Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 32: Ác mộng (1)



"Con tiện nhân lòng dạ độc ác! Mày muốn hủy hoại tao! Tao sẽ kéo mày chết cùng!"

Tiếng gào rống rơi xuống, một tràng tiếng động và tiếng la hét chói tai vang lên.

Đồng tử Giang Thanh Mộng đột nhiên giãn ra, cô dùng hết sức đẩy Khương Chi Chu bên cạnh ra theo bản năng, tránh việc vô tình làm nàng bị thương.

Cú đẩy này đã bỏ lỡ cơ hội né tránh của cô.

Xung quanh vang lên tiếng hét chói tai hết lần này đến lần khác, Giang Thanh Mộng bị người đàn ông mặc đồ đen ghì xuống đất, lưng đập xuống mặt đất một cách nặng nề, cô rít lên một tiếng đầy đau đớn.

Người đàn ông mặc áo đen là Lâm Mặc, khuôn mặt hắn hung tợn, giơ dao găm lên, muốn đâm thẳng vào mặt cô:" Con tiện nhân này! Tao muốn mày chết cùng tao!"

Động tác của hắn rất nhanh, nhưng Giang Thanh Mộng còn nhanh hơn hắn. Cô nâng tay trái che mặt mình lại, năm ngón tay phải nắm chặt mặt đất, hất một nắm cát vào mắt hắn.

Trường quay nằm tại vùng ngoại ô, thô sơ đến mức không có gạch lót, mấy ngày nay trời đổ mưa to khiến đất xốp hơn nhiều, vừa nắm lại là đã có một đống.

Đôi mắt bị tấn công, Lâm Mặc gục đầu, rú lên vì đau, dùng dao đâm vào phía bên phải đầu của Giang Thanh Mộng.

Chỉ còn vài tấc nữa, cũng may là đâm hụt.

Nhát đâm thứ nhất không thành, Phong Thượng Hiền và Khương Chi Chu đều lao đến, đoạt lấy con dao găm rồi kéo Lâm Mặc ra.

Sau khi kéo ra, Khương Chi Chu trực tiếp đấm một phát. Phong Thượng Hiền càng già càng dẻo, ông ta đá hắn một cước, khiến hắn ngã gục ra đất.

Mọi người lần lượt vây xem, Tiểu Ngải cũng vội vàng chạy tới.

Khương Chi Chu vứt dao găm, bước đến đỡ Giang Thanh Mộng.

Xung quanh lộn xộn, Giang Thanh Mộng không nghe được bọn họ đang nói gì, lồng ngực phập phồng, ánh mắt dần dần tối tăm, trời đất quay cuồng, cô chỉ nhớ rõ tiếng gầm của Lâm Mặc:"Tao muốn mày chết cùng tao!"

Cùng chết?

A.

Năm giác quan mất đi dần dần hồi phục, tiếng gọi quen thuộc truyền đến bên tai, là âm thanh thăm hỏi, cô ngả người vào vòng tay ấm áp phía sau lưng.

Giây tiếp theo, Giang Thanh Mộng thoát khỏi cái ôm của Khương Chi Chu, ngồi dậy, sắc mặt bình tĩnh như nước, thậm chí cất lên tiếng cười đầy quái dị.

Cô vùng vẫy đứng dậy, rũ bỏ sự hỗ trợ của mọi người, cúi xuống nhặt một viên đá, bước đến chỗ Lâm Mặc, quỳ xuống, dập mạnh vào mũi hắn, sau đó đập liên tục hai cái vào mặt hắn.

Người đàn ông trên mặt đất bị vệ sĩ áp chế, hai mắt đỏ hoe, máu mũi túa ra, vẫn không ngừng chửi tục:" Mày là loại đê tiện! Không chết tử tế được! Mày phải xuống địa ngục cùng tao!"

Giang Thanh Mộng thở hổn hển, lại hung hăng đập vào mặt hắn ta, trầm giọng cười nói:" Muốn cùng chết à? Tao sẽ giết mày trước! Phế vật!" Không hề có dấu vết sợ hãi trong mắt cô, ngược lại còn mang theo tơ máu, cùng với biểu cảm có thể được xem như sự phấn khích điên cuồng.

Cô nhặt con dao găm trên mặt đất lên, nhìn vào ngực của Lâm Mặc, giơ lên ​​cao, trong lúc định đâm xuống thì đã bị kéo lại thật chặt.

