Cẩm Lý Tiểu Trù Nương

Chương 10: Ngày thứ mười buôn bán



Edit: Aly

“Nha, tiểu nương tử, hai vị?” Diệp Nhất Y mang theo Tiểu Điệp đi tới cửa quán rượu, rất nhanh liền có tiểu nhị đi đến đón.

“Đúng vậy.” Diệp Nhất Y gật đầu mỉm cười, quán rượu nhà này nhìn đến sinh ý cũng không tồi, chỉ là quán ăn như vậy dường như không cho phép mang chó mèo ra vào, cũng may Diệp Nhất Y giấu Cường Cường trong rổ, cố ý dặn dò nó không thể thò đầu ra.

Nói đến cũng thật kỳ lạ, tuy nói cẩu hiểu nhân tính, nhưng cũng không có nghe lời như vậy. Diệp Nhất Y cảm thấy Cường Cường giống như thật sự có thể nghe hiểu bản thân nói chuyện, ở trong rổ không nhúc nhích, một cái móng vuốt cũng không lộ ra, hai người một cẩu nhanh chóng vào quán rượu, Diệp Nhất Y tìm một góc, ngồi xuống.

“Nương tử nhìn xem, đây là thực đơn hôm nay.”

“Đa tạ.”

Diệp Nhất Y cầm lấy, không nghĩ tới trên thực đơn cũng rất đa dạng, ngay cả món gà nướng nổi tiếng nhất của chủ quán cũng phân ba loại, gà nướng lá sen, gà nướng hạt dẻ, gà nướng gạo nếp.

Gà nướng lá sen và gà nướng hạt dẻ Diệp Nhất Y đều hiểu được, chưa thử qua món gà nướng gạo nếp, liền trực tiếp gọi một phần, quay lại nhìn, không nghĩ tới quán rượu này còn có rất nhiều món, Diệp Nhất Y muốn thêm một phần bánh mứt táo(1) cùng một bình rượu trái cây, triều đại có rượu, chia làm rượu vàng, rượu trái cây, rượu pha chế và rượu trắng, rượu vàng thường dùng để chỉ rượu được làm từ ngũ cốc chẳng hạn như nếp, kê vàng, kê, lúa mạch, rượu trái cây bao gồm rượu nho, rượu mật ong, rượu hoàng cam, rượu lê, rượu vải, rượu táo tàu.

Diệp Nhất Y hôm nay gọi, chính là rượu táo. Tâm tình tốt là một mặt, mặc khác, cũng vừa đúng lúc nhà Phúc thẩm đưa tới một túi táo tươi, bình thường sẽ ăn không hết, vừa lúc học người ta làm bánh mứt táo và tư vị rượu táo, trở về cũng cân nhắc.

Gà nướng trên bàn, tiểu nhị cũng rất nhiệt tình giới thiệu cho Diệp Nhất Y, cái gọi là gà nướng gạo nếp không phải được làm bằng gạo nếp, mà là cho thêm gạo nếp vào trong bụng gà, gạo nếp hấp thu mùi hương thịt gà, thịt gà cũng có hương vị đặc trưng của gạo nếp, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.

Diệp Nhất Y vui vẻ, này còn không phải là cách làm gà gạo nếp sao, đáng lẽ nàng nên nghĩ ra, nàng cười hỏi: “Vậy gà nướng lá sen, có phải dùng lá sen quấn bên ngoài gà nướng hay không, thịt gà hấp thu hương thơm của lá sen?”

Tiểu nhị kia ngẩn người: “Nương tử làm sao biết được?”

Diệp Nhất Y chỉ cười không nói, đó là bởi vì đời sau, không phải sẽ có một món gà gạo nếp lá sen?

Cách làm này, cũng tương tự như vịt bát bảo(2), chỉ khác là vịt bát bảo bỏ thêm nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn, nên được gọi là bát bảo.

Diệp Nhất Y xé một cái đùi gà đưa tới cho Tiểu Điệp, Tiểu Điệp lộ ra mấy cái răng gạo nếp: “Cảm ơn a tỷ.”

Diệp Nhất Y đương nhiên sẽ không quên trong rổ còn có một tiểu gia hỏa, nàng tỉ mỉ xé thịt gà trên tay, thừa dịp tiểu nhị trong tiệm không chú ý, trộm đưa tới bên cạnh rổ.

