Cấm Đến Gần

Chương 30



Mục Hiểu Hiểu vẫn còn ở trong niềm vui sướng điên cuồng, trái tim như đang bay lượn vọt ra khỏi biển lớn bởi sự công nhận của chị gái. Nếu không phải có

Thu Thu ở bên ngoài, không phải còn giữ vững sự uy nghiêm cho chị gái thì nàng đã sớm xoay một vòng rồi.

Đời người còn có cái gì vui vẻ hơn cái này đây? Mục Hiểu Hiểu nàng, từ nay về sau đã có chị gái!

Vẫn còn là một chị gái đại tiểu thư vừa có thể mặn mà, nhưng vẫn vừa mặn mà vừa ngọt ngào!

Một khi người ta đắc ý sẽ dễ dàng không nhớ ra.

Đừng nói là viết tên của những người đeo đuổi kia, dù bây giờ bảo nàng giao trái tim cho Tần Di cũng có thể.

Có lẽ trên đời này, giữa người và người thực sự để ý tới thần khí và duyên phận.

Từ trước tới nay, Mục Hiểu Hiểu chưa hề tin tưởng duyên phận, nàng luôn cảm giác người đối với mọi chuyện thì bất đắc dĩ, với tình cảm thì không thể nào từ chối, tất cả chỉ nằm trong tưởng tượng thôi, nhưng hôm nay, trước mặt Tần Di, nàng thật sự tin tưởng.

Nàng rất thích đại tiểu thư, muốn cùng cô trải qua không chỉ là quan hệ tiền tài mà còn lúc ốm đau.

Thu Thu chua xót, ngậm nước mắt mà viết từng chút một, khi viết được tới một nửa, cô ấy ngẩng đầu lên nhìn Tần Di: "Không đủ."

Tần Di:...

Đại tiểu thư im lặng một lúc, lạnh nhạt giơ tay một cái.

... Phía bên phải trượt lên, có một trang giấy có thể viết tiếp.

Thu Thu thề với trời, cô ấy thật sự không có dùng công báo thù tư. Tuy chị gái luôn nói cô ấy dài dòng, tuy chị gái còn bỏ lại cho cô ấy một xe tải việc làm, tuy chị gái luôn coi đầu cô ấy là bóng da mà đập, nhưng cô ấy chưa từng bớt thương nàng.

Cứ như vậy, đại tiểu thư dễ dàng lấy được một phần danh sách rất kỹ càng những người từng theo đuổi của Mục Hiểu Hiểu.

Ánh mắt của cô cẩn thận đảo qua những cái tên này.

Nói chung, tốc ký đều có thể viết xong rồi xóa bỏ, nhưng đại tiểu thư người ta không chỉ không xóa bỏ, cô thờ ơ lấy điện thoại ra, chụp một tấm hình và lưu lại.

Thu Thu:...

Mục Hiểu Hiểu cũng nhìn theo, đỏm dáng nói: "Nhiều như thế, nhìn xem sức quyến rũ của mình này."

Tần Di quan sát nàng, đưa tay ra hỏi.

... Có cảm tình không?

Mục Hiểu Hiểu lắc đầu: "Đều nói không thích, sao không tin vậy?" Tần Di gật nhẹ đầu, ánh mắt hơi khen ngợi.

... Như vậy cũng tốt, đừng nên yêu sớm...

Thu Thu:...

Chị gái đang lúc gần như là vội vàng yêu đương muộn màng rồi, sao còn yêu sớm chứ?

Tần Di vẫn là người có ánh mắt vô cùng có chiến lược, ẩn nhẫn chịu đựng chỉ là tạm thời, em gái cứ nhận trước, cô xem xét không chỉ là bây giờ mà còn là tương lai, cô muốn nhận được thắng lợi cuối cùng.

Một ngày nào đó, cô muốn cho Mục Hiểu Hiểu nếm được mấy lần tất cả nhưng cảm nhận của mình ngày hôm nay.

Thu về để đó tính sổ, vì cũng không muộn.

Thu Thu bị cái liếc nhìn của vị đại tiểu thư nào đó vừa đạt được như ý nguyện thì co lại thành một đoàn, rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười nhạt rõ ràng.