Khương Chi Chu nắm chặt cổ tay cô, nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô.

Nếu nhát đâm này rơi xuống, sẽ trở thành phòng vệ quá đáng.

Giang Thanh Mộng vùng vẫy muốn đẩy ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy ra được, liền há miệng, hung hăng cắn vào cổ Khương Chi Chu.

Cổ bị đau, Khương Chi Chu rít một tiếng, nhưng nàng không đẩy ra, càng ôm cô chặt hơn.

Lực cắn không mạnh, thậm chí không làm trầy da. Cả người Giang Thanh Mộng run lên, hàm răng cũng phát run, hoàn toàn không dùng lực.

Những người sững sờ trước tình cảnh này bây giờ mới hoàn hồn, tiến lên an ủi. Vệ sĩ vội vã lôi Lâm Mặc đi vì sợ lão bản điên cuồng của mình sẽ thực sự cầm dao xiên người đàn ông này.

Khương Chi Chu giống như xoa dịu một đứa trẻ, nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng người trong vòng tay mình:" Ngoan.....ổn cả rồi....ổn cả rồi........."

Hơi thở dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt Giang Thanh Mộng trở lại vài phần trong trẻo sáng ngời. Cô nhả ra, hôn nhẹ lên dấu răng trên cổ Khương Chi Chu, nói nhỏ bên tai nàng: "Chị không sao."

Sau đó, cô đẩy vòng tay Khương Chi Chu ra, đứng dậy, cúi đầu với mọi người: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm, làm phiền mọi người rồi, tôi không sao cả." Vẫn nhẹ nhàng và lễ phép như mọi khi, không hề lộ ra nửa điểm điên cuồng như vừa rồi.

Gặp phải những chuyện xui xẻo như thế này, việc mất kiểm soát cảm xúc là chuyện bình thường. Chỉ là những cô gái bình thường gặp phải chuyện này sẽ lao vào gào thét, hoặc khóc lóc, nhưng Giang Thanh Mộng chẳng những không khóc mà còn phát điên lên, cầm lấy dao muốn giết người thì thật sự rất hiếm thấy.

Đoàn đội của Giang Thanh Mộng bắt đầu xử lý công việc kế tiếp một cách quy củ. Cần phong tỏa tin tức, giám sát dư luận xã hội, quản lý tốt mối quan hệ giữa giám sát dư luận và công tác quản lý—

Các nhân chứng tại hiện trường đã nhận được một số tiền lớn nhằm bịt miệng.

Khi cảnh sát được gọi đến và ghi chép xong thì đã gần sáng sớm.

Phong Thượng Hiền đã cho Giang Thanh Mộng nghỉ hai ngày, yêu cầu cô nghỉ ngơi thật tốt nhằm lấy lại tinh thần.

Giang Thanh Mộng nói rằng cho cô nghỉ phép một ngày là được, ngày còn lại dành cho Khương Chi Chu.

Sau khi trở về từ đồn cảnh sát, Giang Thanh Mộng không trở lại khách sạn. Cô nhốt mình trong xe RV, không muốn nhìn thấy ai.

Tiểu Ngải kéo Khương Chi Chu đến, đưa nàng lên xe của lão bản mình, sau đó tiếp tục xử lý công tác kế tiếp.

Người ngoài cuộc vẫn tỉnh táo hơn, với tư cách là trợ lý đặc biệt của Giang Thanh Mộng, đại đa số thời điểm, Tiểu Ngải đều hiểu rõ tâm lý của lão bản mình.

Cô Thẩm là sự tồn tại vô cùng đặc biệt trong lòng lão bản, mang nàng đến để bầu bạn cùng cô cũng chẳng có gì sai.

Xe RV kéo rèm kín mít, không bật đèn, lộ ra một mảnh tối tăm.

Khương Chi Chu nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới thích ứng. Sau đó, nàng mở mắt ra, dựa vào ký ức lần mò đến phòng khách trong xe RV.

Trong phòng khách, Giang Thanh Mộng ôm lấy đầu gối, ngồi trên sô pha, chăm chú xem TV. Phim hoạt hình quen thuộc 《 Pokemon》đang được phát sóng trên TV.

Tư thế ôm đầu gối của cô đột nhiên gợi cho Khương Chi Chu nhớ về cô bé 12 tuổi, mỏng manh và dễ vỡ.

Năm 12 tuổi, mẹ cô muốn lôi cô cùng chết.

