Cấm Đến Gần

Chương 44



Thấy ánh mắt sắc như phi tiêu của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu liền nhớ ra, hồi nãy nàng tỏ ra hơi phấn khích, chắc chắn đã bị người trong nhà thấy, bỗng nàng cảm thấy xấu hổ đến mức muốn chạy ra khỏi biệt thự.

Có vẻ như từ lúc gặp được đại tiểu thư, sự nghiệp của cô giáo Mục giống như cá gặp nước.

Đại tiểu thư nhìn chằm chằm vào nàng, thoạt nhìn thì thấy đôi mắt cô tràn đầy lạnh lẽo nhưng nhìn kỹ lại thì có thể thấy dưới lớp băng kia chính là một nụ cười dịu dàng.

Đại tiểu thư đang vui sao?

Xem nàng diễn trò mà vui đến vậy sao?

Mục Hiểu Hiểu hơi sửng sốt, khi nàng muốn nhìn kỹ hơn nữa thì Tần Di đã đổi lại thành gương mặt lạnh lùng.

- --Nhìn cái gì?

Mới múa máy được một chút, vậy mà Mục Hiểu Hiểu đã muốn hát cùng cô:"Móc mắt chị."

Đại tiểu thư:...

Ngày càng coi trời bằng vung.

Mục Hiểu Hiểu và đại tiểu thư ngày càng thân thiết hơn, nàng đã không còn cái cảm giác lo lắng khi bị đại tiểu thư đuổi đi nữa, về lý thuyết, nàng không nên sợ đại tiểu thư nhưng rồi nàng lại sợ cô hơn trước.

Là "Sợ" nhưng không hẳn là "Sợ"

Khi đại tiểu thư im lặng nhìn chằm chằm nàng, trong lòng Mục Hiểu Hiểu bắt đầu chạy loạn tứ phương, nhìn nàng làm gì? Tại sao lại dùng ánh mắt đó để nhìn nàng chứ?

Khóe môi Tần Di hơi cong lên, những lần tức đến chết đi sống lại của mình, cô đương nhiên nhớ rất rõ, cô đã nói với chính mình rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, bây giờ cô không cần chờ mười năm nữa.

- --Sững sờ cái gì? Mát-xa đầu cho chị.

Mục Hiểu Hiểu:...

Đây là muốn làm bà chủ phong kiến sao?

Bảo nàng mát-xa là nàng phải đến mát-xa? Đại tiểu thư à, ha ha, chị có phải đã quên mình đã làm cái gì rồi không?

Nàng là cô giáo Mục được người người ngưỡng mộ, không phải Mục Tony!

Hôm nay nàng mà không ngăn được cô ra oai, ba chữ Mục Hiểu Hiểu của nàng sẽ viết ngược!

Đại tiểu thư thấy Mục Hiểu Hiểu không động đậy gì, cô không gấp, ánh mắt dừng lại trên thân thể của nàng.

Hai người im lặng đối diện nhau.

Một mảng yên tĩnh và hài hòa.

Nhưng trong cái yên tĩnh đó chính là cảnh tàn sát khốc liệt.Một lúc lâu sau.

Mục Hiểu Hiểu dùng tay để thử độ âm của máy sấy, nâng một lọn tóc của đại tiểu thư lên, nhẹ nhàng sấy khô, chóp mũi của nàng bây giờ chỉ toàn là mùi đàn hương thoang thoảng của đại tiểu thư, mùi hương giống như ngàn vạn con kiến tiến sâu vào trong lòng nàng, khiến cho nàng ngứa ngáy và muốn kêu lên.

Còn đại tiểu thư thì sao?

Trước đây, cô rất sợ Mục Hiểu Hiểu hỏi thêm gì đó, mỗi lần như vậy cô đều thấy bực mình nhưng hôm nay, cô mở mắt và nhìn Mục Hiểu Hiểu trong gương trang điểm.

- --Em không ăn cơm sao? Đồ ăn không hợp khẩu vị?

Mục Hiểu Hiểu:...

Nàng muốn khóc, thật sự muốn khóc rồi!

Tức chết mất.

Nàng đang bị tức chết.

Mục Hiểu Hiểu hít một hơi thật sâu, dùng tay xoa nắn đầu của đại tiểu thư, cuối cùng cô cũng vừa lòng một chút, lười biếng nhắm mắt lại, khóe môi hơi nhếch lên.

Chậc chậc.

Thấy bộ dạng đắc ý này của cô. Không biết lúc đó là ai nằm trong lòng nàng bắt chước tiếng mèo kêu.

Lúc trước rõ ràng không có cảm giác, nhưng bây giờ cả người nàng lại cảm thấy không tự nhiên, Mục Hiểu Hiểu nghĩ ngợi, đành phải nói:"Đại tiểu thư, trưa nay em nấu hải sản cho chị nha?"

Tần Di mở mắt, nhìn như không nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu:?

Đôi mắt sâu thẳm của đại tiểu thư thật giống như kính chiếu yêu, có thể nhìn thấu tâm tư đen tối của người khác.

Cánh tay hồng hào của đại tiểu thư nâng lên.

- --Chị không uống rượu.

Ban ngày ban mặt.

Mục Hiểu Hiểu muốn làm gì?

Cô giáo Mục:...Tại sao?

Tại sao gần đây ngực nàng lại cảm thấy đau? Cảm giác giống như bị vạn tiễn xuyên tâm vậy.

Đại tiểu thư coi nàng như một mối hiểm họa, tới gần thì lại bị cấm.

Bây giờ muốn rời đi thì cũng bị cấm nốt, dùng đủ các loại phương pháp để giữ người bên mình.

