm việc, đóng cửa lại, cách ly cuộc trò chuyện phía bên trong.

Khi đang nói chuyện với người ở đầu dây bên kia, Giang Thanh Mộng cầm hộp thuốc lá trên bàn rồi lấy ra một điếu, kẹp giữa những ngón tay mảnh mai và trắng nõn. Sóng mắt cô lưu chuyển, rồi lại nhìn về phía Tiểu Ngải.

Tiểu Ngải lại hiểu ý, cô ấy nhanh chóng lấy bật lửa ra, 'cách' một tiếng, ngọn lửa bùng lên, đốt cháy điếu thuốc.

Giang Thanh Mộng mở cửa sổ, khói bốc lên giữa các ngón tay.

Đuôi mắt đỏ hoe, trên mi vẫn còn vương lệ, nhưng gương mặt không có chút thần sắc đáng thương, thay vào đó là vẻ bình tĩnh, gần như lãnh đạm.

Sau khi lời ít ý nhiều bàn giao với Hà Gia, Giang Thanh Mộng cúp điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lúc rồi khẽ thở dài.

Tiểu Ngải cúi đầu, không dám nhìn cô.

"Em làm hỏng chuyện của tôi rồi, vì thế tôi muốn phạt em." Giang Thanh Mộng búng nhẹ tàn thuốc giữa các ngón tay, khẽ thì thầm, nhưng có vẻ không kìm nén được:" Phạt em đi điều tra em ấy, vận dụng hết tất cả các mối quan hệ để tìm hiểu kỹ thời gian hai tháng sau vụ tai nạn xe cộ, em ấy đã đi đâu, gặp người nào, làm việc gì. Những thứ có thể điều tra được thì nhớ tra thật rõ cho tôi."

Tiểu Ngải gật đầu, lẽ ra vừa rồi cô ấy nên vứt chút thương hại cho lão bản mình lên chín tầng mây.

Cô ấy nghĩ đến ánh mắt vô tội vạ của cô Thẩm, sau đó nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp đang nhả khói bên cạnh cửa sổ, không thể không rủa thầm: Lão bản thật quá đáng, chị ấy tự biên tự diễn mà lại cảm thấy ấm ức, còn khóc nhè nữa.....

Giang Thanh Mộng xoay người, liếc Tiểu Ngải một cái, lạnh lùng nói: "Em lại lén mắng tôi ở trong lòng à?"

"Không có, em không dám." Tiểu Ngải lập tức lắc đầu, trịnh trọng quỳ xuống ăn vạ: "Chị là điện hạ của em, là ánh sáng của em, là người chu cấp miếng cơm miếng áo cho em, làm sao em lại dám mắng chị được."

"Sau này, nếu em nói ra những lời này thì đừng dùng khuôn mặt không biểu cảm đó nói với tôi. Em có thể mỉm cười, sẽ trông chân thành hơn một chút." Giang Thanh Mộng dập tắt điếu thuốc, ném vào gạt tàn:" Chút nữa tôi phải ra ngoài một chuyến, em thu dọn giấy tờ một chút rồi đi cùng tôi đi." Nói xong, cô bước ra khỏi phòng làm việc.

Trên ghế sô pha, Khương Chi Chu xoa trán, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.

Giang Thanh Mộng là người như thế nào?

Năm mười hai tuổi, mẹ cô tự tử bằng cách nhảy lầu trước mặt cô, cha cô bỏ rơi cô trong bệnh viện, nhưng cô không quấy không khóc, chỉ ngồi xổm trong góc phòng, im lặng không nói một lời nào.

Tám năm sau, ở tuổi hai mươi, cô có tâm hồn nhạy bén cùng những góc khuất, vĩnh viễn khoác lên mình bộ dáng tươi cười đầy dịu dàng.

Tại sao có thể dễ dàng khiến tình cảm của một người đổ vỡ như vậy?

Khương Chi Chu cho rằng cô sẽ không để ý đến điều này. Nhưng chỉ một vài lời nói, một cuộc phỏng vấn đã có thể khiến nàng mất cảnh giác và biểu lộ bản ngã thật sự của mình.

Bên cạnh đó, câu nói của cô —— nhưng em không phải là chị ấy ——dường như đầy rẫy ý đồ dắt mũi.

Thực ra, nàng đã để lộ ra rất nhiều khuyết điểm. Chẳng hạn như tính cách, thần thái, hành động, lời nói....... hoàn toàn không giống với nguyên chủ Thẩm Tinh Hà, nàng đã dùng lý do mất trí nhớ phân ly để có thể che giấu tốt những điểm dị thường này.

Nhưng cô vẫn nghi ngờ, không phải chỉ là đêm nay, mà là, từ rất lâu rồi, cô luôn mơ hồ dụ dỗ nàng.