Nhưng sau một lúc lâu, cũng không thấy thịt trong tay mình bị ngậm đi.

Triệu Triệt nhìn bàn tay trước mặt rất là rối rắm, hắn tuyệt sẽ không ăn thứ gì từ trên tay người khác, càng không cần phải nói đến cách uy như vậy……

Diệp Nhất Y đợi một hồi cũng thấy không động tĩnh, tay quơ quơ ý bảo tiểu gia hỏa nhanh lên, Triệu Triệt: “……”

Thật lâu sau, Diệp Nhất Y mới cảm giác Cường Cường không tình nguyện đem thịt tha đi.

Nàng thu tay về, làm như không có việc gì, một bên xé gà một bên uy cẩu, trong lòng còn thường xuyên cảm khái, ở triều đại này tiểu cẩu cũng nghe lời như vậy, thật đúng là dễ nuôi.

Món gà nướng này đối với Triệu Triệt thì tư vị thật là bình thường, nguyên bản ăn hai miếng liền không muốn ăn nữa, nhưng ai biết bàn tay kia cuồn cuộn không ngừng duỗi về phía hắn, Triệu Triệt lo lắng bản thân bị bại lộ trong tiệm, đành phải không tình nguyện từng ngụm từng ngụm tiếp nhận.

Đầu lưỡi tựa hồ chạm vào vật gì mềm mại.

Cả người Triệu Triệt giật mình, thiếu chút nữa kêu thành tiếng. Trước mặt là một ngón tay thon dài trắng nõn, chỉ là trên ngón tay kia còn dính đầy dầu của gà nướng, hắn vừa rồi không phải là……

Diệp Nhất Y không có cảm giác gì, bị tiểu cẩu liếm lên một ngụm cũng hết sức bình thường, chỉ là mảnh vải bông trong rổ run rẩy rất nhỏ, Diệp Nhất Y có chút kỳ quái nhìn thoáng qua, chờ khi tiếp tục uy, Cường Cường nói cái gì cũng không chịu ăn thêm.

Có lẽ là no rồi, Diệp Nhất Y vẫn chưa nghĩ nhiều, gà nướng phân lượng đích xác rất đủ, hơn nữa trong bụng còn một phần cơm gạo nếp, hai người một cẩu căn bản giải quyết không xong, nhưng thật ra tiểu hạ phẩm bánh mứt táo và đồ uống rượu táo của Diệp Nhất Y, rất nhanh đã thấy đáy.

Bánh mứt táo có thể đánh đến tám phần, đường dùng cũng không phải thượng phẩm, khả năng bởi vì đẩy nhanh tốc độ, cho nên thời gian chế biến gạo nếp hẳn là cũng không phải rất dài, vẫn còn không gian có thể phát huy.

Rượu táo nhưng thật ra ngoài dự kiến của nàng, rượu trái cây không khiến người say, mang theo vị thơm ngọt đặc trưng của mứt táo, gãi đúng chỗ ngứa, chưa từng có phần thành thục, cũng chưa từng có phần ngây ngô, đúng là mùi hương giòn nộn của táo trong thời tiết này, khiến người dư vị vô cùng.

“Tiểu nhị, thỉnh đóng gói.”

Triều đại này cũng lưu hành đóng gói, quan gia đi đầu thực hiện tiết kiệm, bá tánh tự nhiên sôi nổi noi theo, ở tửu lầu quán rượu ăn không hết mang về nhà làm nguyên liệu nấu ăn, bữa tối không phải sẽ có thêm một đạo đồ ăn mới trên bàn, cớ sao mà không làm?

Diệp Nhất Y hôm nay ra cửa thu hoạch cũng rất phong phú, đã làm xong việc còn tiết kiệm được tiền bạc, ở quán rượu ăn thêm một trận, nàng uống rượu, trên mặt hơi nhiễm ửng đỏ, nhưng bước đi vẫn còn tính vững chắc, nhanh chóng trở về Diệp gia.

