Cấm Đến Gần

Chương 16



... Vậy còn không bằng một người chị như cô, nhìn thử xem con bé còn bị cô đá bay đấy!

Rốt cuộc, Thu Thu vẫn bị Mục Hiểu Hiểu dùng một cước đá bay.

Mục Hiểu Hiểu không hề nể tình mà đè cô ấy xuống, khuôn mặt cọ xát xuống: "Nhóc con, không nói tiếng nào mà em đã đi ra ngoài hả? Thân thể của mình không biết hay sao? Trời nóng như vậy, mà em cứ chạy loay hoay làm gì, tim em chịu được không hả? Ở nhà hai ngày, không biết gì gọi điện thoại cho chị, gan em mập lên rồi hả, em... Bla bla..."

Tần Di ngồi trên xe lăn, trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này.

Phải biết rằng, khiến cô chủ người ta lộ vẻ mặt như này là khó mà có được.

Từ khi cô được sinh ra, bên cạnh có rất nhiều người vây quanh cô, cho dù là giả vờ thì vẫn luôn phục vụ cho một mình cô.

Đừng nói là đè cô xuống ghế sô pha để đánh, ngay cả nói chuyện lớn tiếng cũng chưa bao giờ dám.

Ngoại trừ Mục Hiểu Hiểu, chưa bao giờ có người dám làm.

Cho dù là cha, cho dù là Tần Sương, vào ngày vạch mặt đó, các cô ấy cũng không dám làm loạn với cô.

TS sinh ra cũng không phải có tính cách tốt, thế giới của cô giống như một vùng đất cấm hoang vu, không có người nào dám bước vào.

Hình ảnh kiểu "ác nghiệt" "máu me" như này, đúng là lần đầu cô gặp được.

Tới cuối cùng, vẫn là Thu Thu nhìn ra chị gái mình là lạ, cô ấy đẩy Mục Hiểu Hiểu ra, dùng giọng nói như tiếng Hồng Kông: "Đi ra nào, chị ơi, như vậy là được rồi, đừng có làm như vầy, sẽ hù tới chị gái đó."

Thân thể Mục Hiểu Hiểu cứng đờ, nàng quay đầu nhìn Tần Di. Tần Di đã điều chỉnh ổn thỏa, lạnh nhạt nhìn nàng.

Mục Hiểu Hiểu:...

Mẹ nó.

Nàng không nhìn nhầm chứ? Thế mà vừa rồi cô thấy được một tia... e ngại trong mắt cô chủ kia nhỉ?

Cô chủ người ta sợ cái gì? Sợ nàng đánh cô hả?

Mục Hiểu Hiểu chỉnh sửa tóc tai một chút, mỉm cười không chút thất lễ với Tần Di: "Không cố ý, cô chủ à, để cô thấy một màn chị từ em hiếu này rồi, chê cười rồi."

Cô chủ?

Ở bên cạnh, Thu Thu nghe vậy thì nghi ngờ, xưng hô gì vậy? Chẳng lẽ lại.... Đầu nhỏ của cô ấy lại bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

...

Trong một đêm tối tăm, căn phòng chỉ mở một chiếc đèn mờ mờ, chị gái mặc quần cộc châm một điếu thuốc, ngồi ở trên giường vô cùng đơn độc. Một chị gái lại như chim non ép vào người núp trong ngực của nàng, bất mãn dùng giọng điệu khẩn thiết vừa nện lên vai của nàng vừa nói: "Người ta không theo đâu, vì sao mấy người yêu nhau đều phải gọi người kia là bé kẹo, bé cưng, ngọt ngào, cục cưng mà chị lại coi người ta là bang bang hả?"

Mục Hiểu Hiểu cúi đầu xuống, xoa cả khăn và tóc của chị gái khác: "Đồ ngốc à, đừng có cố tình gây sự."

Chị gái kia che miệng, đôi mắt nai con tràn đầy nước mắt, run rẩy như bị thương: "Cái gì, em cố tình gây sự hả? Chị tuyệt tình quá, chị lạnh lùng, chị mới cố tình gây sự đó!"

Mục Hiểu Hiểu phát điên lên: "Được rồi, được rồi." Nàng ôm chặt chị gái kia, hôn lên môi cô một cái: "Từ nay về sau, em chính là cô chủ của tôi, cô chủ cục cưng của tôi."

...

"Ranh con, em lại nghĩ cái gì thế?"

Mục Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn em gái mình, mỗi khi ánh mắt của Thu Thu mở ra là lại chuẩn bị bổ não cái gì đó không tốt trong đầu của cô ấy.

