Cấm Đến Gần

Chương 7



Đêm nay mưa rất lớn, nước mưa như đập vào trên người mỗi người, khiến người ta trằn trọc khó ngủ.

Mục Hiểu Hiểu không thể chìm vào giấc ngủ say, cho nên ngồi trên ghế mây, nhìn chằm chằm mưa ngoài cửa sổ thật lâu, lúc này mới xoay người đi tới trước bàn.

Mục Hiểu Hiểu rút một tờ giấy trắng ra, vặn bút máy, ánh đèn màu cam phả lên mặt giấy trắng, phủ lên một tầng dịu dàng, nàng viết từng chút từng chút xuống.

Mặc dù có rất nhiều chuyện vẫn không rõ lắm, nhưng đa phần vẫn viết xuống thật mạch lạc.

Con người sống một đời, ngoại trừ các thứ như tiền tài, vật chất và toan tính ra thì còn ba thứ nữa là tình thân, tình bạn và tình yêu.

Quan hệ tình thân của Tần Di khá phức tạp, từ nhỏ đã mất mẹ, chỉ có ba và dì nhỏ nuôi cô lớn lên.

Mà người thân nhất lại lừa gạt cô, đây chính là một dao cắt đứt.

Chỉ còn lại duy nhất một người chị họ, ba năm nay đã không rõ tin tức.

Phía trên chữ tình thân trên tờ giấy, Mục Hiểu Hiểu đánh dấu một cái nĩa lớn. Tình bạn.

Ở nơi nổi tiếng này như Tần Di, muốn có tình bạn thì sẽ có một bó lớn, nhưng cô vẫn luôn cô đơn.

Có đôi khi, ông trời vẫn rất công bằng, cho quá nhiều thì sẽ thu hồi lại một vài thứ.

Bạn bè bên cạnh có được mấy người là thực lòng, mấy người giả vờ, lại có ai sẽ có tính toán khác nữa?

Chỉ có một mình Tần Sương ngăn cản một đao cho cô vào năm mười tám tuổi là đi được vào trong lòng cô...

Lông mi dài của Mục Hiểu Hiểu chớp chớp, nhớ tới lúc nàng vừa tới, khí thế với người làm thật sự rất kinh người hoàn toàn trái ngược với sự hèn mọn khi đối Tần Di, nàng nhẹ nhàng thở dài một hơi, lại gạch chéo một cái.

Chỉ còn lại tình yêu.

Nghĩ nghĩ một chút, Mục Hiểu Hiểu lại mở máy tính ra, tìm lại mấy chương trình mà Trương Xảo gửi tới cho Tần Di vào mấy ngày trước.

Tốc độ của cô rất nhanh, con chuột liên tục di động, một chương trình giải trí lại lướt qua, lúc ấy Tần Di đang rất hot, dĩ nhiên có không ít người chú ý tới chuyện tình cảm của cô.

Nhưng Mục Hiểu Hiểu nhận ra, cô hoàn toàn giữ kín như bưng chuyện tình cảm, không muốn nhắc tới.

Chỉ có trong một chương trình giải trí có nhắc tới, có lẽ thái độ người dẫn chương trình quá thành khẩn, hoặc có lẽ là tiết mục đó diễn ra giữa đêm khuya,

trong màn ảnh, cô mặc một bộ váy dài màu trắng, hai chân thon dài chồng lên nhau, da thịt trắng hơn tuyết, ngồi trên ghế sô pha trò chuyện với người dẫn chương trình.

Tư thế của cô rất đoan chính, thân trên ưỡn thẳng, gương mặt trang điểm tinh xảo, dù đã là đêm khuya, dưới mí mắt vẫn có thể thấy được quầng thâm nhỏ, nhưng vẫn thanh cao nhã nhặn như trước, thật là cảnh đẹp ý vui.

Đầu tiên, hai người trò chuyện rất nhiều việc, nào là công việc, cuộc sống tới cả chuyện rảnh rỗi thường ngày..

Tần Di duy trì mỉm cười chuẩn mực, Mục Hiểu Hiểu lại nhìn ra đáy mắt cô đã rã rời.

Cuối cùng, vấn đề lại rơi vào trên mặt tình cảm.

"Vậy mọi người chúng ta đều biết, từ khi Tần Di ra mắt tới bây giờ đã không ngắn, chuyện tình cảm trải qua lại trống không, là bởi vì công việc quá bận hay là vì cái gì khác? Không cảm thấy cô đơn sao?"

Mục Hiểu Hiểu nhìn chăm chú, nàng nhìn thấy Tần Di hơi cúi đầu một chút, sau đó cô ngước mắt lên, lông mi thật dài chớp chớp, môi đỏ khẻ mở, chậm rãi nói: "Từ cuộc sống cô đơn này, tôi cũng khát vọng có được tình yêu thuộc về mình, chỉ là thấy quá nhiều, nghe cũng quá nhiều, nên cũng muốn tìm một nơi thiên đường, nhưng trước sau vẫn không gặp được."

