Cấm Rải Đường Ở Hiện Trường Vụ Án Giết Người

Chương 1: Ống quẻ màu đen!



Ngày 4 tháng 2 năm 2000, rạng sáng 0 giờ 00 phút, thời khắc báo hiệu đã đến, tiếng xe cấp cứu và tiếng pháo hoa đồng thời vang vọng toàn bộ Thanh Châu.

Cách sông Qua Long – nơi bắn pháo hoa chưa đến 500m, có một câu lạc bộ giải trí lớn mang tên “Hoàng Triều”. Nơi đây từng là một thiên đường giải trí với ánh đèn nê-ông sáng suốt đêm, nhưng giờ đã trở thành địa ngục lửa nóng trần gian không ai có thể chịu được. Phía trước câu lạc bộ có một phần đất trống để cho khách dừng xe, lúc này lực lượng cứu hỏa đang đi vào đi ra giữa câu lạc bộ và phần đất trống này, khiêng thi thể của các nạn nhân bị cháy đến mức không thể nhận dạng ra ngoài.

Khung cảnh như địa ngục, vốn dĩ đêm nay phải là một đêm giao thừa tràn ngập tiếng cười vui vẻ. Vị cảnh sát nhân dân phụ trách ghi lại số lượng và đặc điểm của các nạn nhân, đang nhăn mặt nhăn mũi hệt như thung lũng tách giãn lớn ở Đông Phi. Các nhân viên cảnh sát và nhân viên cấp cứu cũng không mấy vui vẻ.

Mỗi khi nhân viên cứu hỏa khiêng ra một thi thể, người sáng suốt vừa nhìn qua là có thể hiểu được thi thể cháy đen kia đã không còn biểu hiện của sinh mệnh. Nhưng các nhân viên y tế vẫn tuân theo đạo đức nghề nghiệp, đôi mắt đỏ hoe, chỉnh sửa lại diện mạo cho họ, lùi lại và im lặng cúi đầu, để họ ra đi một cách trân trọng nhất kết thúc cuộc đời bất ngờ này.

“Tổng cộng có mười hai người gặp nạn.” Giọng nói của vị cảnh sát nhân dân trung niên có chút ngập ngừng, ông phân phó cho một cảnh sát khác: “Toàn bộ đều đã mất đi sinh mệnh…… Các cậu đi liên hệ người thân của bọn họ, nói là có vài người gặp nạn…… Cần người thân đến tiến hành phân tích DNA để phân biệt thân phận.” Bởi vì phần lớn đều đã bị cháy đen, ngũ quan đã bị cháy đến mức không thể nhận diện, nên tất cả đều không thể phân biệt được là nam hay nữ.

“Ấy!” Đúng lúc này, một nhân viên y tế đang tiến hành “kiểm tra” cho một thi thể chết cháy cuối cùng vừa được khiêng ra, bỗng nhiên cô phát hiện toàn thân cổ thi thể kia đều cháy đen như mực, nhưng những thứ bên trong chiếc hộp thiết được thi thể giữ chặt trong lòng thì vẫn còn nguyên vẹn: “Ở đây có cái gì nè!”

Đó là một ống quẻ màu đen!

Bên cạnh ống quẻ còn có một tờ giấy trông có vẻ rách nát vì đã phải chịu lửa trong thời gian dài, mặt trên viết: “Chu Vũ, vất vả lắm tôi mới tìm được ống quẻ Tân Hải, xin ngài hãy nhận lấy lễ vật của tôi. —— Tạ Hải Lâm”

Chu Vũ là một ông từ, có trách nhiệm trông coi một ngôi đền Thành Hoàng không lớn không nhỏ ở ngoại ô Thanh Châu. Ngôi đền Thành Hoàng này đã được truyền qua bao nhiêu thế hệ của nhà họ Chu, đến nay đã được xem như một ngôi đền cổ. Vào đêm giao thừa, có rất nhiều cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé vào đền để xem tuổi tác, thắp hương và cầu nguyện cho năm sau.

Xem pháo hoa rực rỡ xong, liền đưa đứa nhỏ vào nhà đi ngủ.

Rạng sáng 1 giờ 10 phút, tiễn xong đợt khách cầu nguyện cuối cùng, ngôi đền đóng cổng chính lại. Ban đêm, tiếng chuông điện thoại chói tai vang lên vô cùng lớn và dồn dập. Chu Vũ sợ đánh thức vợ con nên liền chạy nhanh ra ngoài bắt máy: “Xin chào, tôi là Chu Vũ, ông từ của đền Lưu Phương ở Thanh Châu, xin hỏi……”

Vừa cúp điện thoại, Chu Vũ liền dẫm lên chiếc xe đạp 28 inch có thanh ngang bản lớn phi như bay trên con đường tuyết.

Rạng sáng, đồn cảnh sát Thanh Châu vẫn đèn đuốc sáng trưng, tất cả mọi người đều đang bận đến mức đầu óc quay cuồng. Trong đại sảnh, có giám đốc của câu lạc bộ giải trí Hoàng Triều đang trao đổi với một nhân viên cảnh sát, đồng thời cũng có những tiếng kêu la thảm thiết của những người thân của những người gặp nạn…… Chu Vũ trầm mặc đi vào, thuận tay kéo một cô gái có dáng vẻ như là một nữ cảnh sát lại hỏi: “Chào cô, tôi là người nhà của nạn nhân Tạ Hải Lâm……”

“Chu Vũ phải không?” Nữ cảnh sát có vẻ rất nghiêm túc, cô liếc nhìn Chu Vũ, người mà đêm lạnh tuyết lớn chỉ mặc một chiếc áo len, ngay cả một chiếc áo khoác cũng không có. Cô thở dài nói: “Chú nên chuẩn bị tâm lý thật tốt…… Hiện trường rất tệ, tất cả mọi người đều bị cháy đến mức…… biến đổi hoàn toàn.”