Kiểu này có vẻ không được rồi...

Hiện tại nàng ngửi được mùi hương của đại tiểu thư, xoa nhẹ mái tóc cô, con nai nhỏ trong lòng nàng đang sắp chết vì đau tim.

Không có cách nào khác.

Vào cái thời điểm bị mất đi lí trí này, năng lực nghề nghiệp của cô giáo Mục không dùng được, chỉ có thể cứng nhắc nói sang chuyện khác.

"Đại tiểu thư, hôm nay thời tiết tốt thật."

Đại tiểu thư liếc nàng, dùng loại ánh mắt "Em bị ngốc hay gì" để nhìn nàng.

Nàng vừa nói xong, ngoài cửa sổ xuất hiện tia chớp chói mắt trên không trung.

Mục Hiểu Hiểu:...

Quên đi.

Không nói về thời tiết nữa.

"A, đại tiểu thư, em vừa tắm cho chị xong, chúng ta không phải mặc quần sao? Chị đổi lại thành váy rồi à?"

Con người vốn có câu mèo mù vớ được cá rán.

Khi Mục Hiểu Hiểu mở miệng nói, tim đại tiểu thư liền đập loạn nhịp, cô lạnh lùng lườm nàng.

Cô đã học được phương pháp đối phó với cô giáo Mục.

Đầu tiên, khi gặp vấn dề, không được hoảng loạn, phải dùng ánh mắt sắc như lưỡi dao để đuổi nàng đi.

Cô dám nói thật với nàng sao?

Nói cho nàng biết lúc tắm xong chọn quần là để được nàng ôm?

Bây giờ đổi váy là vì ôm xong rồi muốn mê hoặc nàng?

Không thể.

Đại tiểu thư dùng một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt nhìn Mục Hiểu Hiểu.

Cô giáo Mục:...

Tần Di nheo mắt.

- --Em đang muốn tán gẫu về thời trang với chị?

Mục Hiểu Hiểu:...

Đại tiểu thư một khi bị chèn ép, liền sẽ cầm đao đứng lên, giết người không thấy máu, không để cho người khác con đường đánh trả.

Máu của Mục Hiểu Hiểu bị sự tức giận làm cho tăng vọt, nàng mở miệng nửa ngày, cuối cùng oan ức nói:"Sao chị hung dữ thế? Chị của em lúc nào cũng dịu dàng cơ mà."

Tần Di nhìn nàng.

- --Chị của em?

Không phải nàng nói cô là chị của nàng sao?

Mục Hiểu Hiểu bĩu môi:"Em nói vậy thôi, chị đừng buồn." Nàng vỗ ngực, cất máy sấy đi, tiến đến sô pha, lập tức tung đòn, yếu đuối nâng chân:"Thôi xong, em cũng khó chịu, cần được chữa."

Nàng một bên quậy phá, một bên nhìn đại tiểu thư.

Tần Di yên lặng nhìn nàng ầm ĩ, khoát tay.

- --Bảo đầu bếp đến làm thịt nướng cho em.

Mục Hiểu Hiểu:!

Trong chốc lát, nàng giống như cá chép nhảy dựng khỏi sô pha, chạy đến bên đại tiểu thư, ôm cổ cô:"Thật sao, có thật không? Đại tiểu thư, aaaaa, em yêu chị quá!"

Tần Di:...

Khoảnh khắc đó, đại tiểu thư như thấy rõ. Trong lòng Mục Hiểu Hiểu, cô không bằng một miếng thịt bò.

Trời đổ mưa.

Được ăn thịt nướng thì còn gì bằng?

Đầu bếp nhận được điện thoại, bảo là đại tiểu thư muốn ông đến nướng thịt, ông kích động kêu học trò mua những nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nhất, chạy ô tô với vận tốc ánh sáng đến biệt thự.

Mục Hiểu Hiểu vừa mở cửa liền nhìn thấy đầu bếp ngẩn người.

Oa!

Thật năng suất!

Đầu bếp này trông thật tiêu sái, bộ dạng lạnh lùng có điểm giống với Phát ca thời còn trẻ.

Đầu bếp không biết Mục Hiểu Hiểu là ai, nhưng là người của đại tiểu thư, ông phải đối đãi thật tốt, ông liền tươi cười rạng rỡ và đẹp nhất của mình với nàng.

Mục Hiểu Hiểu đang nhìn thì đại tiểu thư ở phía sau lăn bánh lên trước, vô tình "đụng phải" Mục Hiểu Hiểu.

Cô giáo Mục lảo đảo suýt ngã:?

Đại tiểu thư "đụng phải" thành công nhìn nàng.

- --Thứ lỗi.

Cô xoay người, càu nhàu đi đến phòng ăn.

Mục Hiểu Hiểu:...

Tính tình của đại tiểu thư thật là thất thường, hay là kỳ mãn kinh của phụ nữ bốn mươi tuổi đến sớm hơn rồi sao?

Rất nhanh sau đó, bếp nướng được đốt lên, thịt nướng phát ra những tiếng xèo xèo, trong không khí bây giờ toàn là mùi thịt hấp dẫn.

Hai mắt Mục Hiểu Hiểu như phát sáng, nàng nhìn chằm chằm vào bếp nướng, nuốt nước miếng.

"Đầu bếp Vương, thịt bò này có vẻ đắt."

Nàng chưa bao giờ ăn nhưng từng nghe Trương Xảo có kinh nghiệm nói qua.

Đầu bếp mỉm cười:"Cô gọi tôi là tiểu Vương là được rồi, thịt này rất tươi." Hắn nhìn học trò bên cạnh, học trò mỉm cười với Mục Hiểu Hiểu:"Theo đơn vị tính bằng gam, nó..."