Lần trước Phúc thẩm đưa qua đây một túi táo trải qua hai ngày phơi nắng đã trở nên nửa hồng nửa xanh, Diệp Nhất Y để lại một nửa chuẩn bị chờ nó phơi thành táo đỏ, một nửa kia thì chọn có cái bình chuẩn bị ngâm rượu, được táo ngâm rượu cùng rượu táo. Lưu thợ rèn nếu đã đáp ứng giúp nàng chế tạo xe ra quán, hai ngày này Diệp Nhất Y cũng không nóng nảy vội vàng bán điểm tâm, tính toán chuẩn bị nguyên liệu phải dùng cho mấy ngày tới, đến nỗi ngày đầu tiên chính thức khai trương muốn bán cái gì, trong lòng nàng sớm đã có tính toán.

Điểm tâm bánh bao và màn thầu này đó là trước một buổi tối liền có thể chuẩn bị tốt, phải nói rằng hấp dẫn người nhất ở triều thực quán, phải được làm liên tục. Hiện giờ bánh bao màn thầu canh bánh đầu đường không ít, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Nhất Y vẫn là cảm thấy, bắt đầu từ món bánh rán cơ hồ không có ở triều đại này nhưng cũng đủ ngon.

Bánh rán giò chéo quẩy(6), linh hồn bữa sáng của người Trung Quốc. Một muỗng bột ngô trộn với bột mì trắng múc ở giữa ván sắt, que tròn, trãi mỏng thành một chiếc bánh rán, quét nước chấm lên, rải thêm rau thơm, hạt mè, dùng sạn gấp bánh lại từ mép, sau đó cho phần nhân đã chiên vào chính giữa, gấp thành hình gối, ở giữa cắt một thành hai, cho vào trong trong túi, một phần bán mười văn.

Diệp Nhất Y hôm nay ở nhà thực nghiệm một chút, nhận được đại đại khen ngợi từ Tiểu Điệp, nàng cười làm vài phần, chuẩn bị một hồi cũng đưa một ít qua nhà Phúc thẩm.

-

Thiên điện Đông Cung.

Một đội cấm quân bước chân vội vàng, chúng các thái y quỳ gối trước giường không dám thở mạnh, quan gia vội vàng đi tới, nhìn thoáng qua tình huống trong phòng, quát: “Duẫn Thần thế nào?”

“Hồi, hồi quan gia, điện hạ còn chưa tỉnh lại……”

Triệu Huân giận dữ: “Phế vật! Tránh ra!”

Triệu Triệt được tìm thấy ngày hôm qua, thời điểm tìm được ngoài ý muốn nằm trong động một chỗ xa xôi trong núi, cả người nhìn qua cũng không giống như bị trọng thương, chẳng qua vô luận các thái y dùng gì biện pháp, cũng không thấy người tỉnh lại.

Một người đứng đầu trong Thái Y Viện, mồ hôi lạnh ròng ròng, cơ hồ sắp không đứng được.

“Rốt cuộc là bị thương ở nơi nào?!”

“Quan gia minh giám, thái tử điện hạ mạch đập vững vàng, chỉ có một vết thương trên đùi, đã trải qua xử lý, theo lý…… Theo lý không nên hôn mê bất tỉnh mới phải, thần, thần xác thật không biết……”

“Hoang đường!”

Thái y kia vội vàng quỳ xuống: “Thần không dám vọng ngôn!”

Không khí phòng trong trầm thấp, trong đó một thái y trẻ tuổi nghĩ nghĩ, tráng lá gan tiến lên: “Thần nghe nói dân gian có vu cổ chi thuật, thái tử điện hạ biến mất kỳ quặc, tình huống hiện tại cũng kỳ quặc, không biết…… Có quan hệ với vu cổ chi thuật bên ngoài Trung Nguyên hay không……”

Vu cổ?

Một thái y lớn tuổi tác tức liền đi lên che miệng người nọ, những quái lực loạn thần như vậy không cho phép đề cập trong cung, huống chi sự tình liên quan đến trữ quân, long chi phúc trạch thâm hậu, nếu thật sự bị vu cổ làm hại, truyền ra ngoài, còn thể thống gì!

Triệu Huân thật ra lại trầm mặc.

Chúng thái y ngươi một lời ta một ngữ cũng thương lượng không ra đối sách gì, đêm đã khuyên, Triệu Huân xua xua tay để những người này đều lui ra, chỉ để lại Hoàng Phúc Toàn.

“Hoàng Phúc Toàn.”

“Nô tài ở!”

“Ngươi đem chuyện ngày ấy, Thái Tử là như thế nào biến mất nói qua một lần.”