Đây chính là phong độ của đại tiểu thư.

Lúc cô mạnh mẽ, hùng hổ dọa người thì hơi thở sẽ dọa nát gan của đứa nhỏ.

Chỉ khi nào dịu dàng, trong mắt cô tản ra mềm mại mới khiến người ta trông như gió xuân ấm áp.

Tần Di thật là đẹp.

Đừng nói Thu Thu vẫn còn là con nít, có thể khiến loại người cuồng tự luyến như Mục Hiểu Hiểu mê mang tới không gì không thể, thì gương mặt kia nhất định phải nghiêng thành.

Trước kia, Mục Hiểu Hiểu nhìn Trương Xảo theo đuổi thần tượng hăng hái như vậy còn từng nói với cô ấy cái gì mà nghệ sĩ đều dựa vào trang điểm và filter để chỉnh sửa, có mấy người là nguyên bản đâu?

Nhưng hôm nay, sau khi nhìn thấy đại tiểu thư, nàng thật sự phải vả mặt mình "bốp bốp bốp".

Đối mặt với nụ cười của Tần Di, Thu Thu không có tiền đồ mà đỏ mặt.

Bởi vì chị em gái vừa biết, vẫn còn nóng hổi cho nên Mục Hiểu Hiểu muốn đợi một mình với Tần Di, chuyện đại tiểu thư cần làm vẫn chưa xong, cùng một kiểu tâm tư với nàng.

Mục Hiểu Hiểu cười ha ha nhìn Thu Thu. Tần Di cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng. Bốn mắt nhìn nhau.

Thu Thu...

Nếu không, cô ấy nên đi nhỉ?

Sự thật chứng minh, đứa nhỏ có ánh mắt sẽ khiến người ta rất thích, Thu Thu cứ như vậy vung tay áo lên rời đi, mãi cho tới khi đi vào phòng khách rồi mà cô ấy vẫn còn đang nghi ngờ, chị gái đón cô ấy vào tới cùng là để làm cái gì? Có phải cô ấy là công cụ hình người trong tiểu thuyết? Tới làm ấm tình cảm giữa các cô ấy lên?

Thấy Thu Thu đóng cửa lại.

Mục Hiểu Hiểu cũng không có cái gì gọi là gánh nặng của chị gái, nàng đặt mông ngồi bên cạnh xe lăn của Tần Di, làm chuyện cho tới nay muốn làm nhất.

Nàng nghiêng đầu, dán gương mặt mình lên cánh tay của Tần Di, nhẹ giọng nói: "Đại tiểu thư à, hôm nay tôi thật sự rất vui."

Làn tóc dài như mực của nàng trượt xuống giữa cánh tay của Tần Di, cô lẳng lặng nhìn Mục Hiểu Hiểu, trong lòng đang thầm nói.

... Tôi cũng vui vẻ, nhưng còn có một chút không vừa lòng.

Cả đời này của Mục Hiểu Hiểu, vẫn luôn sống vì người khác, mỗi này nàng đều vui vẻ, nhưng đa số chút vui vẻ ấy của nàng đều vì người khác.

Thân thể của mẹ viện trưởng và bà nội tốt, nàng vui vẻ. Em trai, em gái có thành tích học tập tiến bộ, nàng vui vẻ.

Túi tiền lại đầy, nàng có thể có một khoản thời gian không lo cơm áo, sẽ không khiến bà nội và mẹ bể đầu mẻ trán, nàng sẽ vui vẻ.

Bắt đầu vui vẻ nhưng không phải chỉ vì chính bản thân mình.

Hôm nay, nàng thật sự vui vẻ vì mình.

Hai người cứ yên tĩnh ngồi như vậy một hồi, TYY lén nhìn từ khe cửa thì thật sự ghen tỵ mà ôm chặt mình, cô ấy không nhịn được mà muốn hỏi... Nếu như cái này không phải là tình yêu thì còn có cái gì có thể đợi nữa chứ?

Các chị gái không biết. Bóng lưng của các cô, đẹp biết bao nhiêu.