Rốt cuộc nàng đi sai ở bước nào?

Có lẽ, cô nhận ra nàng của hiện tại giống với Khương Chi Chu ở kiếp trước đến mức nào. Mọi cử chỉ, mọi khía cạnh, tất cả đều giống với thói quen của Khương Chi Chu.

Nhưng nếu cô có thể phát hiện ra điều này, cũng đủ cho thấy cô chú ý đến bản thân nàng hơn mức bình thường

Ít nhất phải qua nhiều năm quan sát để làm quen với chúng.

Có phải chỉ vì cô là người hâm mộ của riêng nàng?

Không giống.

Nàng sững người khi nghĩ đến vài tin nhắn cô gửi cách đây hơn nửa năm. Nàng không thể nhớ cụ thể từ ngữ, nhưng nàng chỉ nhớ thoáng qua cô nói rằng cô thích nàng, thích rất nhiều năm rồi.

Khương Chi Chu luôn coi đoạn tình cảm đó là tình yêu của người hâm mộ dành cho thần tượng của mình, nồng nhiệt, chân thành và có chút thận trọng.

Bây giờ, khi tự ngẫm lại, nàng chỉ nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Khi đó, cô nói thích nàng nhiều năm nhưng không dám nói ra. Đêm nay, cô lại nói một người như cô, không đáng để được nàng thích.

Là loại yêu thích nào mới không thể nói ra?

Tại sao cô lại nghĩ mình không xứng đáng?

Dường như trong lòng nàng mơ hồ đã có câu trả lời.

Câu trả lời khiến nàng vui vẻ, nhưng tiềm thức lại lo lắng về việc liệu mình có đang tự mình đa tình hay không?

Khương Chi Chu lấy điện thoại di động ra, đăng xuất tài khoản hiện tại. Nàng định đăng nhập vào tài khoản cũ, đọc lại tin nhắn do Giang Thanh Mộng gửi, nhưng một giọng nói nhẹ nhàng lại vang lên bên tai ——

"Xin lỗi, vừa rồi chị phải nghe điện thoại, vì là điện thoại mang tính chất công việc nên không thể không nghe máy."

Khương Chi Chu im lặng cất điện thoại di động, nhìn người đang bước đến.

Nàng không khỏi xót xa khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.

"Thanh Mộng, tôi..." Khương Chi Chu định hỏi cô điều gì đó, nhưng lại ngửi thấy mùi khói thuốc trên người cô, nàng không khỏi nhíu mày: "Chị lại hút thuốc?"

"Mùi nặng lắm à?" Giang Thanh Mộng cúi đầu ngửi mùi trên người mình, sau đó mỉm cười: "Xin lỗi, vậy chị đi tắm trước."

"Tôi không có ý ghét bỏ." Khương Chi Chu kéo cô ngồi lên sô pha, muốn bắt chuyện, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu. Nàng do dự một chút, Giang Thanh Mộng chủ động mở miệng:" Đúng rồi, vừa rồi em muốn nói gì với chị thế? 'Tôi' gì cơ?:

Tôi là... Khương Chi Chu.

Vừa rồi, nàng gần như muốn thú nhận.

Kỳ thật, nếu câu trả lời trong lòng nàng là đúng, cô cũng giống như nàng, cũng yêu thích nàng giống như vậy, cho nên thừa nhận cũng chẳng sao.

Nghĩ như vậy, Khương Chi Chu nhìn vào mắt Giang Thanh Mộng, nghiêm túc nói từng câu từng chữ:" Không có gì. Tôi chỉ muốn nói, Giang Thanh Mộng, tôi thích chị, rất rất thích chị. Chị rất tốt, cho nên đừng tự coi thường mình nữa."

Giang Thanh Mộng nghe xong, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt nàng.

Các nàng nhìn nhau.

Cả thế giới lập tức yên lặng. Khương Chi Chu nhìn vào đôi mắt màu hổ phách của cô, cũng chỉ có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình.

Từ 'thích' có nhiều hơn một nghĩa.

Đó có thể là sự cảm kích thuần khiết, tỷ dụ như thích mèo, thích màu trắng, thích ai đó và muốn làm bạn với cô.

Đó cũng có thể là một tình yêu, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn hôn, muốn được ở bên cạnh cô.

Có rất nhiều hi vọng dừng lại tại thời điểm này. Nàng chỉ muốn nhìn cô như thế này, không hề cầu danh, không còn cầu lợi, lúc này đây, nàng chỉ mong cô có thể hiểu được tâm tư của chính mình.

Nếu cô có thể hiểu, nếu cô sẵn sàng chấp nhận, nàng sẽ nguyện ý nói tất cả cho cô nghe, không còn giấu giếm nữa.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.