Cạm Bẫy Ôn Nhu

Chương 48: Chân thành



Tháng hai, không khí ấm dần lên, nhưng gió đêm vẫn lạnh đến thấu xương.

Khương Chi Chu đứng ở phía dưới khu nhà cao cấp, nhìn những tòa nhà quen thuộc, ôm cánh tay, dùng ngón chân vẽ một vòng tròn trên mặt đất.

Nàng cũng sở hữu một bất động sản ở đây, nơi những người nổi tiếng và giàu có sinh sống, tính an toàn rất cao. Nhưng nàng thích ở trong biệt thự của riêng mình và chỉ thỉnh thoảng đến đây, vì vậy nàng không hề biết Giang Thanh Mộng cũng mua nhà trong tiểu khu này.

Những năm qua, không biết cả hai có gặp thoáng qua nhau khi lái xe ngang qua không?

Nếu không tái sinh, có lẽ cả hai đã bỏ lỡ nhau.

Ngẫm lại thật tiếc nuối. Không, nó không chỉ là sự tiếc nuối, mà còn đan xen với hối hận.

Nàng hận mình vì đã quên cô, nàng hối hận vì đã bỏ lỡ một báu vật.

Khương Chi Chu đứng đây cùng trăm mối ngổn ngang. Phía bên kia, Giang Thanh Mộng đã nói chuyện với Tiểu Ngải xong, xoay người bước đến bên nàng.

Giang Thanh Mộng nhìn thấy Khương Chi Chu xoa xoa cánh tay, cô sợ nàng lạnh nên cởi áo khoác của mình ra và khoác lên người nàng.

Hai người chỉ mặc váy dạ hội, Tiểu Ngải cũng chỉ chuẩn bị một chiếc áo khoác cho lão bản tránh gió. Nhìn thấy lão bản mình đưa áo khoác cho Khương Chi Chu, cô ấy không khỏi đau lòng: Cái đồ hồng nhan họa thủy này, lỡ như đông lạnh lão bản tôi thì làm sao bây giờ?

Cô ấy không thể nói những lời này, chỉ có thể hô lớn: " Lão bản, hai người mau lên nhà đi, bên ngoài gió lớn lắm, đừng để bị đông lạnh."

Giang Thanh Mộng vẫy tay với cô ấy: "Khi nào em về đến nhà, nhớ nhắn tin báo bình an cho tôi." Sau đó, cô kéo Khương Chi Chu vào thang máy.

Khương Chi Chu muốn nói nàng không lạnh, nhưng thấy Giang Thanh Mộng không có ý định nghe lời mình, nàng đành phải im lặng.

Giang Thanh Mộng ấn thang máy đến tầng cao nhất.

Hai người đứng một trước một sau. Giang Thanh Mộng đột nhiên quay lại, nhìn chằm chằm vào túi áo khoác của Khương Chi Chu.

Bao ngón tay còn nằm trong túi!

Khương Chi Chu nhìn cô, hỏi: "Làm sao vậy? Chị quên gì trong túi à?" Nói xong, nàng định đưa tay vào để lấy ra.

Giang Thanh Mộng vội vàng nắm lấy tay nàng, ngăn động tác của nàng lại, cố gắng giữ bình tĩnh và nói: "Tay em lạnh quá, chị muốn sưởi ấm cho em một chút."

Khương Chi Chu cười nhẹ, không nghi ngờ gì. Nàng nắm lấy hai tay cô, siết chặt vào lòng bàn tay ấm áp của mình.

Khi thang máy lên đến tầng cao nhất, Khương Chi Chu buông tay, chỉ nắm lấy tay cô bước ra thang máy.

Bước ra khỏi thang máy, Giang Thanh Mộng thò tay vào túi áo khoác của Khương Chi Chu, nhanh chóng chộp lấy đồ rồi nhét vào túi xách của mình.

Khương Chi Chu cảm thấy kỳ quái, liếc nhìn cô:" Trong túi có gì vậy?"