Ánh trăng như miếng vải mỏng, khoác lên người các cô, ngoại trừ các cô thì tất cả bên ngoài đều trống rỗng.

Mặc dù một người ngồi trên xe lăn, một người ngồi dưới đất, nhưng thật ra vẫn khiến người ta cảm thấy trong lòng họ gắn kết với nhau.

Thu Thu nhẹ nhàng đóng cửa lại, thở dài, cô ấy ngửa đầu lên nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không nhịn được mà suy nghĩ.

Rốt cuộc chị gái vẫn không thuộc về cô ấy. Nàng có hạnh phúc của mình.

Cô ấy nên vui vẻ đúng không?

Vù vù.

Bất kể lúc nào, cô ấy đều có thể có một chị gái đáng yêu như vậy, vì nàng, cô ấy nhất định sẽ làm nhiều thêm vài bộ đề thi, học tập thật giỏi, mỗi ngày tiến lên.

Mục Hiểu Hiểu có thể cảm nhận được trái tim của đại tiểu thư cũng bay bổng như nàng, nàng không hỏi, cũng biết dù có hỏi thì đại tiểu thư sẽ không thừa nhận, nàng nhìn Tần Di, dịu dàng nói: "Em có thể nghe chị đánh đàn dương cầm không?"

Ba nghìn sợi tóc đen đang ở trên tay, Tần Di nhìn Mục Hiểu Hiểu, ánh mắt dịu dàng.

Đừng nói là đánh đàn. Bây giờ, Mục Hiểu Hiểu đưa ra yêu cầu gì, cô đều có thể đồng ý.

Mục Hiểu Hiểu hơi đỏ mặt, nàng nhẹ giọng nói: "Em... Trước kia em có ước mơ là trở thành một nghệ sĩ, đứng trên sân khấu của mình, người khác đệm nhạc cho, còn em sẽ hát."

Hình ảnh kia chắc là rất đẹp.

Thân thể đại tiểu thư cứng đờ, sự cưng chiều trong mắt nhanh chóng tan đi.

Mục Hiểu Hiểu nhận ra sự thay đổi của cô, nhếch miệng, nũng nịu nói: "Cầu xin chị đó, chị gái, hoàn thành tâm nguyện của em đi."

Một tiếng "chị gái" ngọt ngào như thể rớt vào bình mật.

Tần Di hơi nhăn lông mày, dường như đang đấu tranh tư tưởng, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô, cho cô thời gian.

Sau một lúc lâu.

Đại tiểu thư giơ tay lên một cái.

... Mục Hiểu Hiểu, sao tâm nguyện của em lại nhiều như vậy?

Mục Hiểu Hiểu:...

Đại tiểu thư lại hỏi.

... Trong khoảnh khắc hoàn hảo như này, vì sao em cứ nhất định phải sát phong cảnh như vậy?

Mục Hiểu Hiểu:...

Cái gì yêu thương đến từ chị gái, thì ra đều là gạt người.

Tần Di lạnh lùng nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của Mục Hiểu Hiểu, dứt khoát từ chối.

... Chuyện này không thể nào xảy ra, em nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tốt xấu gì cô cũng được công nhận là ca sĩ trời sinh, sao có thể đệm nhạc cho một người trời sinh lạc giọng được chứ?

Đừng nói là em gái vừa mới biết này, cho dù là người của cô, cô cũng tuyệt đối sẽ không làm ra việc hạ giá như vậy.

Tuyệt đối sẽ không!

Không thì hai chữ "Tần Di" sẽ viết ngược lại.

"Cầu xin chị đó, chị nhẫn tâm trong ngày có ý nghĩa kỷ niệm thế này mà từ chối em sao?"

"Chị gái à, chị Tần ơi..."

"Cầu xin chị đó, chị nhìn ánh mắt khát vọng của em đi..."....

Mười lăm phút sau.

Tần Di ngồi trước mặt đàn dương cầm.

Mục Hiểu Hiểu thỏa mãn ngồi trước sô pha đối diện với nàng, nàng hắng giọng một tiếng, bắt đầu luyện giọng bằng cách "A" một hồi.

Đi ngược lại lời nói của chính mình, Tần đại tiểu thư nhíu chặt lông mày, cô nhìn chòng chọc Mục Hiểu Hiểu.