Thu Thu hơi ngượng ngùng, xấu hổ đan hai tay lại với nhau: "Chị muốn nghe hả?"

Mục Hiểu Hiểu lập tức trả lời: "Không muốn." Thu Thu:...

Bóng đêm lan tràn.

Thời gian mà các cô dùng cơm cứ thế tăng lên gần hai giờ, nếu không phải hôm nay cô chủ người ta bị tức giận tới choáng váng, không giục nàng trở về, bây giờ chắc còn chưa tới nhà họ Tần.

Thời gian quý giá lắm.

Mục Hiểu Hiểu cũng không kịp ở lại trách cứ em gái làm gì, cô đi vào trong phòng tìm mấy bộ quần áo, nói liên miên lải nhải: "Sao em tới đây mà không cầm theo nhiều món quần áo để thay giặc hả? Chị gái không cho em tiền sao? Em là cô gái lớn rồi, không thể chỉ có mấy bộ quần áo giống như khi còn bé được."

Thế giới bên ngoài này có thể giống với trại trẻ mồ côi được sao?

Khi còn bé, tiền ở trại trẻ mồ côi đều dùng vào việc ăn cơm, học hành và chữa bệnh cơ bản, quần áo của các cô đều rất ít, một bộ là đủ mặc rồi.

Nhưng bây giờ tới nơi này, Mục Hiểu Hiểu biết thế giới bên ngoài là cái dáng vẻ gì, có câu nói rất hay, người dựa vào ăn mặc, người dựa vào cái yên, chính là dù thế nào cũng không đáng kể, lại không thể để người ta xem thường xem gái.

Thu Thu hình như rất thích Tần Di, cô ấy cầm một túi đậu ném vào bên cạnh xe lăn, cười tủm tỉm nhìn chị gái thu dọn đồ đạc: "Quần áo của em đủ rồi,bình thường ở trường chỉ cần mặc đồng phục, mua nhiều như vậy làm gì? Hơn nữa, chị đừng có lấy mấy bộ quần áo tẩy tới phai màu đó bỏ vào trong túi của em, em sẽ không mặc đâu."

Quần áo của chị gái cũng không nhiều.

Mục Hiểu Hiểu tức giận, gào thét: "Em mùa hả, nhìn kỹ một chút đi, quần áo này đều là chị mua cho em, đôi mắt của em còn cần không hả? Không cần thì chị chọc mù nó cho em."

Thu Thu buồn bực nhìn chị gái một chút, sau đó ánh mắt lại rơi trên người Tần Di, tiếng nói nho nhỏ: "Chị gái à, gần đây có phải chị của em chịu ấm ức chỗ nào không? Kiềm chế tới điên rồi, chứ sao lại thích gào thét như vậy chứ? Còn hung tàn, bạo lực, hở một tí là đòi đâm mù mắt của em, thật đáng sợ quá."

Tần Di:...

Đôi mắt của cô chủ giật giật, không hiểu sao lại hơi chột dạ.

"Em đừng có mà dựa vào chị gái số một của em, người ta thấy em phiền chết rồi đó."

Mục Hiểu Hiểu buồn bực, cô em gái này của nàng có phải lên cấp độ mù mới không? Người bình thường trông thấy Tần Di chỉ sợ đã tránh không kịp, dũng cảm giống như cô chỉ thấy rất ít, sao Thu Thu lại thích dính với cô như vậy nhỉ?

Thu Thu bĩu môi, cô ấy nhìn chị gái mình một chút: "Chị sợ cái gì chứ? Em còn nhỏ mà, không cướp với chị đâu."

Chị gái số một thật xinh đẹp, hơn nữa còn đáng yêu, luôn giả vờ lạnh lùng, không thèm để ý, nhưng thật ra đôi mắt xinh đẹp luôn nhìn lén các cô.

Mục Hiểu Hiểu:...

Thu Thu nhìn Tần Di vô cùng hăng hái: "Trưởng thành chưa chắc nói được, chị nhìn chị gái xinh đẹp coi này, như hoa như ngọc, lông mày xinh đẹp, mắt to thâm thút, sống mũi cao, đôi môi hồng hào, ai nhìn đều thích đó."

Tần Di cứng ngắc đối diện với Thu Thu.

Mục Hiểu Hiểu bị chọc tức tới bật cười: "Em là kiểu thiếu thốn từ ngữ gì vậy hả? Chỉ như vậy là em coi thành nhà mình à?"

Nàng chồng đống quần áo lên rồi đi tới, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Thu Thu, gạt cô ấy ra dựa vào Tần Di.