Hoàng Phúc Toàn nơm nớp lo sợ, nào dám có chút giấu giếm, một năm một mười toàn bộ hành tung ngày ấy của Triệu Triệt đều không bỏ sót, thậm chí cùng Lâm Tông Chánh nói mỗi một câu đều tinh tế bẩm báo một lần cho quan gia.

Triệu Huân nghe xong trầm mặc thật lâu: “Thỉnh quốc sư đến đây đi.”

-

Diệp Nhất Y hôm nay nghiên cứu kỹ lưỡng bánh rán, vào đêm mới chuẩn bị xong điểm tâm muốn bán cho ngày mai, thói quen trước khi ngủ phải sờ sờ đầu Cường Cường, tiểu cẩu oa ở trong rổ, cũng có vẻ có chút mỏi mệt.

Bỗng nhiên, một tiếng hét đinh tai nhức óc vang lên từ bãi đất trống, Triệu Triệt nháy mắt mở mắt, cho rằng lại có kẻ xấu nửa đêm sờ tường, chẳng qua nháy mắt giây tiếp theo hắn liền phản ứng lại, không giống nhau.

Đầu đau muốn nứt ra, tiếp theo là thứ gì dường như bị rút ra, Triệu Triệt hai mắt tối sầm, một lần nữa bất tỉnh nhân sự……

……

“Điện hạ, điện hạ?”

Khi Triệu Triệt mở mắt ra cảm giác bản thân như bị ngũ xa phanh thây qua một lần, đau đớn theo bản năng nhéo trán, bên người truyền đến một trận hưng phấn kêu to, Hoàng Phúc Toàn giống như nhị ngốc tử xông ra ngoài: “Điện hạ tỉnh rồi!! Người tới, điện hạ tỉnh rồi!!”

Triệu Triệt gian nan ngồi dậy, thứ nhìn thấy khi mở mắt không phải là cái rổ vừa nhỏ vừa hẹp, gấm vóc hoa văn mãng xà, đây là…… Tẩm điện của bản thân.

Thái y lập tức dẫn theo hòm thuốc chạy vào, Hoàng Phúc Toàn khóc chính là một phen nước mũi một phen nước mắt, quỳ trên mặt đất dịch qua phía Triệu Triệt: “Điện hạ ngài tỉnh rồi! Lo lắng chết lão nô! Điện hạ nha!”

Triệu Triệt trừu trừu thái dương, tư thế này, giống như hắn đã chết.

Thái y kinh sợ bắt mạch cho hắn: “Điện hạ…… Có chỗ nào không khoẻ?”

Không khoẻ? Triệu Triệt lắc đầu: “Đau đầu.”

“Thần xem mạch đập điện hạ vững vàng, thần cho rằng đau đầu là rối loạn hoảng sợ, thần lập tức đi xuống phối dược.”

Triệu Triệt đầu óc rối bời, vẫy vẫy tay, ý bảo hắn rời đi.

Hoàng Phúc Toàn còn đang khóc kêu: “Điện hạ ngài đã ngủ bốn ngày, ngài nếu lại không tỉnh, lão nô cũng muốn đi theo ngài!”

Triệu Triệt bị hắn khóc đến đau đầu, ách giọng nói rống lên câu: “Câm miệng.” Hoàng Phúc Toàn lập tức im bật, chỉ trầm mặc dùng tay áo lau nước mắt.

Hắn đã trở lại?

Triệu Triệt nhìn hai tay bản, lại nhìn quần áo trên người.

Không phải bộ dáng của cẩu, thái dương của hắn nhảy lên thình thịch, đây rốt cuộc là chuyện như thế nào……

“Ngươi vừa nói, cô ngủ bốn ngày?”

Hoàng Phúc Toàn lập tức gật đầu: “Lập tức sẽ 5 ngày.”

“Vậy cô mấy ngày này, thân thể vẫn luôn nằm ở chỗ này?”

Hoàng Phúc Toàn không rõ vì sao điện hạ lại hỏi như vậy, nhưng cũng một năm một mười báo cáo đúng sự tình phát sinh nhiều ngày nay, Triệu Triệt nghe xong trầm mặc thật lâu: “Ngươi nói là, khi các ngươi tìm cô, cô trừ bỏ trên đùi có thương tích còn lại cũng không có dị tượng, nhưng đang hôn mê bất tỉnh.”

