Cẩm Đường Xuân

Chương 4: Cây trâm



Ý tưởng của Đường Ngọc rất đơn giản.

Có thể xuất hiện trên danh sách hộ vệ của Lư gia tiêu cục, đều là hộ vệ được bảng hiệu chữ vàng của Lư gia tiêu cục thông qua, ít nhất sẽ không quá kém

Trọng yếu nhất chính là, ở trong cung ngốc lâu rồi, nàng rất quen việc cây cao đón gió lớn, không hiện sơn không lộ thủy, thường thường mới là nhân vật lợi hại

Liếc mắt nhìn qua một cái liền thấy được quá mức rêu rao, thường thường đều sống không được quá lâu......

Nghi Thành đến Bình Nam ít nhất mất một rưỡi tháng lộ trình, nếu bên cạnh nàng có dạng thị vệ gây chú ý như vậy, ngược lại rất dễ bị chú ý, dễ dàng đưa tới các phiền toái không cần thiết, không bằng dẫn theo hộ vệ nhìn bình thường một chút

Nàng muốn an ổn đến Bình Nam, nàng cũng được, hộ vệ bên người cũng được, tự nhiên đều là dạng càng không đáng chú ý càng tốt.

Vì vậy ánh mắt Đường Ngọc tự nhiên dừng trên ba người kia

"Aiz..... Cái kia...... Uy uy uy......" Người "rất gây chú ý" nào đó tức khắc há hốc mồm, hắn kém ba tên dưa vẹo táo nứt này chỗ nào chứ?!

Dùng đầu gối nhìn cũng biết hắn mới là cao thủ nha!

Quản sự tiêu cục nhanh chân để ba người kia tiến lên, thời điểm ba người nói chuyện, Đường Ngọc ở một bên quan sát tỉ mỉ

Hộ vệ hơi lùn giọng rất lớn, khi nói chuyện dễ dàng dẫn người khác đến vây nhìn

Hộ vệ cao cao gầy gầy, mỗi lần nhìn hắn nàng đều phải ngửa đầu, cũng dễ làm người khác chú ý

Ở trong đó, người tầm thường nhất, ngược lại là hộ vệ bôi trát phấn hương lên mặt kia, hơn nữa, hắn còn ít nói, nãy giờ cũng không mở miệng, rất điệu thấp......

"Chọn hắn đi." Đường Ngọc định ra

Quản sự tiêu cục nói được

"Uy! ~ này! Aiz, ta nói......" Trần Phong còn có tên cao cao gầy gầy cùng tên béo béo lùn lùn đều bị mời đi ra ngoài.

Quan Thành đi đến Nghi Thành còn mất hơn nửa ngày, thời gian rất gấp, sau khi người đã được chọn ra, quản sự cho xa phu đưa Đường Ngọc đi Nghi Thành.

Xe ngựa là trước đó đã chuẩn bị sẵn, cơ hồ không có chậm trễ. Người áp tiêu chú trọng nhất là danh dự cùng thời gian hạn định, Đường Ngọc lần này cũng có thể trải nghiệm rõ ràng

Trước khi xe ngựa rời đi, Đường Ngọc nhờ quản sự tiêu cục nói lời cảm tạ cùng Lư Tổng tiêu đầu, hôm nay Lư Tổng tiêu đầu có việc ra ngoài, nàng không kịp gặp mặt nói lời cảm tạ, ngày sau hẳn nàng cũng sẽ không đến Quan Thành nữa nên chỉ có thể nhờ quản sự chuyển lời

Quản sự tiêu cục đáp ứng

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi Quan Thành, đi về hướng Nghi Thành

Trong xe ngựa, Đường Ngọc thở phào trong lòng một hơi, thời gian về Bình Nam cuối cùng cũng định ra rồi

Đường Ngọc dựa vào một bên vách xe ngựa, ánh mắt không nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ tới trước đây nhận được thư Lâm thẩm hàng xóm gửi

Trong thư Lâm thẩm nói, thân thể tổ mẫu không hề khỏe mạnh, từ sau khi cữu cữu qua đời, đôi mắt tổ mẫu lại càng thêm thấy không rõ, cũng thường xuyên nói trước mặt Lâm thẩm, ngóng trông nàng có thể ra cung trở về sớm một chút

Nàng sợ không kịp gặp tổ mẫu, mới có thể đi tranh danh sách ân điển rời cung tại sinh thần Thái Hậu

Những ân điển này trong cung, phàm là nếu chủ động đi tranh đoạt, thường thường đều sẽ không có kết quả tốt

Còn nếu như nàng lại chờ thêm ba năm, là nước chảy thành sông, nhưng nàng sợ tổ mẫu chờ không được lâu như vậy......