Ánh mắt Giang Thanh Mộng có chút né tránh, cô mở cửa và nói:" Tiểu Ngải đưa kẹo cao su."

Khương Chi Chu nói: " Vậy chị cho em một ít đi, em muốn ăn."

Giang Thanh Mông từ chối không chút do dự: "Không được."

Trước đây, bất cứ thứ gì Khương Chi Chu muốn, cô đều sẽ đồng ý. Nhưng đêm nay cô thậm chí còn không cho nàng một viên kẹo cao su.

Khương Chi Chu nhẹ nhàng nhéo mũi Giang Thanh Mộng, nói đùa: "Chị trở thành quỷ ích kỷ từ khi nào vậy?"

Giang Thanh Mộng nắm lấy tay nàng, ánh mắt đảo qua ngón tay mảnh khảnh của nàng, đột nhiên đỏ mặt một cách kỳ lạ.

Cô vội hất tay nàng ra, cúi người đưa cho nàng một đôi dép lê: "Buổi tối không được ăn đường, rất dễ bị sâu răng."

"Đó là kẹo cao su." Khương Chi Chu nhìn nhìn tay mình, nàng sơn móng tay màu rượu đỏ.

Giang Thanh Mộng: "..."

Đó không phải kẹo cao su...

Khương Chi Chu hỏi: "Chị không thích màu sơn móng tay của em à?"

Thường thì khi đóng phim, nàng chỉ có thể sơn màu nude, nhưng khi đóng những cảnh hắc hóa thì phải sơn màu đen. Đêm nay, nàng đã chọn màu rượu đỏ lộng lẫy cho bữa tiệc này.

"Không phải không thích." Giang Thanh Mộng siết chặt túi xách rồi dẫn nàng vào phòng khách.

Người này không chỉ sơn móng tay mà còn để cả móng tay.

Nhìn qua, rất thẳng.

"Có nước tẩy sơn móng tay không?" Khương Chi Chu hỏi: "Chiều mai em phải sơn móng tay màu đen để quay phim, em sẽ tẩy cái này trước."

Giang Thanh Mộng gật đầu:" Có, để chị đi lấy."

"Này, chờ đã." Khương Chi Chu ngăn cô lại, "Nhân tiện có đồ cắt móng tay không? Em muốn cắt móng tay."

Giang Thanh Mộng nhìn nàng, ánh mắt sáng ngời:" Em...cắt móng tay làm gì?"

Khương Chi Chu giải thích: "Diễn cảnh võ thuật, để móng tay dài rất có thể làm người khác bị thương."

"À." Hóa ra là vì quay phim, không phải vì nguyên nhân khác. Giang Thanh Mộng thu hồi tầm mắt, mím môi nói:" Có chứ, để chị đi lấy, em đợi chị một chút."

Người này thực sự rất thẳng.

Giang Thanh Mộng đi tắm trước, lúc cô bước ra khỏi phòng tắm, Khương Chi Chu đang đứng trên ban công, nhìn về phía tầng lầu đối diện.

Tấm lưng mảnh mai chìm trong đêm đen, trông có chút tịch liêu.

Giang Thanh Mộng lau tóc, bước đến sau lưng nàng, nói: " Tòa đối diện có một nhân vật lớn, em biết là ai không?"

Khương Chi Chu lắc đầu: "Không biết, là nhân vật lớn nào thế?"

Thực ra đó là nàng.

Giang Thanh Mộng nghiêng đầu mỉm cười: "Em đoán xem?"

Sắc mặt Khương Chi Chu khá tự nhiên:" Em đoán không ra."

Nhìn thấy bộ dạng không quan tâm của nàng, Giang Thanh Mộng đột nhiên mất hứng nói đùa, thu lại nụ cười, lạnh lùng nói:" Nếu đoán không được thì đừng đoán, em đi tắm đi."

Nói xong, cô mặc kệ nàng, quay về phòng để sấy tóc.

Đây là... nàng nói sai chuyện gì sao?

Dạo gần đây tính tình của cô rất thất thường, khiến nàng khó nắm bắt được.