“Đúng vậy điện hạ!”

Triệu Triệt cúi đầu nhìn nhìn chân mình, cẳng chân và đùi đều có thương tích, hắn không khỏi nhớ tới những chuyện bản thân trải qua nhiều ngày qua giống như đang nằm mơ…… Thật là mộng sao?……

“Hoàng Phúc Toàn!” Triệu Triệt bỗng nhiên hô một tiếng.

“Ai!” Hoàng Phúc Toàn hoảng sợ.

“Lập tức gọi tri huyện phụ trách Tây phường Lương Thành tới đây cho cô! Cô có việc giáp mặt hỏi hắn!”

Hoàng Phúc Toàn: “???”

Thái Tử vừa tỉnh, liền phải kéo bệnh thể đi xử lý chính sự, Hoàng Phúc Toàn kinh ngạc một lúc lâu, hơn nữa chỉ là một tri huyện nho nhỏ, gì đến nỗi phải gọi lên Đông Cung? Triệu Triệt sau khi nói xong câu đó cũng cảm thấy không ổn, vẫy vẫy tay: “Quên đi.”

Hoàng Phúc Toàn một câu dư thừa cũng không dám nói, đứng tại chỗ đảm đương vị trí cọc gỗ. Triệu Triệt ngồi ở mép giường suy ngẫm hồi lâu, chậm rì rì mở miệng: “Để Thẩm Dập đến gặp cô.”

Thẩm Dập là thân tín bên người Thái Tử, ngày ấy xảy ra chuyện, Triệu Triệt vừa lúc mệnh hắn ra kinh làm việc, Thẩm Dập trở về nghe nói Thái Tử xảy ra chuyện, ảo não đến cực điểm.

Giờ phút này lần nữa thấy được Triệu Triệt, lập tức quỳ xuống nhận sai, Triệu Triệt vẫy vẫy tay: “Không liên quan đến ngươi.”

Thẩm Dập phỏng đoán mục đích Thái Tử tìm hắn, lập tức bẩm báo kết quả điều tra nhiều ngày qua, kể từ ngày Triệu Triệt mất tích, hắn đã đích thân dẫn người cẩn thận điều tra, nhưng phàm là địa phương lộ ra chút nào không ổn cũng chưa từng buông tha, giờ phút này đứng trước mặt Triệu Triệt, một năm một mười, đều cẩn thận bẩm báo.

Nhưng Thái Tử…… Giống như cũng không có nghe đi vào?

Âm thanh Thẩm Dập dần dần hạ thấp, quả nhiên, Triệu Triệt phục hồi tinh thần đánh gãy lời hắn nói: “Những việc này có thể chậm rãi đi tra.”

“Hiện tại cô muốn cho ngươi đi làm một việc vô cùng vô cùng trọng yếu.”

Thẩm Dập sắc mặt dần dần nghiêm túc, quỳ một gối: “Thuộc hạ chết muôn lần không chối từ!”

“Ngươi lập tức ra cung, đến Tây phường, phụ cận cầu Sái Kim miếu Thành Hoàng, tìm dưới góc cây liễu, nhìn xem có một nông gia nữ tử mang theo một cô muội dưới tàng cây hay không, nếu có ——”

“Nếu có, thuộc hạ lập tức tróc nã người này, mang về thẩm vấn!”

Triệu Triệt sửng sốt một hồi lâu, nhìn thuộc hạ “Sẽ đoạt đáp” này, nhíu mày: “Ai kêu ngươi tróc nã?! Nếu có, nhìn xem nàng có phải làm buôn bán hay không, bán thứ gì, ra giá cao mua trở về!”

“???”

Thẩm Dập hoài nghi bản thân nghe lầm, đứng tại chỗ một lúc lâu không động tĩnh, đồng dạng kinh ngạc còn có Hoàng Phúc Toàn, bưng chén trà đưa cũng không phải không tiễn cũng không phải, sửng sốt một lúc lâu.

Trong lòng Triệu Triệt phiền muộn, ngón tay thon dài gõ gõ trên bàn: “Làm sao vậy, nghe không hiểu?”

Thẩm Dập lấy lại tinh thần lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ minh bạch.”