Tay cầm dao nĩa của đại tiểu thư nâng lên, thản nhiên lườm đến.

Đầu bếp và học trò lập tức ngậm miệng.

Cô gái Mục muốn biết đáp án, nàng sợ hãi quay đầu nhìn đại tiểu thư:"Cái này đắt lắm hả?"

Đại tiểu thư dùng dao nĩa, dáng ăn vô cùng tao nhã, cô không muốn nghe Mục Hiểu Hiểu nói mấy lời cảm ơn kia, người khác cần, cô không cần.

Dường như nhìn thấu lòng cô, Mục Hiểu Hiểu chu đáo đưa tay giúp cô ngửa đầu ra sau:"Ăn ít một chút, cái này nhiều mỡ lắm."

Tần Di nhìn nàng, cảm thấy cuối cùng nàng cũng có chút lương tâm.

Mục Hiểu Hiểu:"Haha, phần kia em sẽ giúp chị ăn, em không sợ dầu mỡ đâu."

Đại tiểu thư:!

Hai thầy trò đầu bếp:...?

Quan hệ Mục hiểu Hiểu và đại tiểu thư đã ổn định, mặc kệ có người hay không, nàng đã quen trêu chọc Tần Di.

Sau đó, nàng còn cố ý năn nỉ đầu bếp Vương giúp nàng, nàng tự chuẩn bị một ly trà sữa đậu đỏ, đưa cho đại tiểu thư uống thử:"Uống đi."

Tần Di nhìn nàng, phẩy tay.

- --Không uống.

Cô không phải một người buông thả.

Dạo này ăn hơi nhiều đồ ngọt rồi.

Mục Hiểu Hiểu cầm ly trà sữa, híp mắt:"Trà sữa đậu đỏ là của Pháp, đại tiểu thư, chị có biết không?"

Đại tiểu thư lườm nàng.

Mục Hiểu Hiểu hoảng loạn:" Đậu đỏ là đậu tương tư, trà sữa đậu đỏ kết thành sợi dây ràng buộc bền chặt giữa con người với con người, cho dù đi đến nơi nào, ở bất cứ đâu, người ta uống ly trà sữa này, trong lòng ắt có đối phương."

Chính là kiểu này sao?

Đại tiểu thư không phải một người mê tín dị đoan.

Nhưng trong một khoảnh khắc, cô nhận ly trà sữa, lại còn uống thật nghiêm túc.

Uống cạn ly trà sữa, đại tiểu thư nhìn Mục Hiểu Hiểu, dùng ánh mắt hỏi nàng.

- --Tại sao em không uống?

Mục Hiểu Hiểu sờ bụng:"Em phải dành bụng để ăn thịt."

Tần Di:...

"Cái vừa nãy em nói là bịa đặt, đại tiểu thư, sao chị dễ lừa thế?"

...

Mục-Hiểu-Hiểu!

Bữa trưa, Mục Hiểu Hiểu khiến đại tiểu thư rất muốn ném bộ dao nĩa vào mặt nàng.

Đầu bếp Vương và học trò ở trước mắt đại tiểu thư không dám nhiều lời, nhưng vẫn cười ha hả, không khí trong phòng ăn cực kỳ hòa hợp.

Không biết từ lúc nào, đại tiểu thư lẻ loi cô đơn ăn cơm ở lầu ba trở nên ấm áp hơn, luôn có một cái miệng lúc nào cũng làu bàu quấn quít lấy cô, làm cho cô không thể im lặng, khiến cô muốn đứng lên đá bay nàng.

Đầu bếp Vương sợ hãi trong lòng, hắn cảm thấy Mục Hiểu Hiểu không phải người bình thường, có thể hòa thuận với đại tiểu thư, phải gan dạ đến mức nào? Trước đây ông đến phục vụ Tần gia vào dịp lễ, nhưng ông đã được mở mang tri thức rằng bầu không khí khó xử kia có thể làm cho người ta chết cóng, đến giờ hắn vẫn còn thấy sợ.

Mà học trò của ông lần đầu tiên nhìn thấy đại tiểu thư, không giống với gương mặt lạnh lùng trong truyền thuyết kia, rõ ràng là một người vừa đẹp vừa đáng yêu.

Bữa trưa nháy mắt trôi qua.

Mục Hiểu Hiểu mỉm cười tiễn hai thầy trò đầu bếp ra ngoài cửa, lúc trở về có hơi lúng túng. Lúc có người khác ở đây, Mục hiểu Hiểu còn có thể trò chuyện vui vẻ nhưng giờ người đi rồi, nàng liền cảm thấy được áp lực.

Tâm tình của nàng đang giống như thịt bò, chưa thể tiêu hóa hết.

Nàng cần cho mình thời gian.

Nhưng một ngày nghỉ mỗi tháng của nàng đã dùng hết rồi, nàng không biết nên nói chuyện với đại tiểu thư như thế nào, đại tiểu thư ăn xong thịt nướng rồi lại đi tắm, Mục Hiểu Hiểu ở trong phòng đi lòng vòng.

Nàng nghĩ ngợi một lúc, gọi cho Trương Xảo:"Cậu đang làm gì vậy?"

Hai ngày nay Trương Xảo quay về trường để xử lí công việc, đang nghịch điện thoại:"Đang ăn gà."

"Ài, tạm thời dừng ăn, lát nữa, cậu gọi cho tớ, nói là trong trường có việc, chiều nay phải về một chuyến."

Mục hiểu Hiểu hạ giọng, mắt nhìn về phía lầu ba, Trương Xảo ngừng ăn sau khi nghe thấy:"Cậu có ý gì? Cậu muốn lừa chị Tần nhà tớ? Nhân cơ hội để bỏ bê công việc sao?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Nàng quả thực chịu thua rồi.