Tần Di:...

Ai có thể tới giúp cô lôi hai chị em một lớn một nhỏ đầy chán ghét này ra không?

Lúc này, hai chị em kia lại cùng nhau nhìn chằm chằm vào mắt của cô, thật sự rất giống nhau, tất cả đều sáng lấp lánh, đơn thuần, tràn đầy yêu thích.

Mục Hiểu Hiểu không phải lần đầu thưởng thức gương mặt xinh đẹp tuyệt thế của cô chủ, nàng che cằm, dạy bảo lại em gái: "Em phải nói như vầy, người đẹp như ngọc, chị gái số một còn đẹp hơn ngọc, lông mày màu khói nhàn nhạt, con ngươi đen như mực tràn ngập thâm tình đưa đẩy, sống mũi thanh tú, đôi môi đỏ tươi khiến người ta... người ta muốn..."

Nói tới chỗ này, Mục Hiểu Hiểu bị khựng lại, không hiểu sao mặt nàng lại hơi đỏ lên.

Tần Di cũng nghiêng đầu đi.

Thu Thu đụng nàng một chút: "Khiến người ta cái gì vậy?" A ha ha ha.

Trong lòng nàng, kẻ tiểu nhân đang điên cuồng tươi cười. Cái này không phải là yêu sao?

Khiến người ta đỏ mặt, khiến người ta nuốt nước bọt, khiến người ta không nhịn được muốn hôn, không phải à?

Rốt cuộc cô chủ người ta không chịu nổi quấy nhiễu như vậy nữa, cô giơ cánh tay mình lên, lạnh lùng nhìn Mục Hiểu Hiểu.

... Muốn chết hả?

Mục Hiểu Hiểu rụt cổ một cái, trong lòng rùng mình một cái, Thu Thu nhìn không hiểu ngôn ngữ tay, cô ấy đụng chị gái mình: "Chị gái số một của em đang nói cái gì vậy?"

Mục Hiểu Hiểu hiền hòa sờ lên tóc của cô ấy: "Cô ấy nói để em học tập cho giỏi, mỗi ngày tiến lên phía trước."

Tần Di:...

Thu Thu lôi kéo: "Chị chắc chắn đang gạt người!"

Đồng hồ từng tiếng "tích tắc", "tích tắc" vang lên, sắp phải rời đi rồi, cặp chị em chị từ em hiếu lại muốn diễn một chút.

Mục Hiểu Hiểu thúc giục Thu Thu tắm rửa, lại lấy quần áo cô ấy cởi ra bỏ vào trong chậu, bắt đầu giặt tay, sau đó lại đi sấy tóc cho em gái.

Thu Thu cuộn thành cái bánh chưng, cô ấy núp trong ngực Mục Hiểu Hiểu, cười vô cùng vui vẻ.

Tần Di nhìn chằm chằm hai người một láy, quay đầu đi. Không có gì tốt cả.

Có gì đáng cười kia chứ?

Cô không hề hâm một hay ghen ghét chút nào.

Chờ khi sấy tóc khô rồi, Thu Thu van xin chị gái: "Đàn một bản dương cầm đi ạ, vừa vặn gần đây em viết tiểu thuyết về nữ chủ nhân công, là một thầy dạy dương cầm."

Mục Hiểu Hiểu ngẩng đầu, nhìn về phía cô chủ người ta. Quả nhiên, người trên xe lăn dừng một chút, quay đầu lại.

Mục Hiểu Hiểu biết đánh đàn dương cầm sao? Vậy trước đó cô còn cho rằng nàng lừa mình.

Nhìn thấy trong mắt cô chủ đều là dấu chấm hỏi đáng yêu, Mục Hiểu Hiểu gật nhẹ đầu, khoan thai bày lên trên sô pha, giơ tay lên một cái.

... Đi lấy đàn dương cầm ra.

Dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng trông cực kỳ giống Tần Di.

Tần Di nhớ tới vừa rồi Thu Thu có nói lần này chị gái của em ấy về trở nên quá tàn bạo, cô không nhịn được mà nghĩ ngợi, mình có như thế sao? Hơn nữa... Tại sao dương cầm là lấy tới không phải nàng nên đi tới phòng luyện đàn hay sao?

Cô chủ thật là phải cúi đầu với năng lực của Mục Hiểu Hiểu, đánh giá thấp trình độ keo kiệt của nàng rồi.

Một người ngay cả quần áo cũng không nỡ mua như nàng, sao lại dùng nhiều tiền mua dương cầm kia chứ?