Nàng tính tính một chút, chẳng lẽ cô đến kỳ sinh lý à?

Đủ loại bất đắc dĩ, cuối cùng chỉ có thể cười cười rồi để gió cuốn đi.

Khương Chi Chu bước vào phòng tắm.

Trước tiên nàng nên tắm rửa để bình tĩnh lại, sau đó ra ngoài dỗ dành cô.

Khi Khương Chi Chu bước ra sau khi tắm và sấy tóc, Giang Thanh Mộng đang ngồi trên ghế sô pha để xem phim.

Một bộ phim hài kinh điển.

Nàng đã từng xem qua.

Giang Thanh Mộng ôm gấu bông Pikachu trên tay. Thấy nàng bước ra, cô mỉm cười vẫy tay: "Lại đây."

Chắc là cô không giận.

Quả nhiên sắp đến kỳ kinh nguyệt, tâm trạng cứ như tàu lượn siêu tốc, thăng thăng trầm trầm.

Khương Chi Chu bước đến, ngồi bên cạnh Giang Thanh Mộng.

Giang Thanh Mộng mang gấu bông nhét vào lòng nàng:" Cho em ôm này."

Khương Chi Chu cúi đầu cười, ngoắc ngoắc đuôi Pikachu.

Trong phòng đã tắt đèn, hai người yên lặng ngồi trên sô pha xem phim, khi xem đến đoạn hài hước thì nhìn nhau cười theo bản năng. Tuy không nói gì nhưng vẫn hiểu được ý nghĩ trong mắt nhau.

Bầu không khí ấm áp khiến Khương Chi Chu cởi bỏ hết phòng bị, lòng nàng trở nên mềm nhũn.

Cuối phim, Giang Thanh Mộng bất ngờ hỏi: " Trước đây em chưa từng thích con gái à?"

Khương Chi Chu đưa mắt nhìn Giang Thanh Mộng, nhẹ nhàng nói: "Không có, chị là người đầu tiên."

Giang Thanh Mộng cười nhẹ: "Vậy thì ắt hẳn có rất nhiều cô gái thích em."

Quả thực là rất nhiều.

Khương Chi Chu không phủ nhận, ngược lại còn gật đầu.

Giang Thanh Mộng tiếp tục nói: " Trước kia em luôn thích đàn ông."

Nàng không thể phủ nhận điểm này.

Khương Chi Chu ừ một tiếng, rũ mắt im lặng một chút rồi lại ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:" Em không thể thay đổi quá khứ của bản thân, nhưng Thanh Mộng, chị không thể dùng quá khứ để phủ nhận em của hiện tại."

"Chị không phủ nhận." Giang Thanh Mộng thấp giọng đáp: " Trước kia có người từng nói với chị, chúng ta sinh ra để làm người, thích ai thì cứ thích, đồng tính cũng được, dị tính cũng được..."

Khương Chi Chu cúi đầu không nói gì.

Đây là những lời nàng đã nói với Giang Thanh Mộng khi nàng 19 tuổi.

Giang Thanh Mộng vẫn chưa nói hoàn chỉnh, nửa câu sau là:" Chỉ cần không liên quan gì đến chị là được."

Đã từng ghê tởm như thế, hiện tại lại đang khổ sở vì tình yêu.

Chuyện này có thể xem như là nghiệp quật không?

Khương Chi Chu khẽ cười nhạo bản thân, mang theo đầy vẻ ẩn ý tự giễu: " Thanh Mộng, chị còn muốn hỏi em chuyện gì nữa?"

Chỉ cần hỏi hết một lần là tốt rồi, tại sao lúc nào cũng muốn tra tấn nàng?

Giang Thanh Mộng nhìn nàng: "Không có gì, chị chỉ tò mò, tại sao em lại đột nhiên thích chị?"

Tại sao lại thích? Thích ở điểm nào? Thích đến mức nào?

Cô luôn hỏi cùng một loại câu hỏi, lặp đi lặp lại.

Phía sau những câu hỏi này là sự thiếu cảm giác an toàn đến tột cùng.