"Cậu có lương tâm không thế, mới gặp Tần Di có một lần, liền bán đứng tớ cho chị ấy sao?"

"Ấy ấy ấy, tớ làm gì có tâm, cậu nghĩ gì vậy? Chỉ mới được gặp Tần Di một lần nhưng mà tớ đã hâm mộ cô ấy nhiều năm rồi đó! Cực kỳ, cực kỳ hâm mộ..."

Trương Xảo ôm ngực:"Cậu lại muốn tớ phản bội thần tượng của mình ư? Oh no, không thể, cho dù nước Hoàng Hà có cạn, vũ trụ biến mất tớ cũng sẽ không..."

"Một bữa buffet hải sản ở Lam Hải Vận Hoa." Cô giáo Mục nghiêm mặt đánh gãy lời nói của Trương Xảo, cô giáo Trương ngẩn người.:"Cậu tưởng một bữa có thể mua chuộc tớ á? Không thể, tớ đâu dễ dãi như vậy?"

Cô giáo Mục cực kỳ quyết đoán:"Hai bữa, cậu xứng với giá này, muốn hay không? Không cần thì tớ tìm người khác!"

...

Một lúc lâu sau.

Cửa chậm rãi mở ra.

Đại tiểu thư ngồi xe lăn đến, vừa nãy mới tắm xong, cô vốn không gọi Mục Hiểu Hiểu, bởi vì cô cũng cần thời gian để điều chỉnh tâm trạng, xác định về tư tưởng trong tương lai. Cô biết, Mục Hiểu Hiểu cần thời gian, có một số việc phải có điểm dừng, nếu đi quá nhanh sẽ phản tác dụng.

Cô suy nghĩ, theo bộ dáng hổ báo cáo chồn của cô giáo Mục, lúc này có lẽ đang lấy cớ để có không gian riêng nhỉ?

Ngay lúc đại tiểu thư đi ra, Mục Hiểu Hiểu lập tức nắm chặt tay, nàng cau mày, vừa nói vừa đi lòng vòng phòng khách.

"Hả? Cậu nói sao? Thầy hướng dẫn gọi về?"

"Sao gấp thế này? Ông ấy vậy mà không nói cả lớp một tiếng? Tớ không biết. Chắc là do tớ đang tập trung làm việc, không chú ý đến nhóm chat."

...

Mục Hiểu Hiểu nhíu chặt mày, xem ra đã gặp vấn đề, đại tiểu thư lấy khăn lau tóc, phân tích từng hành động của cô giáo Mục.

Tuy cô là ca sĩ, không được xem như một diễn viên chuyên nghiệp nhưng cô vẫn có kinh nghiệm quay MV và làm diễn viên khách mời.

Nhiều đạo diễn đã tung cảnh ô liu cho đại tiểu thư nhưng đều bị từ chối.

Vì thế, theo góc độ diễn viên mà nói, đại tiểu thư cũng rất chuyên nghiệp, cô nhìn thấy bộ dạng này của Mục Hiểu Hiểu, nàng không chỉ có tài, mà còn diễn rất nhập tâm, nói dối như tát nước, nếu không cẩn thận có thể cho rằng nàng nói thật.

Vì hai bữa ăn, Trương Xảo cũng liều mạng nói:"Nói nhảm làm gì, về nhanh đi, nếu không về, thầy hưóng dẫn về, trừ tiền của cậu bây giờ."

"Ổng dám!" Mục Hiểu Hiểu trợn mắt:"Không có phép tắc hay sao? Nói tớ về là tớ phải về, tớ không thể xin phép đại tiểu thư sao?"

Nàng ngẩng đầu hoảng sợ nhìn Tần Di, lùi lại hai bước:"Đại tiểu thư, chị hôm nay sao lại thích đi hù người khác vậy?"

Tần Di nhìn nàng một cách sâu xa.

Đại tiểu thư khi tắm xong rất giống với đóa hoa yểu điệu, da trắng hồng hào.

Hai người đối diện nhau một hồi.

Đại tiểu thư thản nhiên đưa tay.

- --Đưa điện thoại của em đây.

Mục Hiểu Hiểu kinh hãi, vội nhìn chiếc điện thoại trên tay, rồi lại nhìn cô, cảm thấy rùng mình.

Xong đời rồi.

Cô không muốn lấy thật.

Đây là cái bẫy của đại tiểu thư.

Ngắt điện thoại, Mục Hiểu Hiểu bám vào tường, dùng đôi mắt mong đợi nhìn đại tiểu thư.

Tần Di ngồi trên xe lăn từ lầu ba đi xuống, cô thản nhiên cúi đầu, phong thái nổi bật, đôi mắt đế vương tràn đầy miệt thị, giống như chủ nhiệm bắt gặp học sinh trốn học.

Chị ấy đang đến... Chị ấy đang đến đây!

Mục Hiểu Hiểu lúc này ngoại trừ giả chết, không còn cách nào khác.

Nàng nên nói gì đây?

Đại tiểu thư sao có thể nhìn thấu nàng được vậy?

Ở trong lòng cô, trong mắt cô bấy lâu chỉ có một người, Mục Hiểu Hiểu đương nhiên không biết đại tiểu thư đã trải qua bao đắng cay, càng không hiểu kẻ thủ ác đang cầm đao trong lòng cô hiện tại đang mãn nguyện biết bao.

Đôi mắt tối sầm nặng nề của đại tiểu thư nhìn vào Mục Hiểu Hiểu.