Mọi việc đều có nhân quả, nàng tự mình gieo nhân, tự mình phải nuốt được quả......

Xe ngựa chạy trên quan đạo, cách Quan Thành càng ngày càng xa, cũng rời kinh càng ngày càng xa.

Hai bên quan đạo cây cối tuy rằng chưa kịp sum suê, nhưng cũng đều đang dần dần khôi phục, lại là khởi đầu cho một năm mới.

Đường Ngọc bỗng nhiên nghĩ, chờ tới thời điểm đến Bình Nam, chính là đầu mùa hè.

Đường Ngọc đã có chút nhớ nhung tiếng ve sầu trong nhà, trước đây cảm thấy tiếng ve sầu này quá mức ồn ào, hiện giờ lại có hơi hoài niệm.

Còn có bánh hoa quế tổ mẫu làm.....

Khóe miệng Đường Ngọc nhẹ nhàng giương lên, tạo nên một đường cong hết sức ôn nhu

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trước hoàng hôn, xe ngựa đã đến Nghi Thành.

Sau khi hợp mặt cùng người tiêu cục, Đường Ngọc tìm một khách điếm trong thành ngủ trọ lại một đêm

Hộ vệ đi cùng nàng tên gọi Triệu Sơ, ngủ lại đêm nay, Triệu Sơ ở phòng bên cạnh nàng, "Có việc gọi ta"

Đường Ngọc đáp ứng

Tính tình Triệu Sơ nghiêng về lạnh lùng, không nói nhiều, nhưng Đường Ngọc cảm thấy vậy là vừa đủ. Sống trong cung nhiều năm, Đường Ngọc đã gặp được nhiều tình huống họa sinh ra từ miệng, nàng ngược lại luôn có thói quen lời ít ý nhiều, mà ý thì giữ kín trong lòng

Đóng cửa phòng lại, Đường Ngọc rửa mặt trước, sau đó mới kiểm tra lại hành lý tùy thân lần nữa

Nếu đã muốn lên đường cùng tiêu cục thì phải dựa vào hành trình của tiêu cục, thời gian không thể nào cứ thoải mái như vậy, vừa rồi nàng mới hẹn xong giờ giấc xuất phát với người tiêu cục, cho nên cần phải sửa soạn hành lý trước

Thời điểm Đường Ngọc kiểm tra hành lý, ánh mắt lại dừng ở vòng tay bằng bạc trên cổ tay.

Đây là vòng tay bạc tổ mẫu cho nàng, khi nàng ở trong cung vẫn luôn mang theo, nhưng trước mắt, nàng mặc nam trang đi ra ngoài, nếu mang vòng trên cổ tay sẽ bị lộ tẩy.

Đường Ngọc gỡ vòng tay bạc xuống, cất kỹ cùng chỗ với các trang sức khác

Nàng ở trong cung nhiều năm, vẫn luôn ổn thỏa chu toàn, đồ ban thưởng cũng được, đồ do nàng tích góp lâu năm cũng được, đều đủ để khi nàng về lại Bình Nam an bài cho tổ mẫu, an bài cho chính mình.

Nàng không nhất định... không nhất định phải gả chồng......

Nàng có thể chăm sóc tốt tổ mẫu, chiếu cố mình tốt là đủ rồi.

Đường Ngọc cúi người buộc bao y phục lại, bất chợt, trong đầu nàng hình như nhớ tới cái gì đó, trong mắt hơi hơi ngưng trệ, cây trâm của nàng đâu?

Đường Ngọc sửng sốt.

Một lần nữa đem hai bao y phục đã buộc chặt mở ra lại

Nhưng lật tìm cùng khắp hai bao y phục cũng không nhìn thấy cây trâm trước đây!

Trong hoảng hốt, Đường Ngọc thoáng nhớ lại thời điểm chỉnh trang hành lý trước khi rời cung, dường như đã không còn nhìn thấy cây trâm kia

Vậy cây trâm kia là......

Đầu ngón tay Đường Ngọc bỗng dưng lạnh băng.

Lúc ấy nàng bị Hoàng Hậu giữ tại Loan Phượng điện, cho đến buổi sáng trực tiếp bị đưa đi dịch quán, tuy rằng nàng đã thay đổi thành xiêm y thị nữ của dịch quán, nhưng cây trâm trên đầu cũng không có gỡ xuống

Cây trâm bị rơi ở dịch quán......