Cô không tin vào việc thích không có lý do, cô lo lắng rằng sự yêu thích này chỉ là bốc đồng và ngắn ngủi.

Khương Chi Chu nhìn vào mắt cô.

Ánh mắt của cô mang theo vẻ dò xét và bình tĩnh, đây không phải ánh mắt khi nhìn người yêu của mình, mà giống như đang nhìn vào tù nhân.

Thật buồn khi bị người mình yêu nhìn bằng ánh mắt như thế này.

Đột nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng và tuyệt vọng, Khương Chi Chu cố nặn ra một nụ cười gượng gạo:" Chỉ vì em từng thích người khác giới nên từ nay về sau, lúc nào chị cũng sẽ nghi ngờ tình cảm của em có đúng không?"

"Chị không nói như vậy."

"Nhưng chị có ý đó đúng không?"

Lời nói này mang theo vài phần tức giận.

Cuối cùng thì em ấy đã bắt đầu oán trách rồi?

Giang Thanh Mộng khẽ cười lạnh: "Em không cần nói bóng nói gió, nếu em không muốn trả lời, chị cũng không muốn nghe nữa, ngủ đi." Nói xong, cô đứng dậy, định đi vào phòng ngủ.

Khương Chi Chu không đi theo cô, nàng ôm cánh tay, ngồi trên sô pha.

Giang Thanh Mộng dừng bước, xoay người, nhẹ nhàng nói: "Đừng bướng nữa, đi ngủ."

Những ngày qua cả hai đều ngủ cùng giường và ôm lấy nhau.

Khương Chi Chu nhìn cô, có phần lạnh lùng nhưng vẫn lịch sự:" Em muốn ngủ trên sô pha, cho hỏi chị có dư chăn không?"

Nàng dùng từ 'cho hỏi'.

"Em—" Sắc mặt Giang Thanh Mộng thay đổi. Cô muốn hỏi gì đó, nhưng lại bị sự thờ ơ trong mắt nàng đẩy lùi, vì vậy cô chỉ có thể thỏa hiệp:" Có phòng dành cho khách, em vào đấy ngủ đi."

Khương Chi Chu cười nhẹ: "Không cần phiền như vậy, em và chị có quan hệ gì? Em là gì của chị?"

Sự lạnh nhạt của nàng quá đỗi chân thật. Sắc mặt Giang Thanh Mộng lập tức tái nhợt, cả người rét run, giống như rơi vào hầm băng.

Cô lùi lại một bước: " Vậy chị cho em phòng ngủ chính, chị sẽ ngủ ở phòng dành cho khách."

Khương Chi Chu lạnh lùng nói:" Không cần, em muốn ngủ ở sô pha."

Giang Thanh Mộng cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng: "Được... chị... chị sẽ đi lấy, em đợi chị một chút."

Giang Thanh Mộng lấy chăn bông ra, Khương Chi Chu gật đầu, lịch sự nói cảm ơn.

Giang Thanh Mộng trả lời một cách thờ ơ: "Không cần cảm ơn."

Nhưng dường như trong lòng cô đang bị hàng ngàn mũi kim nhỏ đâm vào, đau đến vỡ nát, khiến cả đáy lòng đều nhói đau.

Cô không muốn nhìn Khương Chi Chu nữa.

Khương Chi Chu nhìn cô, ánh mắt dần trở nên dịu dàng.

Giang Thanh Mộng đặt chăn bông xuống, xoay người rời đi.

Cô không thể ở lại lâu hơn nữa, cô sẽ khóc trước mặt người này.

Hệt như trốn chạy, cô vội vã bước đến phòng ngủ, vặn tay nắm cửa ra.

"Thanh Mộng." Khương Chi Chu ngăn cô lại, giọng nói nhẹ nhàng rất êm tai:" Chị có biết cách làm hiện tại của chị tổn thương người khác đến mức nào không? Nếu em không làm như vậy, có phải chị sẽ sử dụng cách thức bạo lực lạnh với em không?"