Mục Hiểu Hiểu lo lắng đan hai tay vào nhau, nàng biết, nàng không thể nói dối nữa, bây giờ mà còn dám nói dối đại tiểu thư, không khác gì đi giẫm mìn.

Nhưng mà... Nàng thật sự cần cho mình không gian riêng, một nơi không nhìn thấy đại tiểu thư, nàng cần suy nghĩ thật kĩ một chút.

Đại tiểu thư nhìn nàng nửa ngày, đưa tay.

- --Đi thôi.

Mục Hiểu Hiểu há hốc miệng như cá sắp chết, hoài nghi nhìn Tần Di, kích động đến nỗi muốn rơi nước mắt, đại tiểu thư... Hôm nay sao lương thiện như thế?

Tần Di nhìn thấy ánh mắt của nàng, mỉm cười, phất tay.

- --Bỏ bê công việc, lương bị trừ theo bội số mỗi giờ.

Mục Hiểu Hiểu:...

Nằm mơ.

Khi bị Tần Di đuổi đi, Mục Hiểu Hiểu dựa vào cửa, hai tay yếu ớt đập vào cánh cửa, giống như đang diễn vở kịch kinh điển "Dì Tuyết gõ cửa" vậy, nàng muốn đại tiểu thư mở cửa, mau mở ra! Nàng không đi nữa, đừng trừ lương của nàng.

Sát nhân tru tâm.

Nàng hiểu đại tiểu thư, đại tiểu thư tại sao không hiểu nàng?

Nói nhiều chẳng có lợi ích gì cả, không ăn được thì đạp đổ.

Thời gian là vàng bạc.

Mỗi phút đều tính bằng nhân dân tệ.

Mục Hiểu Hiểu không dám chậm trễ, chạy ra bên ngoài, khi nàng thở hổn hển tới cổng, Lưu Vạn Niên mặc âu phục tiêu sái đang đứng đó.

Trời nóng nực, thấy bão sắp đến, Mục Hiểu Hiểu mừng rỡ khi nhìn thấy Lưu Vạn Niên.

Đại tiểu thư nói năng chua ngoa nhưng thực chất là một người tốt đúng không?

Cô ấy đã xếp Lưu Vạn Niên đến đưa nàng đi sao?

Lưu Vạn Niên nho nhã:"Hiểu Hiểu, đại tiểu thư bảo tôi nhắc cô."

Mục Hiểu Hiểu ngơ ngác với anh, gì cơ? Không phải đến đưa nàng đi sao?

Lưu Vạn Niên:"Nếu mười giờ tối còn chưa về thì đừng về nữa."

Mục Hiểu Hiểu:...

Trời đất ơi.

Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?

Người đến không chỉ để đưa nàng đi, mà còn đảm đương nhiệm vụ quản thúc.

Mục Hiểu Hiểu hiếm khi xa xỉ một lần, đạp như điên chạy về trường, dọc theo đường đi, lòng nàng không thể bình tĩnh nổi.

Nhất thời là nụ cười dịu dàng của đại tiểu thư, nhất thời là thân hình trắng như tuyết đầy cám dỗ của cô, trong đầu lại là hình ảnh tiền đang mất đi.

Cái này thật vướng víu, thật vướng víu, đến cửa ký túc xá, cũng may người đời có chân tình, Trương Xảo đến sớm đứng cầm ô đợi nàng.

Lúc xuống xe, Mục Hiểu Hiểu rất cảm động đối với người bạn tốt này, nàng càng nghĩ càng thấy đúng, trên đời này, tình yêu là cát bụi, muôn tình yêu làm cái thá gì? Tình thân và tình bạn là đủ rồi, nhìn xem, bạn thân của nàng biết trời mưa nhưng vẫn đến đây đón nàng.

Nhìn thấy Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo cũng vô cùng kích động, cô bước dài chân, nắm tay Mục Hiểu Hiểu:"Giờ đi ăn buffet hả?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Chết đi.

Dũng dĩ chân chính có gan đối mặt với nhân sinh u ám.

Trở lại ký túc xá.

Cô giáo Mục bắt đầu tiến vào trạng thái thiền định.

Cũng may ký túc xá bây giờ không có ai, hai chân vắt chéo, tay đặt đầu gối, lâm vào trầm tư.

Sắc mặt Trương Xảo vặn vẹo:...

Gì đây?

Nàng sao vậy?

Đầu bị hỏng? Tại sao lại trở nên cổ quái như vậy?

Bầu không khí như thế này khiến Trương Xảo cảm thấy sợ hãi, để tránh tà, cô cố ý mở ngăn kéo, lấy ra cái đàn hương mà mình xin được ở ngôi miếu, thắp lên.

Mưa rơi lách tách ngoài ký túc xá, kết hợp với làn khói lượn lờ, Trương Xảo ngồi trên giường, bắt chéo chân, hai tay tạo hình chữ thập, muốn cùng bạn thân cùng tiến vào thế giới cực lạc.

Ngửi thấy mùi đàn hương, cô giáo Mục mở mắt, nàng nhìn Trương Xảo đang ngồi trên giường:"Cậu bị thần kinh à? Thắp đàn hương làm gì?"

Nó khiến nàng nhớ đến mùi của đại tiểu thư!

Trương Xảo:...

Mục Hiểu Hiểu rốt cuộc về làm gì? Để tra tấn nàng sao?

Cô giáo Mục điên rồi.

Nàng ngồi xếp bằng, vô tội nhìn cô giáo Trương:"Mau mau mau."

Trương Xảo giật mình nhìn nàng:"Làm gì?"

Mục Hiểu Hiểu cầm lấy sữa tắm và vài thứ khác:"Cùng tớ đi vào nhà tắm."