Chỉ chốc lát sau, Thu Thu từ trong nhà bưng ra một cái dương cầm, Tần Di nhìn qua, cứng đờ.

Dương cầm kia thật là đẹp.

Bề ngoài vô cùng lộng lẫy, màu đen sáng bóng, ánh đèn nhoáng lên một cái là có thể chiếu rọi lên những phím đàn màu trắng, xinh đẹp mà cao quý.

Chỉ tiếc, kích thước hơi nhỏ.

Là do Mục Hiểu Hiểu bỏ ra chưa tới hai trăm năm mươi đồng mua được đàn dương cầm dành cho mấy em bé nhỏ từ ba tới năm tuổi trong một lần đến chợ đồ cũ, độ lớn khá đủ, vừa với bàn tay, tiện cho mang theo bên người. Có thể khiến người ta đắm chìm dưới tiếng đàn ưu nhã bất cứ lúc nào, thư thả hưởng thụ cuộc sống.

Tần Di:...

Cô chủ khiếp sợ nhất còn chưa phải điều này.

Mục Hiểu Hiểu vừa mới dùng dáng vẻ "Chị đây chính là một thầy dạy đàn", giờ phút này nàng đang chụm đầu cùng một chỗ với Thu Thu, nàng cầm một cái bút ký hiệu, nói lải nhải liên miên: "Chỗ này là Do, Re, Mi, Fa, Son..."

Trên những phím dương cầm màu trắng lại bị Mục Hiểu Hiểu đáng các ký hiệu 1,2,3,4.

Ở bên cạnh, Thu Thu lại dùng sức vỗ tay: "Wow, chị ơi, chị ơi, chị thật là giỏi!" Tần Di:?

Mục Hiểu Hiểu đắc ý: "Còn không phải à? Tới nào, bên dưới để chị đàn một khúc nổi tiếng thế giới cho em nghe."

Một tia hy vọng cuối cùng còn sót lại của Tần Di dần bị câu lên, khúc nhạc nổi tiếng thế giới? Là Frederic Chopin hay là Mozart hay là...

Ngay sau đó, mọi chuyện xảy ra tiếp theo đã hoàn toàn phá nát linh hồn của cô chủ người ta.

Theo bóng dáng lắc lư như trống của Thu Thu, Mục Hiểu Hiểu bắt đầu đàn.

.... Có hai con hổ là có hai con hổ, nó chạy rất nhanh, rất nhanh, vẫn không có mắt, còn không có tai, thật là lạ, thật là lạ.

Thu Thu vô cùng vui vẻ, không ngừng vỗ tay cho chị gái, còn giơ ngón tay cái lên.

Cô ấy thật sùng bái chị gái của mình.

Lần trước lúc cô ấy tới, chị gái còn chưa biết cái gì cả, bây giờ đã có thể đàn ca khúc.

Mục Hiểu Hiểu cũng vui vẻ không ngớt, nàng nhìn tâm trạng như muốn hóa đá của cô chủ thì càng thêm vui vẻ, tới cuối cùng, nàng dứt khoát ôm lấy dương cầm, vừa nhảy xung quanh Tần Di vừa hát.

Vốn là một bài hát thiếu nhi đơn thuần.

Thu Thu lại vừa huýt sáo vừa uốn éo mông, nhiệt liệt cỗ vũ cho chị gái.

Tần Di bị vây quanh ở giữa thì như vách tường thạch cao bị vỡ vụn, từng mảng vỡ nát, rơi xuống liên tục.

Cô là một ca sĩ nổi tiếng được rất nhiều người chuyên nghiệp đánh giá cao, được mọi người xưng là nghệ thuật gia với "Tiếng hát của trời", nhưng lại bị các ma âm này liên tiếp tẩy não, đừng nói là lỗ tai mà giống như hai con hổ kia đã chạy tới trái tim cô để bắt đầu mở phòng tập thể thao vậy.

Một ngày này đúng là gà bay chó chạy...

Tần Di vốn rất bi thương, nhưng Mục Hiểu Hiểu không cho cô thời gian và cơ hội này.

Nhìn thấy sắp phải đi rồi, Mục Hiểu Hiểu giật dây cô em Thu Thu ngốc kia một chút: "Để chị gái số một của em đánh một bài nha."

Tần Di nghe xong mà cười lạnh.

Cô sẽ đàn cây dương cầm rách này sao?

Cô có sự theo đuổi rất cao với nghệ thuật nhất là âm nhạc!

Một chuyên gia về dương cầm ưu tú, đừng nói chơi dương cầm đồ chơi, dương cầm có âm sắc kém một chút cũng không đàn, vì cảm xúc sẽ bị phá hư.