Đôi mắt của cô hơi thay đổi, nhìn vào ống kính nói: "Cho dù vĩnh viễn cô đơn, tôi cũng tuyệt đối không chấp nhận."

...

Tắt video.

Mục Hiểu Hiểu lại đánh một dấu chéo lên phía trên chữ tình yêu.

Nhìn ba cái dấu chéo trước mặt, Mục Hiểu Hiểu vuốt trán, nàng lại rút ra một tờ giấy khác, lại theo thứ tự ba từ nữa.

Gia đình, sự nghiệp, cuộc sống.

Gia đình của Tần Di có thể dùng "Nát thành mảnh vụn" cũng không đủ để hình dung.

Mà bởi vì thân thể, sự nghiệp của cô lại mắc cạn phải dừng lại, trên phương diện sinh hoạt cô đều dựa hết vào Tống tẩu. Bây giờ, Tống tẩu lại bị chính cô tự tay đẩy ra cửa.

Cuộc sống, còn có cái gì hy vọng sao?

Mục Hiểu Hiểu nhìn chữ phía trên, trong lòng hơi nhúc nhích, nàng lập tức đứng lên.

Nàng hiểu rõ rồi!

Cái này là do Tần Di từ bỏ!

Trước hết cô từ bỏ chính mình, tiếng nói của cô, chân của cô.

Mà đẩy Tống tẩu đi, là cô từ bỏ thứ che chở duy nhất trong lòng của cô.

Cả thân thể và trái tim đều bị vứt bỏ, giữa trời đất này chỉ một mình cô độc, tang thương.

Từ đó về sau, tháo áo giáp kia thì cô vẫn không có nhược điểm gì đáng sợ, chẳng qua cô chỉ là một cái xác không hồn mà thôi.

...

Tần Sương là người đầu tiên biết Tần Di đưa Tống tẩu đi.

Cô ta cúi đầu ký tên lên trên văn kiện, vẻ mặt lạnh như băng, mà người đàn ông đưa tin tức tới cho cô ta biết lại run sợ cúi đầu, mà phía bên phải cô ta là một người phụ nữ vóc dáng cao gầy đứng đấy. Cả người cô ta vừa nhìn là biết đã được luyện tập qua, thẳng tắp, tinh tế, nhưng trên cánh tay lại có đường cong cơ bắp khiến người ta cảm thấy cô ta không hề yếu đuối.

Tay cầm bút của Tần Sương chợt khựng lại, cô ta nhíu mày, bực bội phất tay: "Ra ngoài."

Người đàn ông vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài.

Cửa bị đóng lại, Tần Sương nhìn thoáng qua mưa triền miên ngoài cửa sổ, đôi mắt u ám, không biết qua bao lâu, cô ta nhìn người bên cạnh nói: "A Chức, cô nói xem có phải tôi ép cô ấy quá chặt rồi không?"

Cô gái được gọi là A Chức không có trả lời.

Tần Sương cắn môi, cả người hơi lùi về sau, dựa vào trên ghế: "Thế mà cô ấy lại bỏ được Tống tẩu."

Cô ta vẫn chưa ra tay, Tần Di đã đi trước cô ta một bước, đưa Tống tẩu đi khỏi, còn sắp xếp quan hệ để nhận hai đứa con gái của bà, tất cả công việc cũng đã sắp xếp xong, ngay cả đất xây nhà cũng đã mua xong.

Cô đối với một người làm như vậy cũng coi như có chút tình cảm, có chút kiên nhẫn, nhưng vì sao không thể chia một ít lại cho cô ta?

Tần Sương hít sâu một hơi, nhìn A Chức nói: "Tôi cho cô đi điều tra cô gái kia, thế nào rồi?"

A Chức gật đầu, mở miệng nói: "Tra được rồi, cô ấy tên là Mục Hiểu Hiểu, năm nay tròn hai mươi tuổi, là sinh viên tài năng của hệ tâm lý, đa tài đa nghệ."

Tần Sương nhìn cô ta: "Còn cái gì nữa."

A Chức: "Gia đình của cô ấy tương đối đặc biệt, vừa sinh ra đã bị vứt bỏ ở cổng cô nhi viện, vẫn luôn sống ở nơi đó tới năm mười sáu tuổi, không biết vì nguyên nhân gì sau này mẹ của cô ấy nhận cô ấy về. Mẹ của cô ấy mở một công ty nhỏ, không phải lo chuyện cơm áo, họ vẫn luôn sống cùng nhau. Ở trường, Mục Hiểu Hiểu làm rất nhiều công việc lặt vặt, mỗi tháng đều sẽ trở lại trại trẻ mồ côi, tiền kiếm được gần như đều gom về đó. Trừ cái đó ra, gia đình bình thường, thân thế lại trong sạch."