Mặt Đường Ngọc xám như tro tàn.

Trên cây trâm có khắc tên nàng, hai chữ "Đường Ngọc" cực nhỏ

Đường Ngọc chợt thấy có chút căng thẳng, chân cũng hơi nhũn ra.

Nhớ tới buổi sáng ngày ấy, đối phương đã từng hỏi nàng tên gọi là gì. Nàng trả lời qua loa lấy lệ.

Lúc ấy hắn cũng không truy vấn, nhưng đầu ngón tay lại lần nữa xoa vòng eo nàng, ôm lấy nàng, lại lần nữa đổ mồ hôi như mưa bên trong chăn. Nàng không dám lên tiếng, bởi vì thử hôn không nên......

Nhưng đối phương là Kính Bình Hầu, tính mạng nàng trong mắt đối phương chẳng qua cũng như con kiến.

Thậm chí có một khắc kia, nàng ý thức được đối phương dường như đã có tâm tư không muốn nàng rời đi. Bên trong hơi thở dồn dập của hắn ẩn giấu lưu luyến, nàng như đi trên băng mỏng......

Chờ cho hắn tận hứng, nàng mới hốt hoảng rời đi.

Tên họ cùng quê quán cung nữ sẽ được ghi rõ trong danh sách, năm đó nàng vào cung vì để tránh họa, cho nên đã vội vàng dùng tên thật.

Nàng ở trong cung nhiều năm, lại chưa từng đụng chạm qua tên húy của vị quý nhân nào, cho nên trước nay ở trong cung nàng vẫn chưa từng sửa đổi tên họ, nàng vẫn luôn được gọi là Đường Ngọc.

Trái tim Đường Ngọc như rơi vào hầm băng trong vực sâu

Lúc ấy nàng sốt ruột muốn rời khỏi dịch quán, không chú ý đến cây trâm! Nhưng nếu làm người khác hiểu lầm cây trâm này là do nàng cố ý lưu lại......

Khuôn mặt Đường Ngọc giống như ngưng kết một tầng băng mỏng, sắc mặt tái nhợt, không dám tưởng tượng đến hậu quả.

Sau một lúc thật lâu, Đường Ngọc mới hồi phục lại tinh thần, trên mặt vẫn không có một tí huyết sắc nào như cũ. Chỉ là chuyện đã phát sinh, nàng đã không có biện pháp, cũng không thay đổi được gì, nếu dọc đường đi đều có thể an ổn, chờ khi đến Bình Nam, nàng liền dẫn tổ mẫu đi đến nơi khác; còn nếu như có việc xảy ra, chưa chắc nàng còn có thể về lại Bình Nam như ý nguyện.

Đường Ngọc hít sâu một hơi, làm mình dần dần bình tĩnh.

Nàng cũng nghĩ, cây trâm rơi ở dịch quán, nếu may mắn, chắc sẽ không có việc gì xảy ra

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

Trong dịch quán, Trần Thúc nhìn Trần Phong đứng trước mặt, đầu ngón tay gõ nhẹ mép bàn

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ngươi ở chỗ này làm cái gì?" Trần Thúc tâm bình khí hòa.

Cổ họng Trần Phong nhẹ nhàng nuốt nuốt, bực bội đáp, "Đường Ngọc cô nương nàng...... Nàng chọn một hộ vệ khác......"

Trần Thúc nhàn nhạt rũ mắt, bình tĩnh hỏi, "Không phải ta đã bảo ngươi nghĩ ra một sách lược vẹn toàn sao?"

Khóe miệng Trần Phong giật giật, gian nan nói, "Vốn là kế này đã không còn gì tốt hơn...... Thuộc hạ đã cố ý tìm ba người vớ va vơ vẩn dưa vẹo táo nứt, chỉ cần đôi mắt không mù....... Nhưng ai biết được Đường Ngọc cô nương nàng......"

Trần Thúc nhìn hắn.

Hắn khó mà nói Đường Ngọc cô nương mắt mù, chỉ có thể lần thứ hai gian nan mở miệng, "Đường Ngọc cô nương nàng...... Giống như thích người có bôi hương phấn trên mặt......" (**)

Trần Thúc sửng sốt. (**)

*** Truyện chỉ đăng tại www.wattpad.com/user/nhamy111***

(**): bà kon nhớ lưu ý các chi tiết này nhá 🤭🤭