Trương Xảo chần chừ:"Giờ luôn á?"

Nhịn.

Bà chị ơi, cậu có phải điên rồi không? Từ bên ngoài vũ trụ rơi xuống sao! Đến nhà tắm mất một quãng, giờ mà đi tắm là để tẩy rửa nỗi cô đơn à?

Mục Hiểu Hiểu hít sau một hơi, rưng rưng nhìn Trương Xảo.

Trương Xảo:...

Cả ngày diễn với đại tiểu thư đã thành thói quen, Mục Hiểu Hiểu vẫn có thể bắt nạt Trương Xảo:"Cậu không phải bạn tốt của tớ sao?"

Nàng nghẹn ngào, Trương Xảo nghe xong im lặng hồi lâu, cô vuốt ngực, thì thào:"Cậu cứ như thế... Không đúng... Có lẽ, thân phận bạn thân của cậu và tớ bây giờ phải đổi thành bác sĩ và người bệnh... A, Hiểu Hiểu, nhìn bộ dạng này của cậu, tớ đau lòng lắm."

Mục Hiểu Hiểu:...

Tâm lý học, chắc chắn không thiếu bệnh nhân thần kinh.

Cuối cùng.

Trời đổ mưa, Mục Hiểu Hiểu vẫn lôi Trương Xảo đi vào nhà tắm.

Trong nhà tắm không nhiều người lắm nhưng vẫn có một vài chị gái đến tắm, khi Mục Hiểu Hiểu đi vào, liền bị xung quanh ngoái đầu nhìn.

Không được, không đẹp bằng đại tiểu thư.

Cái eo mảnh khảnh kia không bằng đại tiểu thư...

Thân hình này rất nóng bỏng, miễn cưỡng có thể sánh với đại tiểu thư nhưng vẫn còn kém nhiều lắm...

Mục Hiểu Hiểu quan sát nửa ngày, tâm lặng như nước, một chút gợn sóng đều không có, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy biểu tình khó nói của Trương Xảo.

Biểu cảm nhìn điện thoại của ông lão bên kia đường... Trông rất quen thuộc, nó lại làm cô nhớ đến đại tiểu thư.

Chết tiệt.

Nàng đã chi một số tiền lớn đền chạy thoát, tại sao không thể ngưng nghĩ được?

Lúc tắm, Trương Xảo sờ trán Mục Hiểu Hiểu, nói chân thành:"Hiểu Hiểu, chúng ta là chị em tốt, cả đời vĩnh viễn như vậy, nếu ngươi có chuyện gì, ngàn vạn lần đừng giấu diếm, nói với tớ đi, nhìn ánh mắt cậu này, rõ ràng là đang rất khó chịu, sao vậy, đại tiểu thư thật sự sẽ trừ lương của cậu? Nhiều hay ít, đừng lo, tớ bù cho cậu."

Mục Hiểu Hiểu nghe xong cực kỳ cảm động, nàng cầm tay Trương Xảo:"Thật ư? Chị Trương?"

Trương Xảo dí đầu:"Thật, cậu nói đi."

Mục Hiểu Hiểu nói ra:"Không nhiều lắm, khoảng mấy ngàn."

Trương Xảo thu tay, xoay người lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi:"Vậy cậu chạy về làm cái gì!?"

Mục Hiểu Hiểu:...

Tình chị em chính xác là như thế này sao.

Cọ rửa bằng nước lạnh qua một lần, trở về với bầu không khi hồn nhiên của ngôi trường, cảm xúc của Mục Hiểu Hiểu đã tốt hơn nhiều, lúc thay quần áp, nàng cảm giác có một ánh mắt đang theo dõi nàng, thân hình cứng đờ, chết tiệt, chỉ là trùng hợp thôi sao?

Đối diện nàng là một người quấn khăn, dáng đứng yêu kiều nhìn nàng mỉm cười, chính là Văn Tuệ học tỷ.

Thật trùng hợp.

Ngay cả Trương Xảo cũng thấy đó là duyên phân.

Trước kia, Văn Tuệ thường tìm Mục Hiểu Hiểu, đều bị nàng lấy cơ né tránh, bây giờ gặp phải, nếu giờ nàng bỏ đi, mọi người sẽ cảm thấy nàng nhỏ nhen.

Tắm xong đâu đấy, Văn Tuệ học tỳ mời hai người xuống căn tin uống trà sữa.

Mục Hiểu Hiêu vừa tắm xong, tóc còn chưa khô hẳn, làm ướt đầu vai, làn da trắng trẻo của nàng lộ ra, có lẽ do lâu rồi không gặp, Văn Tuệ thấy nàng trở nên xinh đẹp hơn, không giống với trước kia, phải nói sao nhỉ? Dường như nàng có vẻ... Vui vẻ lên nhiều?

Tay cầm trà sữa, Mục Hiểu Hiểu nghĩ tới đại tiểu thư, không kìm được mà nhếch môi.

Văn Tuệ nhìn thấy bộ dạng này của nàng, mỉm cười:"Hiểu Hiểu, gần đây bận lắm hả?"

Ánh mắt của cô rực sáng nhìn Mục Hiểu Hiểu, Trương Xảo giả chết ở bên cạnh, chụp trộm hai người, gửi cho Tần Di.

Mục Hiểu Hiểu không biết cô có wechat của đại tiểu thư, lúc Trương Xảo nhận được lời mời kết bạn wechat của đại tiểu thư, cô vô cùng kích động la to, xém nữa chạy nhảy như con điên.

Mục Hiểu Hiểu gật đầu, nghiêm túc:"Rất bận."