Tần Sương nghe xong, im lặng một lúc, khoát tay áo. Cô ta không phải là người nhiệt tình.

Đối với việc của người khác cũng không có kiên nhẫn, nỗi buồn về chuyện xưa gì đó, cô ta cũng không muốn nghe tới.

Nhưng chỉ cần là người xuất hiện bên cạnh Tần Di, cô ta sẽ không thể coi nhẹ được.

...

Cho dù hôm nay xảy ra chuyện gì.

Cho dù hôm nay có mưa lớn thế nào.

Ngày hôm sau, mặt trời vẫn sẽ theo tự nhiên mọc lên, vào sáng sớm, Mục Hiểu Hiểu nhận ra tất cả trong nhà đã thay đổi.

Ông chú chăm sóc vườn ưa thích hút thuốc vào ngày trước đã không thấy đâu nữa, người làm việc ở nhà cũng không thấy đâu, thay vào đó là những khuôn mặt cực kỳ xa lạ.

Mục Hiểu Hiểu giật mình, nàng đi ra phòng khách xem lại, ngoại trừ Tiểu Thúy, còn lại nàng không nhận ra ai cả.

Nàng im lặng một chút, nàng đã hiểu rõ. Tần Di đã đổi hết những người bên cạnh đi.

Vào lúc cơm trưa, Mục Hiểu Hiểu vẫn xuống lầu dưới ăn, cảm xúc của Tiểu Thúy hơi mê man, giống như bị cảm, cô ấy đi nghỉ ngơi trước. Một cô gái nhỏ mới tới tên là Tiểu Vân, dáng dấp của cô ấy rất ngọt ngào, không nói nhiều, nấu cơm lại rất linh hoạt ngon miệng, nhưng Hiểu Hiểu ăn vào lại có hơi nhớ hương vị cơm mà Tống tẩu làm, nàng ăn cơm vừa xong. Từ trên lầu, bác sĩ Từ mặc áo khoác trắng đi xuống, ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Mục Hiểu Hiểu đang đứng dưới lầu đánh giá, hờ hững nói: "Cô chủ kêu cô đi lên."

Tần Di kêu nàng đi lên?

Tim Mục Hiểu Hiểu hơi run rẩy, lúc vừa tới, nàng tốn hết tâm sức để tiếp cận cô, ngay cả ánh mắt Tần Di cũng không cho nàng. Bây giờ, trái lại còn chủ động gọi nàng đi lên sao? Chẳng lẽ sa thải Tống tẩu rồi, còn sa thải một nhóm người giúp việc, còn bây giờ là tới phiên nàng sao?

Kiểu này cũng tốt.

Trái lại, suy nghĩ của Mục Hiểu Hiểu rất bình thản, vừa vặn em gái vẫn luôn la hét, nói nàng không có thời gian cho em ấy. Không khí nơi này im lặng, tuy tiền lương khá nhiều nhưng nàng nán lại thì cả người cứ không thoải mái.

Chỉ là...

Lúc nàng đi lên thang lầu, nghĩ tới ánh mắt bi thương đầy cầu khẩn của Tống tẩu lúc rời đi.

... Dì... Dì cầu xin cháu, chăm sóc cô chủ thật tốt. Cô chủ cũng rất đáng thương.

Không hiểu sao, tâm trạng của Mục Hiểu Hiểu hơi nặng nề, bước đi tới đầu bậc thang, bác sĩ Hứa gật đầu, đang nói cái gì đó với Tần Di, anh ta ra hiệu bằng tay, Tần Di gật nhẹ đầu, bác sĩ Hứa lườm Mục Hiểu Hiểu một cái rồi rời đi.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ tầng ba chỉ còn có hai người.

Tần Di mặc váy dài màu trắng, ngoại trừ môi đỏ tươi, cả người đều sáng lấp lánh, giống như công chúa tuyết, hai tay cô đặt trên xe lăn, vẻ mặt không thể hiện gì Mục Hiểu Hiểu.

Hôm qua biệt ly, nhưng không lưu lại chút dấu vết bi thương nào trên người của cô, chỉ tăng thêm cảm giác cô độc và vắng lặng từ trong ra ngoài.

Mục Hiểu Hiểu nhìn chằm chằm cô, chính xác mà nói là nhìn chằm chằm đôi mắt của cô đang nhìn nàng.

Ánh mắt của cô còn tràn ngập tính xâm lược, dù sao cũng muốn rời đi rồi, Mục Hiểu Hiểu còn cần sợ ai?

Chỉ là nàng đi rồi, nhưng nàng vẫn muốn biết rốt cuộc Tần Di đang suy nghĩ cái gì, viết xuống dấu chấm hết tốt đẹp cho công việc một tuần lẽ qua, vì để lại một kinh nghiệm quý báu cho cuộc sống làm việc sau này.