Ha ha.

Mục Hiểu Hiểu có ý gì đây?

Lại muốn Thu Thu đi cầu cô sao? Vô dụng thôi, dù cô ấy có biểu hiện đáng yêu, cặp mắt to đen đơn thuần, nhưng cô tuyệt đối sẽ không đàn đâu!

Hai tay Thu Thu ôm lấy cằm của mình, bộ dáng như muốn xoa thành đóa hoa nhìn Tần Di: "Chị gái tốt à, hôm nay em rất vui vẻ, lâu như vậy đây là lần đầu tiên em cảm giác được một nhà ba người ấm áp như vậy, chị có thể làm tròn tâm nguyện của em để đưa nó tới một kết thúc viên mãn không ạ?"

Một nhà ba người?

Thân thể Tần Di cứng ngắc, cô nhìn Mục Hiểu Hiểu một chút, Mục Hiểu Hiểu mỉm cười gật đầu với cô, ánh mắt mang theo chút cổ vũ.

... Tới đi, đừng tổn thương trái tim đứa nhỏ. Tần Di:...

Ánh đèn hơi mờ, tất cả xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có ánh trăng bên ngoài cửa sổ đang len lỏi vào.

Ba năm.

Đã ba năm rồi, Tần Di chưa hề diễn tấu đàn dương cầm trước mặt người ngoài.

m nhạc đã từng là linh hồn của cô, là kiêu ngạo của cô.

Từ khi biết mình giết chết mụ ác ma kia trở đi, cô đã xiềng xích linh hồn của mình lại, giẫm đạp kiêu ngạo của cô xuống chân, không còn biểu hiện ra với người bên ngoài nữa.

Mặc dù ở một nơi thấp kém, đàn một khúc dương cầm trên cây dương cầm đồ chơi rẻ tiền, đối với cô chủ ngày trước mà nói thì chính là một việc không được phép xảy ra, nhưng hôm nay, cô lại làm.

Cô ngồi rất thẳng thớm, tóc dài như thác xõa xuống cái cổ trắng nõn thon dài, vào lúc Tần Di đưa tay đặt trên những phím đàn dương cầm, ánh sáng xung quanh dường như bị cô hút mất, cô không có bắt đầu ngay mà là yên lặng nhìn dương cầm vài giây.

Ở bên cạnh, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, lần này, nàng không tiếp tục làm ầm ĩ, không hề nháy mắt mà nhìn Tần Di.

Có lẽ là ánh trăng quá đẹp.

Có lẽ là âm nhạc quá mức hấp dẫn.

Trong khoảnh khắc này, cô chủ lại đẹp kinh thiên động địa như thần tiên.

Cô đàn một khúc "Kiss the rain", ngón tay ngọc mảnh khảnh đặt ở giữa, những âm thanh liên tiếp tuông ra, lưu luyến mà đến, một tia sáng của ánh trăng rơi vào trên người cô, trong mắt Tần Di ẩm ướt nước mắt.

Cô không biết mình bị cái gì.

Rõ ràng chỉ là tùy tiện đàn một khúc cho hai chị em này.

Nhưng khi âm nhạc vang vọng bên tai, trong lòng của cô như được trở về lúc trước, về tới khoảng thời gian không có tổn thương, đau đớn, không có lừa gạt, không có phản bội.

Giờ khắc này, cô không phải là cái người cá biệt giết chết mẹ ruột ác ma. Không phải là người bị cha và dì vứt bỏ, bị chị gái ruột phản bội.

Cô chỉ là Tần Di.

Ba phút diễn tấu ngắn ngủi, không hề gián đoạn cũng không có ngừng nghỉ.

Đến lúc cuối cùng, khi âm thanh dần im bặt, Tần Di cúi đầu nhìn phím đàn đen trắng một chút, cô hít sâu một hơi, hơi nhắm mắt lại, yên tĩnh cảm nhận nơi sâu nhất trong trái tim kia.

... Bỏ xuống đi, bỏ nó xuống đi.

m nhạc là thứ có thể cảm hóa người.

Trong khoảnh khắc này, Thu Thu hoàn toàn rung động, cô ấy ngạc nhiên nhìn Tần Di và chị gái đang rưng rưng lệ vui mừng.

Sau cùng hết, Thu Thu nhìn chị gái mình đang đi tới phía trước, bên dưới ánh trăng mờ ảo, Mục Hiểu Hiểu vươn cánh tay ra nhẹ nhàng ôm lấy Tần Di.