Giang Thanh Mộng nhận thức được sự hiện diện của Khương Chi Chu. Cô dùng đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào nàng vài giây, sau đó nói:" Nước chanh dây trong bếp, em tự rót đi."

Khương Chi Chu vào bếp rót hai ly, một cho mình và một cho Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng vừa tắm xong, cô mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng, tùy ý buộc dây ở thắt lưng, mái tóc dài như thác nước xõa trên vai vẫn còn đọng lại bọt nước.

Khương Chi Chu nghiêng người nhìn cô, hỏi: "Máy sấy tóc ở đâu vậy?" Giọng nói rất nhỏ nhẹ, vì sợ nếu nói lớn có thể đánh gãy người nào đó.

Giang Thanh Mộng chỉ vào chiếc tủ ở góc phải: "Ngăn đầu tiên ở đằng kia."

Khương Chi Chu tìm một chiếc khăn, lau khô tóc cho cô trước, sau đó mới cầm lấy máy sấy giúp cô thổi tóc.

Máy sấy tóc phát ra âm thanh rất lớn, Giang Thanh Mộng cầm điều khiển từ xa lên, chỉnh to âm lượng TV.

Trên màn hình TV, một con chuột chun màu vàng không ngừng kêu to: "Pi kà pi kà", làm cho Khương Chi Chu muốn cười nhưng không dám cười. Nàng cắn chặt môi, không nói gì, ánh mắt long lanh.

Giang Thanh Mộng trừng mắt liếc nàng một cái:" Em muốn cười thì cứ cười đi."

Khương Chi Chu cười thành tiếng, xoa xoa tóc cô: "Chị rất đáng yêu."

Vừa rồi muốn đánh muốn giết, nhưng bây giờ lại đang ngồi xổm trên ghế sô pha để xem phim hoạt hình.

Giang Thanh Mộng giương môi cười lạnh: "Em gái Mai Huỳnh của em có đáng yêu hơn không?"

Khương Chi Chu cúi đầu cười, nhẹ nói: "Không đáng yêu bằng chị."

"Sao lại như vậy được? Em ấy ngây thơ, trong sáng, còn chị là người có tâm địa rắn rết——"

Khương Chi Chu cắt ngang: "Chị vẫn đáng yêu."

"Em ấy tốt bụng và sạch sẽ, còn chị lúc nào cũng làm chuyện xấu—"

Khương Chi Chu lại cắt ngang: "Chị là người đáng yêu nhất."

Giang Thanh Mộng vừa mở miệng muốn nói, Khương Chi Chu đã bấm đầu ngón tay, tắt máy sấy tóc, đặt xuống, cúi mặt sát vào cô, dán môi mình lên môi cô, chặn lời cô lại. Sau khi tách ra, nàng dịu dàng nói:" Em yêu chị."

Giang Thanh Mộng lại mấp máy môi, Khương Chi Chu lại hôn lên khóe môi cô như chuồn chuồn lướt nước:" Trên thế giới này, em chỉ yêu một mình chị."

Giang Thanh Mộng hoàn toàn câm lặng, mím môi không nói lời nào.

Phải mất một lúc lâu mới lầm bầm: "Chị đã nói rồi, không có lần sau......"

Khương Chi Chu vỗ nhẹ cái đầu nhỏ của cô, tiếp tục sấy tóc giúp cô:" Em vô tình quên mất. Ngày mai bắt đầu lại vụ không có lần sau đi."

Khương Chi Chu của hiện tại không danh, không lợi, không quyền, không thế, gần như chỉ có hai bàn tay trắng. Nàng chỉ có thể dùng hành động và lời nói để mang đến cho cô cảm giác an toàn và tình yêu chân thành nhất vào những lúc cô bất an mà không cần phải che giấu.

Giúp Giang Thanh Mộng sấy tóc xong, Khương Chi Chu muốn đặt máy sấy tóc lại chỗ cũ. Vừa mới đứng dậy, nàng đã bị người trên sô pha dùng sức kéo lấy, ghì chặt vào lòng, để nàng ngã ngồi trên đùi cô.

Giang Thanh Mộng ôm Khương Chi Chu, cởi cúc cổ áo của nàng.

Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào cổ khiến nàng nổi da gà.

Nếu người khác làm ra loại hành vi không đứng đắn này, e rằng Khương Chi Chu đã giáng cho người đấy một cái tát vang dội từ rất lâu rồi.