Rõ ràng khi về, nàng muốn thả lỏng mình, bây giờ ngồi ứng phó với học tỷ còn không bằng trở về ngắm đại tiểu thư.

Ngày mưa như thế này, cùng cô ăn lẩu thật vui biết bao.

Bởi vì sự lạnh nhạt của Mục Hiểu Hiểu, thêm vào đó Trương Xảo không thích nói nhiều, cuộc nói chuyện có vẻ rất nhạt nhẽo.

Nhưng trên đường đi, lúc Trương Xảo lại lấy điện thoại ra, Văn Tuệ học tỷ bắt đầu chọc ghẹo, cô quyến rũ nhìn Mục Hiểu Hiểu:"Hiểu Hiểu, chị không biết được, chị không tốt sao, tại sao em ngay cả liếc cũng không thèm liếc chị một cái?"

Mục Hiểu Hiểu thật sự muốn quay về ký túc xá trong vài phút nữa, nàng thở dài:"Học tỷ, chị rất tốt nhưng em lại không tốt, chị là người cực kỳ tốt."

Đây chính là cách từ chối uyển chuyển tiêu chuẩn.

Nhưng Văn Tuệ vẫn không lui, cô nghiêng người phía trước, nhìn Mục Hiểu Hiểu:"Chị có sắc có tiền, em chỉ cần đồng ý, em và chị bên nhau, em cũng không cần phải vất vả như vậy nữa, tại sao không nghĩ đến điều đó?"

Thân thể của cô mang theo hương nước hoa dày đặc, Mục Hiểu Hiểu khó chịu lùi về sau.

Văn Tuệ nói tiếp:"Chị không muốn nhìn em vất vả như vậy, em đáng được sống một cuộc sống tốt hơn, chỉ cần em đồng ý chị..."

Nói thẳng thừng. Quá rõ ràng, kim chủ đang quăng cành ô liu cho nàng.

Mục Hiểu Hiểu cảm thấy khó chịu, chốc lát, nàng có một phút cũng không muốn ở lại đây, nàng đứng dậy:"Thứ lỗi, học tỷ, không được."

Đây là đang hoàn toàn nhẫn nhịn.

Nàng nghĩ đến đại tiểu thư, nàng không muốn ở lại đây, nàng muốn về nhà nhìn cô.

Rõ ràng đại tiểu thư có nhiều hơn với bọn họ, nhưng trong lòng nàng lại nhỏ nhen muốn cẩn thận chăm sóc cô, che chở cô.

Nàng nhớ Tần Di, vô cùng nhớ.

...

Chiếc lá rơi xuống.

Bầu trời kéo mây đen, sấm chớp đùng đùng, đại tiểu thư gọi Lưu Vạn Niên lại.

Lưu Vạn Niên đứng trước mặt tần Di, trong lòng thấp thỏm, đại tiểu thư lâu lâu mới gọi anh, mỗi lần gọi chắc chắn có chuyện.

Tần Di im lặng, đưa mắt nhìn hắn.

Lưu Vạn Niên:...

Sao vậy?

Này là như nào?

Tâm trạng đại tiểu thư không tốt?

Tại sao?

Ai dám khiến tâm trạng cô không tốt?

Là vợ cô sao?

Lưu Vạn Niên cẩn thận hỏi:"Đại tiểu thư, trời mưa có vẻ lớn, tôi đi đón Hiểu Hiểu nhé?"

Anh biết đại tiểu thư rất cưng chiều vợ.

Tần Di nhíu mày, khoát tay.

- --Em ấy xứng sao?

Lưu Vạn Niên run lên, lưng đổ mồ hôi lạnh, tiêu rồi tiêu rồi, hắn trả lời sai rồi! Đây không phải đáp án đại tiểu thư muốn.

Một ý nghĩ khác nảy lên, ý chí sống còn to lớn khiến anh đau khổ giãy dụa:"Đã có dự báo mưa sẽ rất to, tuy rằng Hiểu Hiểu luôn bướng bỉnh chọc cô tức giận, nhưng lúc này, cô cũng đừng nên chấp kẻ hèn quá, đi đón cô ấy nha?"

Chú ý.

Đồng chí Lưu Vạn Niên rất chú ý cách dùng từ.

Lúc này, câu trước "Tôi đi đón Hiểu Hiểu" đã đổi thành "Chúng ta đi đón Hiểu Hiểu".

Đại tiểu thư im lặng giây lát, cô ngẩng đầu nhìn Lưu Vạn Niên.

- --Cậu muốn đi đón em ấy?

Nội tâm Lưu Vạn Niên rơi lệ, ai có thể hiếu được sự khó khăn của một người làm công, anh kiên định gật đầu với đại tiểu thư:"Vâng, tôi rất muốn đi đón cô ấy."

Chân mày Tần Di giãn ra, cô khoát tay.

- --Vậy thì đi thôi.

Là Lưu Vạn Niên muốn đi đón Mục Hiểu Hiểu, không phải cô.

Lưu Vạn Niên:...

Gió thật lớn, giống như ai đó đang giẫm lên trời rồi dùng ki hốt rác đổ nước xuống.

Xe chạy đến cổng trường cũng không dễ dàng gì, Lưu Vạn Niên cầm ô xuống xe đón Mục Hiểu Hiểu nhưng đại tiểu thư lại dửng dưng nhìn chằm chằm anh.

Lưu Vạn Niên:...

Im lặng một lát.

Lưu Vạn Niên cầm ô đưa đến cho đại tiểu thư:"Không khí bên ngoài không tồi, đại tiểu như xuống xe nhìn đi."

Tần Di gật đầu, ngắm nhìn bầu trời đang đổ mưa to, ừ thì không khí trong lành, có thể hít thở.