Minh bạch, lại giống như không rõ……

Chờ khi hắn nhấc chân ra khỏi cung, còn cảm thấy cả người có chút hoảng hốt, mắt nhìn Hoàng Phúc Toàn: “Hoàng công công, ta vừa rồi không nghe lầm đi, điện hạ để ta đi làm gì?”

Hoàng Phúc Toàn cũng kỳ quái, “Điện hạ nói, cho ngươi đi phụ cận cầu Sái Kim miếu Thành Hoàng của Tây phường, tìm một nữ tử mang theo cô muội, đem đồ vật nàng bán đều mua trở về.”

Thẩm Dập gật gật đầu: “Mua trở về, mua trở về.”

Hắn một bên lặp lại một bên ra ngoài cung, cả người có chút ngốc nghếch, Hoàng Phúc Toàn lắc đầu: “Thanh niên tài tuấn thật tốt, như thế nào lại cảm giác có chút khó xử.”

-

Hôm nay thời điểm Diệp Nhất Y ra cửa Cường Cường cư nhiên còn chưa tỉnh, nàng do dự trong chốc lát, quyết định để Cường Cường ở lại giữ nhà, chẳng qua trước tiên phải chuẩn bị tốt thức ăn nước uống, đặt nó trong bồn nhỏ quen thuộc.

“Diệp nương tử ra cửa sao?”

“Hôm nay lại chuẩn bị bán đồ vật mới mẻ gì?”

Dọc theo đường đi không ít người chào hỏi Diệp Nhất Y, Diệp Nhất Y đều cười đáp lại, hôm qua nàng dùng gạo nếp còn dư lại trong nhà làm bánh gạo thơm ngọt, đậu đỏ nấu thành bánh đậu, trừ cái này ra còn làm đường đỏ mới mẻ, làm thành hai loại khẩu vị bánh gạo đường đỏ(7) và bánh gạo đậu đỏ(8).

Đi vào dưới cây liễu quen thuộc, Diệp Nhất Y vẫn đặt đồ đạc xuống vị trí quen thuộc, tiến đến họp chợ miếu Thành Hoàng người cũng không tính là nhiều, phải chờ thêm một lát, sợ là mới có sinh ý tới cửa.

Diệp Nhất Y lấy hai khối bánh gạo trong rổ đưa cho Tiểu Điệp: “Ăn đi.”

Tỷ muội hai hôm nay đi vội vàng, còn chưa ăn đồ ăn sáng, bất quá bánh gạo này thơm ngọt ngon miệng, dùng để làm đồ ăn sáng là vừa vặn, Diệp Nhất Y nhìn tiểu quán cách đó không xa, mua thêm hai ly sữa đặc, sữa đặc này gọi chung là sữa đậu nành và sữa bò sữa đậu nành của đời sau, bán thêm với đường, cũng là món ăn lưu hành ở Lương Thành.

“Tiểu Điệp ăn ngon sao.” Diệp Nhất Y và Tiểu Điệp giải quyết bữa sáng dưới tàng cây, Diệp Nhất Y cười dùng khăn lau sạch cặn bánh gạo trên miệng cho nàng.

“Ăn ngon ~” Tiểu Điệp thỏa mãn cắn một mồm to bánh gạo, gật đầu thật mạnh.

Một màn vừa rồi tự nhiên liền rơi xuống trong mắt Thẩm Dập, tuy không rõ ý đồ của chủ tử, nhưng hắn nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ.

“Mua trở về, mua trở về.” Thẩm Dập chưa chấp hành qua nhiệm vụ như vậy, có vẻ có chút khẩn trương, đành phải lặp lại này vài câu nhắc nhở bản thân phải đi đến trước mặt Diệp Nhất Y.

Diệp Nhất Y vừa thu dọn đồ vật xong liền thấy khách hàng đến trước mặt, nàng cười hỏi: “Khách quan, muốn mua điểm tâm gì?”

Thẩm Dập ngoại trừ người nhà cơ hồ chưa bao giờ nói chuyện với nữ tử khác, đầu lưỡi lập tức thắt lại, ngây ngốc nhìn Diệp Nhất Y: “Cầu Sái Kim, miếu Thành Hoàng, nữ tử mang theo cô muội dưới gốc cây liễu, mua trở về.”

“Ta mua ngươi, bao nhiêu tiền?”

Tác giả có chuyện nói:

Thái tử điện hạ ném giày qua: Ngu xuẩn!!!