Có thôi hay không?

Mục Hiểu Hiểu gật đầu: "Chuẩn bị xong." Tần Di:...

Ánh trăng trải dài trên đàn dương cầm, tóc Tần Di rơi xuống, đen nhánh, da thịt trắng như tuyết, rút lại sự lạnh lẽo ngày thường, lộ ra sự quyến rũ dịu dàng trong người.

Ngón tay của cô thon dài rơi vào trên phím đàn dương cầm màu trắng, trên mặt là sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, cô đệm nhạc cho người khác.

Có hơi khổ sở, có hơi khó chịu, nhưng đều bị sự ngọt ngào tận đáy lòng ép xuống.

Theo khúc nhạc dạo uyển chuyển ngắn ngủi vang lên, Mục Hiểu Hiểu nhắm mắt lại, say may ngâm nga theo điệu nhạc.

... Tôi không phải là một người có tính tình tốt, lại lần lượt bao dung với em, là yêu thích thật lòng đó.

Tôi không phải là người có tính tình kiên nhẫn, lại lần lượt dung túng cho em, là yêu thích thật lòng đó.

Tôi không phải là người thích gần gũi, lại lần lượt cưng chiều em, là yêu thích thật lòng đó.

Các cô phối hợp hoàn hảo, ăn ý như vậy.

Thu Thu đã ngã xuống giường, chuẩn bị đi ngủ trong phòng cũng lập tức nhảy dựng lên, điên cuồng tìm máy trợ thính bên cạnh, làm gì làm gì vậy? Ngày mai mình phải giải phẫu, các chị gái muốn giết chó thì cũng đổi thành ban ngày không được sao?

Mục Hiểu Hiểu không hiểu sự cảm động của bản thân, nàng cảm thấy cái bài hát này không phải cô chủ đặc biệt viết vì nàng đó chứ?

Có người từng nói, dọc theo tận cùng của vận mệnh sẽ có bước đi ở quỹ đạo rất kỳ diệu.

Có người diễn bộ phim thứ nhất xong lập tức hot, mà cuối cùng người kia sẽ trở thành người trong kịch bản, cả cuộc đời của anh đều sẽ đi theo con đường diễn kịch này.

Mà có người, chỉ vì ca khúc đầu tiên này mà lấy hết cuộc đời của cô.

"Yêu thích thật lòng" là một loại buông lỏng đơn thuần của đại tiểu thư, dưới tình huống vô thức mà sáng tác ra.

Trong năm đó, lúc cô vẫn còn nhỏ, không biết khổ sở của trần đời, không hiểu tư vị của tình yêu, thoải mái theo đó mà tạo ra phần ngọt ngào này.

Bài hát mà cô viết. Nhưng các cô lại trở thành người trong bài hát này. Bài nhạc được hát xong.

Mục Hiểu Hiểu thỏa mãn, ánh mắt của nàng rơi vào trên người Tần Di, thật sự là loại sùng bái, ỷ lại của em gái với chị gái mình.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng hồi lâu, giơ tay lên một cái.... Thỏa mãn à?

Mục Hiểu Hiểu gật mạnh đầu, thỏa mãn, nào chỉ có thỏa mãn, nàng đã vui vẻ muốn nổ tung tại chỗ rồi.

Đã như vậy.

Tần Di nhíu mày.

... Nên nói quy củ của chị.

Mục Hiểu Hiểu:?

Ý gì? Quy củ cái gì?

Tần Di nhìn nàng, trong mắt đều là chăm chú và nghiêm túc, cô giơ tay lên.

... Tất cả trước kia của em, chị đều có thể bỏ qua coi như không biết, nhưng sau này, nếu đã là em gái của chị, phải có hiểu biết rằng mình là em gái.

Đại tiểu thư là người trời sinh đã mang theo hơi thở lãnh đạo, cô khoát tay như thế sẽ tự nhiên khiến người ta muốn gật đầu ủng hộ.

Theo bản năng, Mục Hiểu Hiểu gật nhẹ đầu.

Đại tiểu thư đưa ra yêu cầu này có thể hiểu được, giống như nàng cũng có rất nhiều yêu cầu với em trai, em gái.