Ngay sau đó, trong trận mưa to gió lớn, đại tiểu thư đứng cầm ô "hít thở không khí trong lành", Lưu Vạn Niên lo cho thân thể của đại tiểu thư, lần đầu vi phạm công việc mật thám, gọi cho Mục Hiểu Hiểu để báo tin lớn.

- --Hiểu Hiểu, mau ra đây!

Nhận được tin tức, Mục Hiểu Hiểu hai tay chống nạnh đang nhìn gió lớn giật mình một cái, nàng không thể tin được, trong lòng mừng như điên, đại tiểu thư đến đây sao?

Cô tới đón nàng?

Tim đập liên hồi.

Không nghĩ ngợi nhiều, Mục Hiểu Hiểu cầm ô chạy ra ngoài, Trương Xảo đang xem phim vội kêu:"Gì vậy? Điên rồi à, cậu điên rồi? Mưa lớn lắm đấy."

Mục Hiểu Hiểu quay đầu, hô một tiếng:"Cô ấy đến đây!"

Nàng phấn khích đến nối tay run run, đừng nói là mưa to, cho dù có phải chịu ngàn đao nàng cũng không do dự.

Lúc chạy xuống, trong đầu Mục Hiểu Hiểu chỉ toàn là bài hát "Tiểu tình ca".

- --Em có biết cho dù mưa to có làm thành phố đảo lộn.

Tôi sẽ ôm em.

Tôi sẽ không chịu nổi nếu chỉ nhìn em phía sau.

Viết ra những nỗi đau của mình, mỗi giây cảm giác như một năm.

...

Tới giờ phút này, từng lời thề thốt chắc chắn mình sẽ theo chủ nghĩa độc thân của cô giáo Mục cuối cùng đã bị chính tay nàng phá vỡ.

Nàng không nghĩ rằng, sẽ có một ngày, một người bị vứt bỏ rồi lại được nhặt về để trở thành thế thân như nàng, sẽ trở thành nhân vật trong bài hát ấy.

Nàng gặp được.

Gặp được người chân thành đối xử với nàng, bảo hộ cho nàng, không bao giờ để nàng chịu khổ.

Mục Hiểu Hiểu chạy trong cơn mưa, cuối cùng, chiếc ô bị nàng ném sang một bên, nàng chạy đến cổng, nhìn thấy chiếc xe màu đen đang đậu, nàng kêu lên:"Đại tiểu thư!" Chạy vội đến.

Tần Di cũng thấy nàng, dường như là theo bản năng, xe lăn lăn lên vài bước.

Cô luôn là người được người khác tiếp cận.

Mà lúc này, cô chỉ có thể nghe theo trái tim mình.

Cô sẽ không để nàng đi.

Lưu Vạn Niên ở một bên giơ ô, tựa vào xe hút thuốc, mỉm cười trước cảnh này.

Nhưng vào lúc Mục Hiểu Hiểu chạy về phía đại tiểu thư mà ôm, nhìn thấy người đàn ông đi xe màu đen không biết từ góc nào lao tới, nàng chỉ nghe thấy tim đập bình bịch, chỉ nhìn thấy đèn xe chói lọi, còn có Lưu Vạn Niên ở một bên chạy đến, mặt biến sắc.

Nếu là bình thường, Hiểu Hiểu nhất định sẽ né tránh, nhưng hôm nay mưa quá lớn, tầm nhìn không được tốt, nàng lại luôn để tâm vào bóng hình của đại tiểu thư, không hề chú ý xung quanh.

Ngay lúc xe máy đến gần người, phản ứng duy nhất của Mục Hiểu Hiểu chính là đẩy Tần Di ra, theo sau đó là một tiếng kêu thê lương:"Hiểu Hiểu!"

Cánh tay nàng bị cô bắt lấy, dùng sức kéo, sau đó, Hiểu Hiểu cảm giác xem máy sượt qua mặt nàng, vết cắt lạnh ngắt khiến mặt nàng đau đớn, khó lắm mới tránh được, mà do đối phương dùng lực quá lớn, hai người cùng ngã về phía sau.

Người lái xe máy quay lại liếc hai người, không dừng xe, nghênh ngang mà đi tiếp, để lại dải bọt nước lớn.

Trời vẫn đang mưa, Mục Hiểu Hiểu nằm trên mặt đất, nàng thấy hơi đau, tình huống lúc nãy có chút giống trong mơ.

Nàng cảm thấy cảnh tượng thật giống trong mơ.

Chuyện này... Là thật sao? Nàng nghe thấy... Nghe thấy...

Mãi cho đến khi bị giọt nước mưa nhỏ lên mặt, Mục Hiểu Hiểu nhìn thấy mấy đen bắt đầu tan dần, nhịp tim nàng tăng nhanh, ánh mắt ướt át nóng bỏng như có thứ gì đó sắp lao ra khỏi lồng ngực, mãi cho đến khi người đang nằm trên người nàng lo lắng chống thân thể lên, nhìn nàng chăm chú.

- --Bị thương không?

Mây đen phủ trên đôi mắt của Mục Hiểu Hiểu đã biên mất, thay vào đó là bộ dáng gấp gáp của đại tiểu thư, Mục Hiểu Hiểu run run nâng tay, ôm người vào lòng, dùng giọng không dám tin hỏi:"Đại tiểu thư, ban nãy chị vừa nói gì?"

_______

Lời tác giả:

Lá viết có hơi kích động, cuối cùng, cuối cùng...

Hiểu Hiểu nằm trên mặt đất, gió thổi qua mặt nàng, mây đen trong mắt nàng đã bị đại tiểu thư thay thế... Lá cực kỳ thích cảnh này.