Giang Thanh Mộng đưa lưng về phía nàng, bờ vai khẽ run.

Khương Chi Chu bước từng bước đến gần, từng bước ép hỏi:" Chị luôn thử xem em có thực sự thích chị hay không, nhưng mà, từ đầu đến cuối chị chưa bao giờ nói chị thích em.

Em cũng sẽ tò mò, trong lòng chị thật sự chỉ có Khương Chi Chu đã chết sao? Tại sao chị không bao giờ nhìn thấy tình cảm thật của em?

Em cũng sẽ tự hỏi, trong lòng chị, em có bao nhiêu phân lượng? Đối với chị, em có cũng được mà không có cũng chẳng sao đúng không, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em chỉ là công cụ sưởi ấm của chị có đúng không?

Chị đối xử tốt với em chỉ vì em giống với Khương Chi Chu đúng không? Có bao giờ chị thực sự quan tâm đến em, để ý đến em không. Một người đang đứng trước mặt chị, một người vẫn đang sống sờ sờ này?"

Mang toàn bộ nỗi ấm ức trong lòng trút ra hết, Khương Chi Chu bước đến sau lưng Giang Thanh Mộng, duỗi tay ra vòng qua eo cô, ôm lấy thân thể lạnh lẽo của cô, nhẹ nhàng hôn lên tóc cô.

Giang Thanh Mộng tựa vào vòng tay của nàng và im lặng.

"Thanh Mộng, chị vẫn không trả lời được, có đúng không?"

Mu bàn tay cảm nhận được sự ướt át, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, đập vào mu bàn tay Khương Chi Chu khiến lòng nàng đau nhói.

Nàng vươn tay ra, vuốt ve mặt Giang Thanh Mộng, dùng đầu ngón tay lau nước mắt giúp cô.

Thật sự rất đau lòng.

Cơn đau âm ỉ, từng chút từng chút một, thoắt ẩn thoắt hiện, đau đến mức khiến nàng muốn khóc cùng cô.

Khương Chi Chu xoay người cô lại, nhìn vào hốc mắt đỏ hoe của cô, cúi người hôn lên giọt nước mắt của cô.

Giang Thanh Mộng cũng ôm lấy nàng, cố kìm nước mắt, run rẩy hỏi: " Có phải em cảm thấy ghét bỏ chị rồi đúng không?"

"Không." Khương Chi Chu kiên định trả lời, ôm chặt lấy cô rồi nói:" Dù cho em có ghét bỏ chính bản thân mình thì cũng sẽ không bao giờ làm thế với chị...Giang Thanh Mộng, có vẻ như kiếp trước em thiếu tiền chị vậy..."

Người đặt ra chữ 'khổ sở vì yêu' thật tuyệt vời, chữ 'khổ' được phản ánh trên người nàng một cách sinh động và chân thật nhất. Nàng không còn muốn chạy theo danh lợi, cam tâm tình nguyện cúi đầu ôm lấy một con nhím, không những không có ý định buông tay, mà còn cảm thấy thực hạnh phúc khi được ôm cô.

Thực sự ngu ngốc.

Giang Thanh Mộng đặt cằm lên vai Khương Chi Chu, dở khóc dở cười, nhưng cuối cùng cô chỉ vụng về hôn lấy nàng, cánh môi còn mang theo vị nước mắt mằn mặn.

Nụ hôn lưu luyến từ cánh môi chuyển sang gò má, cằm, cổ rồi lại trở về môi, ma sát, liếm láp, từ dịu dàng chuyển sang triền miên, nóng bỏng.

Hôn nhau một lúc lâu, sau đó tách ra, trán tựa vào nhau.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng thở dốc của nhau.

Sau khi nhìn nhau một lúc, Giang Thanh Mộng nhắm mắt lại, bắt đầu hôn nàng một lần nữa. Vừa hôn vừa vặn tay nắm cửa, mò mẫm công tắc đèn.

Khương Chi Chu dựa vào tường, Giang Thanh Mộng nắm lấy tay nàng ép lên tường, sau đó áp cơ thể mềm mại của mình vào nàng.