Nhìn Thu Thu mà nói, nàng không cho phép cô ấy xem quá nhiều sản phẩm điện tử, không cho phép cô ấy ăn quá nhiều đồ ngọt, không cho phép cô ấy đi ngoài chơi quá muộn với bạn bè, đều đến từ sự quan tâm của nàng. Tuổi còn

nhỏ, sức chống cự yếu, nếu bị người ta rủ đi tới chỗ như quán bar, gặp phải người không tốt, ăn phải đồ không nên ăn, sẽ tạo thành tiếc nuối cả đời vậy phải xử lý thế nào?

Chỉ là...

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy nên giải thích một chút: "Đại tiểu thư, thật ra trước kia em cũng chỉ là một đứa nhỏ tốt, đơn thuần thôi."

Tần Di nghĩ tới hai tờ danh sách đầy tràn mà Thu Thu viết, cười khinh, thật là một cô gái tốt.

Trên mặt của cô không thay đổi.... Chị có ba yêu cầu.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nhìn đại tiểu thư nghiêm túc như vậy, nàng không cười nữa.

Tần Di nhìn đôi mắt của nàng.

... Thứ nhất, chị chỉ có một người em gái là em, sau này cũng chỉ có một mình em.

Mục Hiểu Hiểu biết tính cách của đại tiểu thư, nhẹ nhàng nói: "Em cũng chỉ có một mình chị là chị gái."

Ôi trời, như vậy vừa vặn, nàng cũng không hy vọng đại tiểu thư có em gái khác.

"Sau này, em cũng sẽ không nhận người khác là chị gái."

Đây chính là chỗ tốt của khuôn mặt tình thân, Tần Di nhíu mày, có hơi khen ngợi với Mục Hiểu Hiểu.

... Thứ hai, đã có tầng quan hệ này, cũng không cần dễ dàng tách ra.

Đôi mắt của Mục Hiểu Hiểu lóe sáng như sao trời, nàng vội vàng gật đầu: "Em đã nghĩ kỹ, chờ sau khi khai giảng, em sẽ bước vào năm tư đại học, chương trình học không nhiều, em sẽ thường xuyên tới."

Tần Di cong khóe môi, trong mắt đều là ánh sáng khen ngợi và cưng chiều.

Một vấn đề cuối cùng.

Mục Hiểu Hiểu tò mò nhìn Tần Di, Tần Di nhìn chằm chằm đôi mắt của nàng.

... Nếu có người thích, cho dù chỉ là cảm tình, trước hết đều phải nói cho chị gái để giúp xem xét cho em.

Đại tiểu thư thật giống một chị gái bình thường, thật là đáng yêu, Mục Hiểu Hiểu nhìn cô rồi cười, gật đầu: "Điều này, chỉ sợ là không cần tới."

Tần Di cười lạnh lùng.

À.

Hy vọng như nàng nghĩ.

Đêm hôm nay, tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu rất tốt, thậm chí nàng còn vui mừng tới ngủ không được.

Nàng rất muốn đi lên lầu nhìn Tần Di một chút, lại sợ chị em gái vừa mới biết nhau mà quá dính như vậy thì sẽ rơi vào ghét bỏ.

Tất cả điều mà nàng đối với Tần Di, đều dùng tình cảm như của nàng với Thu Thu.

Nếu nàng ngủ tới lưng chừng giấc, Thu Thu tới quấn nàng nói chuyện phiếm, nàng chắc chắn sẽ hất bỏ tay Thu Thu để cô ấy biết vì sao bông hoa có màu đỏ.

Mục Hiểu Hiểu không biết vào thời khắc này, đại tiểu thư cũng không ngủ được.

Tần Di ngồi trước bàn, trong tay cầm bút máy, không nói chuyện mà cô viết hết tất cả tâm sự của mình xuống.

... Đời này của chị, đã định trước là sống trong thất bại, khổ sở.

Chị không phải là một cô gái đúng chuẩn, một chị gái đúng chuẩn và một người bạn đủ tư cách.

Nhưng với em, chị muốn trở thành một người yêu tốt nhất.