Khói mù mùi đàn hương lượn lờ từ trong phòng tràn ra, lan ra tới bên cạnh hai người, giống như lạc giữa tầng mây.

Trong khoảnh khắc này, Mục Hiểu Hiểu lại có cảm giác lãng mạn như trên phim truyền hình. Nếu ánh mắt của người trước mặt không lạnh lùng như vậy thì tốt hơn rồi.

Không thể không nói, Tần Di trông rất đẹp, Mục Hiểu Hiểu không để ý nhiều tới ngành giải trí, chỉ biết từ nhỏ tới lớn thì Tần Di là cô gái xinh đẹp nhất mà nàng biết.

Hai mắt sáng tỏ, đôi môi hơi đỏ, da thịt như ngọc, trên người cô có một loại khí tức của phụ nữ cổ điển không hề tùy tiện, khó trách lúc trước có nhiều người thích cô như vậy.

Không biết nhìn nhau bao lâu.

Tần Di giơ tay lên, lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên cô chủ động tương tác với Mục Hiểu Hiểu.

Cánh tay mảnh khảnh như ngọc của cô giơ lên, động tác chậm chạp đầy ưu nhã.

Lúc tuổi Mục Hiểu Hiểu còn nhỏ, bên trong trại trẻ mồ côi, bên cạnh nàng luôn có rất nhiều đứa nhỏ câm điếc bị vứt bỏ. Nàng là người hiểu rất rõ ngôn ngữ tay, lần đầu tiên nói với Tống tẩu điều này, Tống tẩu còn rất mừng rỡ.

Bây giờ, cô chủ đã động cánh tay, muốn nói chắc không phải chỉ một chữ "Biến" đơn giản như vậy đâu nhỉ.

Mục Hiểu Hiểu không tránh khỏi phải vực dậy mười hai phần tinh thần, cố gắng hết sức nhìn chằm chằm Tần Di.

... Còn nhìn tôi nữa, sẽ đâm mù mắt cô. Mục Hiểu Hiểu:...

Đối đầu với ánh mắt đầy sát khí của đại tiểu thư nhà họ Tần, chân Mục Hiểu Hiểu hơi nhũn ra, theo bản năng lùi về sau một bước.

... Từ hôm nay trở đi, cô thay thế Tống tẩu hầu hạ cho tôi. Mục Hiểu Hiểu:...

Ông trời ơi.

Đây là khí thế kiêu ngạo, ánh mắt lạnh lẽo bên trong một công chúa buông lời tuyên thệ đó ư?

Dưới đáy lòng Mục Hiểu Hiểu bùng lên ngọn lửa, nàng đút hai tay vào túi nhìn chằm chằm Tần Di, mạnh mẽ, không hề trốn tránh.

Tỉnh lại đi, cô chủ Tần à, thế kỷ hai mươi mốt rồi, sáng sớm thì chết luôn à.

Có tiền thì không bình thường à? Có tiền thì sẽ không thể để nàng tao nhã xoay người à!

Hiểu Hiểu rất thông minh, nàng biết ở góc rẽ lầu một có một người bảo tiêu trấn giữ, không thể lấy cứng đối cứng.

Trên mặt của nàng lộ ra vẻ mặt vô tội, tay trái nắm lại, tay phải giơ lên, vẽ một vòng tròn trên đầu, cũng hiểu rất rõ ý tứ mình đang thể hiện.

... What?

Cô chủ à, tôi nghe không hiểu một người cao quý như cô đang nói cái gì cả.

Mục Hiểu Hiểu biểu đạt xong ý nghĩ của mình, vẻ mặt lạnh lẽo ôm tay, nàng đã nhìn ra, cô chủ này là bị chiều hư, mặt mày lạnh lẽo không nói, còn vui buồn thất thường, không tôn trọng người khác, nàng thà ngay lập tức cuốn gói rời đi chứ không muốn nhận cơn tức này.

Ha ha.

Nàng là chuyên gia tâm lý, cũng không phải vú nuôi, bàn tay quý giá này là hy vọng và chữa trị cho người chứ không phải để hầu hạ người!

Tần Di nhìn vẻ mặt rối rắm của Mục Hiểu Hiểu, cô không thay đổi biểu hiện gì, giơ tay lên, làm ký hiệu đơn giản.

... Tiền gấp mười.

Mục Hiểu Hiểu vừa rồi còn khí thế hiên ngang, ngay lập tức cong cong thành vẻ đáng yêu, mặt mày của nàng cười như hoa, đưa hai tay đẩy xe lăn của Tần Di, ôn hòa nói: "Cô chủ à, tôi sẽ hầu hạ cô rửa mặt nhé."