Đầu mũi chạm vào nhau, Giang Thanh Mộng nhìn vào mắt Khương Chi Chu, nhẹ nhàng chạm vào đôi môi đỏ mọng của nàng, dịu dàng nói:" Đời này em cũng thiếu nợ chị..."

Khương Chi Chu vén sợi tóc bên tai cô, nhéo nhẹ vành tai cô, cười khẽ:" Chị muốn em dùng sắc trả nợ à?" Tiếng cười có chút lười biếng và trầm thấp, hệt như một lời dụ dỗ.

Giang Thanh Mộng cũng mỉm cười, ôm lấy thân thể hấp dẫn đầy lả lướt trong tay, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, học theo dáng vẻ thường ngày của nàng, dịu dàng hôn lên khóe môi, lông mày, đôi mắt, sau đó bình tĩnh nhìn vào nàng.

Gương mặt trắng nõn của nàng bỗng ửng hồng, hàng mi dài liên tục chớp chớp, hệt như cánh bướm bay lượn. Hốc mắt ửng đỏ, như thể đánh một tầng phấn mắt.

Giang Thanh Mộng cúi đầu hôn lên làn da mỏng manh của nàng, hai tay bắt đầu không yên phận, tiến đến dây buộc áo ngủ quanh eo nàng, muốn cởi ra.

"Chị..." Khương Chi Chu nắm tay cô, hơi lùi về sau một chút:" Thanh Mộng, chị thật sự muốn làm chuyện này sao?"

Giang Thanh Mộng dừng lại, vuốt ve má nàng, ánh mắt chứa đựng tia sáng đầy dịu dàng.

"Có thể không?" Cô khẽ hỏi.

Khương Chi Chu không trả lời, dịu dàng hỏi lại: "Chị có yêu em không? Sau này chị sẽ nguyện ý ở bên cạnh em chứ?"

Giang Thanh Mộng hé môi, muốn nói lại thôi.

Khương Chi Chu mỉm cười, cắn nhẹ môi cô: "Nếu chị không thể cho em một câu trả lời khẳng định thì em cũng không thể."

Giang Thanh Một rút đi sự dịu dàng của mình trong nháy mắt, tức giận cắn vào môi Khương Chi Chu.

Đau đến mức khiến Khương Chi Chu 'ưm' một tiếng, nàng vừa bực mình vừa buồn cười:" Giang Thanh Mộng, chị không thể như vậy được. Không nói thích, không nói ở bên nhau, chỉ dựa vào mối quan hệ ái muội đầy mơ hồ này mà muốn chiếm lấy em...Người như chị, nếu chị là đàn ông, em đã đá chị xuống từ lâu rồi..."

Giang Thanh Mộng hỏi sai trọng điểm:" Tại sao lại không đá phụ nữ?"

Khương Chi Chu ngừng cười, nhìn cô, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn lên môi cô, nghiêm túc nói:" Vì trái tim mách bảo rằng em sẽ không nỡ."

Không nỡ mắng, cũng không nỡ lớn tiếng, ngay cả loạt câu hỏi dồn dập vừa rồi cũng hạ giọng. Chỉ việc nhìn cô khóc thút thít thôi mà nàng đã cực kỳ đau lòng thì làm sao nàng có thể đá cô được?

Giang Thanh Mộng nhìn nàng, sau đó khẽ há miệng, vươn đầu lưỡi liếm lấy ngón trỏ của nàng.

Sự đụng chạm đầy ướt át khiến Khương Chi Chu rụt tay về, vành tai đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt cô:" Dụ dỗ...dù chị có dụ dỗ em thì cũng không được...Trừ khi hai chúng ta yêu nhau, em không muốn một ngày nào đó chị sẽ nói với em chị chỉ nhất thời xúc động mà không hề yêu em... Loại việc này, chắc chắn chị sẽ làm được."

Cô thực sự sẽ làm được qua những tình huống nói mà không biết suy nghĩ.