Chu Vũ nhấp môi gật đầu, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của nữ cảnh sát, nhìn mặt Tạ Hải Lâm một lần cuối cùng.

Thời điểm ông chuẩn bị rời đi, nữ cảnh sát giao một món đồ cho ông, cô thở dài nói: “Nói đến cũng lạ, khi bạn của chú gặp nạn có ôm cái ống quẻ này, xi măng sắt thép đều bị thiêu cháy đến mức rã ra, nhưng ống quẻ này thì lại không sao cả. Chú nhận lấy đi, đây là lễ vật bạn chú muốn tặng cho chú, xem như lễ vật tưởng niệm cũng được.”

Ngày 23 tháng 1 năm 2001, buổi tối lúc 7 giờ 10 phút, sau khi Chu Vũ nhận được một cuốc điện thoại, đây là lần đầu tiên sau vài chục năm, ông đóng cổng chính ngôi đền sớm đến vậy. Nhân lúc vợ mình đang nấu sủi cảo trong căn phòng bếp ở phía sau viện, ông liền gọi con trai năm ấy chỉ mới 12 tuổi vào trong viện nói chuyện phiếm. Chu Vũ hỏi: “Có phải con lén lút chạy vào phòng cha xem cái ống quẻ màu đen kia không?”

Đứa nhỏ cho rằng cha đang muốn trách cứ chính mình, sợ tới mức cúi gằm đầu xuống, ai ngờ Chu Vũ chỉ thở dài một tiếng, sờ đầu đứa nhỏ. Thấy không bị quở trách, nhân lúc tết nhất vui vẻ, Chu Nguyên nhỏ bé liền mang nỗi nghi hoặc cất giấu bấy lâu trong lòng ra hỏi: “Cha, sao ống quẻ này lại khác so với các ống quẻ ở đền chúng ta vậy? Ống quẻ này làm thành màu đen, dường như không được may mắn, cái này chỉ để chơi vui thôi sao?”

Chu Vũ không cười, gương mặt kéo căng: “Con có nhìn thấy chữ trên các quẻ thẻ bên trong ống quẻ đấy không?”

“Dạ có.” Chu Nguyên thành thật nói: “Chữ trên đấy có chút kỳ quái, các quẻ thẻ trong đền nhà chúng ta đều là một, hai, ba…… Nhưng quẻ thẻ của ống quẻ kia lại viết mấy chữ rất kỳ lạ: thi bất khiếu, tam canh cốt, bạch cốt thảo, bạch hồ thủ, đồng thiếp tử…… Toàn là những chữ rất kỳ quái. Cha, những chữ đó có nghĩa là gì vậy ạ?”

Chu Vũ an tĩnh nhìn con trai nói ra nghi vấn trong lòng, ông trầm mặc thật lâu thật lâu, dường như đang đấu tranh tư tưởng vậy. Một lát sau, ông thở dài một hơi, hiếm khi cưng chiều mà sờ nhẹ mái tóc mềm mại của Chu Nguyên: “Con đã lớn từng này rồi, mà cha vẫn chưa tặng quà gì cho con. Lát nữa con vào phòng sách mở ngăn kéo ra, cha có để quà ở trong đấy.”

Đối với Chu Nguyên mà nói, cha Chu Vũ là một người nói năng rất thận trọng. Vào ngày lễ tết, các bạn học khác đều có đủ các loại quà cáp, nhưng Chu Nguyên thì chỉ có thể mở to mắt hâm mộ các bạn mà thôi. Lần này nghe được cha muốn tặng quà cho mình, cậu nhóc hưng phấn đến mức chỉ muốn chạy ào vào phòng sách để xem.

“Chốc nữa rồi qua xem, quà sẽ không chạy đi mất!” Giọng nói của Chu Vũ có chút cứng nhắc, ông muốn nói thêm vài lời với con trai, nhưng lúc này, tiếng vợ ông gọi sủi cảo đã ăn được rồi phát ra từ căn phòng bếp vang lên. Ông vỗ vai con trai, nói: “Một năm mới lại đến, con cũng lớn thêm một tuổi rồi, ngày thường bớt bướng bỉnh lại đừng có chọc giận mẹ con. Đi, giúp mẹ mang sủi cảo ra đi.”

Chu Nguyên cảm thấy hôm nay cha của cậu không hề giống với như thường ngày, trong lòng có chút bất an. Thế nhưng tiếng mẹ hối thúc càng lúc càng gấp gáp, cậu không thể không đi được. Lúc rời đi, dường như cậu loáng thoáng nghe được cha nói một câu: “Thật xin lỗi.”

Ngày 24 tháng 1 năm 2001, rạng sáng 0 giờ 00 phút.

“Tôi đi đóng cửa. Hai mẹ con ngủ trước đi, không cần chờ tôi.” Bỏ lại những lời này, Chu Vũ liền ra khỏi nhà đi đến cổng chính của ngôi đền. Nhưng người vợ nhát gan ngủ chưa đến 1 giờ sáng bà đã bị một cơn gió lạnh làm cho thức giấc, phát hiện chồng mình còn chưa trở về, liền gọi con trai dậy cùng đi ra ngoài nhìn xem. Trước cổng chính của ngôi đền, bà phát hiện Chu Vũ ngã xuống mặt tuyết không nhúc nhích.

Trên nền tuyết trắng nhuộm đỏ một mảng, toàn thân Chu Vũ cứng ngắt nằm đấy.

Chu Nguyên phát hiện, trước ngực của cha cậu có đâm một quẻ thẻ màu đen, phía trên viết “Đại Đế Phong Đô”.