Vì đó là Giang Thanh Mộng, Khương Chi Chu sẽ chỉ im lặng đón nhận, yên tâm tựa lưng mình vào lòng cô.

Giang Thanh Mộng vươn tay vuốt ve vùng da bị cô cắn vào đêm qua, không có vết rách da, chỉ hằn lên dấu răng rất nông.

Khương Chi Chu nhẹ nhàng nói: "Đêm qua chị không cắn mạnh, đừng lo lắng."

"Ai lo lắng cho em?" Giang Thanh Mộng thì thào đáp lại, không còn vuốt ve dấu răng nữa, mà xấu xa đặt một lòng bàn tay lên cổ nàng để sưởi ấm, còn lòng bàn tay kia thì vô thức vuốt ve xương quai xanh thanh tú của nàng.

Khương Chi Chu 'ưm' một tiếng, hơi ngửa đầu ra sau, để cơ thể cả hai dán chặt vào nhau hơn một chút.

Giang Thanh Mộng chỉ mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi màu trắng, chất liệu mỏng nhẹ, bộ ngực mềm mại dán chặt vào lưng Khương Chi Chu.

Vành tai Khương Chi Chu nóng rực, nhiệt độ cơ thể tăng cao. Nàng nắm chặt tay, giả vờ uy hiếp:" Em đếm đến 5, nếu chị không buông em ra, em sẽ phá lệ và hôn chị một lần nữa. 5, 4, 3, 2——"

Đếm đến 2, Giang Thanh Mộng buông nàng ra.

Khương Chi Chu nhanh chóng bò dậy khỏi người cô, cầm máy sấy tóc trên mặt đất lên, đặt lại vào chỗ cũ.

Hít một hơi thật sâu để trấn an tinh thần, Khương Chi Chu quay lại, hỏi Giang Thanh Mộng:" Em đói bụng rồi, chị ăn gì đó cùng em đi. Chị muốn ăn gì? Bánh mì sandwich? Salad? Mì? Hay món gì khác?"

Nàng không hỏi cô có đói không, nàng chỉ cho cô lựa chọn.

Từ đêm qua đến giờ cô vẫn chưa ăn gì, hẳn là rất đói bụng.

"Từ khi nào em biết làm bánh mì sandwich và salad vậy? Không phải chỉ biết nấu mì gói thôi sao?"

"Học, việc học là vĩnh hằng."

"Ừm, vậy nấu mì đi, đơn giản. Trong bếp có vài thùng mì gói, em có thể nấu bất cứ hương vị nào mà em thích."

Khương Chi Chu vào bếp lấy ra hai gói mì bò kho, sau đó lấy từ tủ lạnh ra vài quả trứng, thịt xông khói, giăm bông và rau xanh.

Trong bếp chỉ có một nồi cơm điện và nồi luộc trứng.

Trước tiên, Khương Chi Chu cho một nửa lượng nước vào trong nồi cơm điện, đợi sôi lên, nàng thái thịt ba chỉ và giăm bông trên thớt, cắt rau xanh thành từng đoạn, dùng nồi luộc trứng để luộc hai quả trứng.

Nước sôi xong, nàng cho mì và gia vị vào, tản mì ra, sau đó cho thịt ba chỉ, giăm bông vào, chần rau đến lúc chín khoảng 80% rồi vớt tất cả nguyên liệu ra khỏi nồi, bóc vỏ trứng, cắt làm đôi, cho vào nồi nước dùng, nêm nếm gia vị cho vừa miệng rồi mới vớt ra.

Khi bưng bát mì ra bàn ăn, Khương Chi Chu trêu chọc: "Nếu ăn xong bát mì này, chỉ sợ cuối tuần này chị phải tập thể dục vài ngày đấy."

Nếu ăn sẽ béo lên mười cân, nữ diễn viên cần phải hạn chế cân nặng trong quá trình quay phim, phải chọn ăn ít hơn hoặc chọn tập thể dục.

Giang Thanh Mộng nhìn tô mì đầy đủ topping, uyển chuyển khen ngợi:" Sau này, người nào cưới được em thật sự rất có phúc." Nói xong, trong lòng cô bỗng trào lên tia ghen tuông.

Ai sẽ kết hôn với nàng đây?

Liệu một ngày nào đó, sự dịu dàng của nàng có được trao cho người khác không?

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.