"Chị biết rồi." Giang Thanh Mộng hôn lên trán nàng, bò dậy từ trên người nàng, tắt đèn, vòng tay qua eo nàng, cọ cọ vào cổ nàng như một chú mèo, dịu dàng nói:" Chị sẽ không làm gì cả, chúng ta ngủ thôi."

Cô hoàn toàn có thể chọn cách lừa dối nàng, nàng nhất định sẽ tin tưởng, nhưng vẫn còn nhiều chuyện rắc rối giữa cả hai.

Trong bóng đêm, Khương Chi Chu hôn lên tóc cô, câu lấy sợi tóc của cô rồi quấn quanh đầu ngón tay, nói:" Vừa rồi em đối xử với chị không tốt, em xin lỗi, em sai rồi."

"Em không sai." Giang Thanh Mộng nhẹ nhàng nói: "Em chỉ là... gậy ông đập lưng ông."

"Không, cách làm này không đúng. Chị đâm em một nhát, em cũng đâm lại chị một nhát để khiến chị cảm nhận đau đớn——Đây không phải là tình yêu, đây là sự trả thù."

Giang Thanh Mộng cười nhẹ: "Nếu chị làm tổn thương em, sau đó em trả thù chị, không có gì không đúng."

Khương Chi Chu nói: "Nếu em không yêu chị, chị không thể làm tổn thương em; Nếu em yêu chị, em không nên làm tổn thương chị."

"Được rồi, chị tha thứ cho em." Không muốn nói lòng vòng với nàng nữa, Giang Thanh Mộng liền nói: "Có phải em muốn nghe những lời này không?"

"Không hẳn."

"Hả? Vậy em muốn nghe gì?"

"Em muốn sau này chị đừng bạo lực lạnh với em mỗi khi giận em nữa. Em sợ lắm, loại cảm giác đau lòng này còn dày vò hơn là dùng dao đâm vào người em."

Giang Thanh Mộng im lặng một lúc, sau đó trả lời "Được rồi". Cô lại hôn lên cằm nàng, thì thầm: "Chị sẽ sửa..."

Yêu nhau là giao cho đối phương quyền tự làm tổn thương mình cũng như động lực để bảo vệ nhau. Giống như việc bạn tự tay đưa cho đối phương một con dao găm, người đó có thể dùng nó để đâm vào tim người mình yêu, cũng có thể dùng nó để bảo vệ người mình yêu.

Giang Thanh Mộng tiếp tục nói: " Em cho chị một chút thời gian, chị vẫn còn một số việc phải làm. Khi làm xong những việc đó, chị...chị..."

Cô muốn nói rằng: Chị sẽ nói thích em, sẽ cùng em ở bên nhau.

Nhưng cô không thể nói nên lời.

Đời này cô chỉ nói thích với một người, nhưng sau khi người đó chết đi rồi, cô mới dám nói.

Hiện tại người trong vòng tay cô giống với người đó đến nỗi bấy lâu nay cô chỉ coi nàng như kẻ thế thân. Ngay cả cô cũng không thể biết mình có thực sự thích nàng hay không? Cô có thực sự muốn ở bên cạnh nàng hay không?

"Không sao đâu, Thanh Mộng." Khương Chi Chu nhẹ nhàng vỗ vai cô: " Chị cứ buông tay em và làm những việc chị muốn đi. Nếu cần, em sẽ ở bên cạnh chị; Nếu không cần, em sẽ chờ chị."

Giờ phút này, Giang Thanh Mộng đột nhiên hiểu được thế nào là dịu dàng thực sự.

Đó không phải là lời nói nhẹ nhàng, cách cư xử đàng hoàng, lịch thiệp và mềm mỏng qua vẻ bề ngoài, mà là, tình cảm xuất phát từ nội tâm, chân thành, bao dung và thấu hiểu. Dù cho đau lòng, bị hiểu lầm và bị nghi ngờ thì nàng vẫn chọn cách yêu cô.

Thật may mắn biết bao khi có được một trái tim chân thành và mềm mại mà chỉ có cô mới có thể nhìn thấy được.

--------

Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.