Cẩm Y Sát

Chương 8: Hỗ trợ



Editor: Qingyun

Linh Tê Linh Loan nghe được hai từ "Khanh Khanh" này từ trong miệng Chỉ Huy Sứ, trong chớp mắt, trái tim đều ngưng một nhịp. Vương Ngôn Khanh đưa lưng về phía Linh Tê Linh Loan nên cũng không phát hiện sự khác thường của hai người kia, bằng không, nàng nhất định có thể ý thức được vị "Ca ca" của nàng không thích hợp.

Nhưng mà Vương Ngôn Khanh không có nhìn đến, nàng vẫn còn đang chìm đắm trong đôi mắt ôn nhu đầy ý cười của Lục Hành, sự cảnh giác quanh thân tan rã từng chút một: "Muội tốt hơn nhiều rồi. Nhị ca, huynh ở Trấn Phủ Ty lâu như vậy mới trở về, chắc giờ cũng thấy đói bụng rồi phải không. Muội đã chuẩn bị đồ ăn cho huynh, chỉ là muội không nhớ rõ huynh thích cái gì, đành phải đem thức ăn buổi tối mà muội đã ăn qua, cảm thấy cũng không tệ lắm nên chuẩn bị mỗi món một phần cho huynh."

Những việc Lục Hành làm không thể lộ ra ánh sáng, bởi vậy hắn luôn đề phòng kẻ khác hạ độc hắn, cho nên cho dù có là đầu bếp Lục gia cũng không biết hắn thích ăn cái gì. Vương Ngôn Khanh dò hỏi không có kết quả, chỉ có thể dựa vào sở thích của mình mà chuẩn bị bữa tối cho Lục Hành.

Lục Hành liếc nhìn tráp đựng đồ ăn làm từ gỗ lim thượng hạng, bên trong bày vài món ăn, chay mặn đều đủ, phía dưới tráp có lớp giữ nhiệt, đám nha hoàn cứ cách một đoạn thời gian thay nước nóng một lần, bởi vậy mặc dù đồ ăn đã để lâu cũng không thấy lạnh.

Lục Hành quay đầu lại, phát hiện Vương Ngôn Khanh đang cẩn thận từng li từng tí nhìn hắn, tựa hồ sợ hắn không cao hứng. Lục Hành bật cười, muốn sờ đầu Vương Ngôn Khanh nhưng chợt nhớ tới trên đầu nàng có thương tích lại thu trở về: "Ta đã nói rồi, muội ở Lục trạch muốn làm cái gì thì làm, không cần phải lo trước lo sau, nơm nớp lo sợ như vậy. Những món này trùng hợp lại đều là những món ta thích, nhưng mà đêm đã khuya, ta không có hứng thú muốn ăn......"

Phía sau Linh Tê Linh Loan cúi đầu, trong ánh mắt không có chút nào ngoài ý muốn. Xem ra, các nàng đã đoán trúng, Chỉ Huy Sứ sẽ không chạm vào.

Không đợi Linh Tê ngừng suy nghĩ, Lục Hành đã thay đổi ngữ khí trong chớp mắt, hắn cười nói: "Trừ phi Khanh Khanh bồi ta."

Khóe miệng Linh Tê giật một cái, suýt nữa không giữ được biểu tình. Linh Tê Linh Loan đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, cho dù có giật mình cũng sẽ không ngẩng đầu lên nhìn. Đôi mắt Lục Hành giống như sóng nước liễm diễm câu người, đặc biệt là lúc hắn chuyên chú nhìn một người nào đó, cơ hồ có thể khiến người ta chìm đắm không thoát ra được. Vương Ngôn Khanh bị hắn nhìn đến mặt đỏ cả lên, may mà không có ai chú ý tới nàng, nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, khẽ gật đầu: "Được ạ."

Vương Ngôn Khanh không thể hoạt động mạnh, Lục Hành đỡ Vương Ngôn Khanh chậm rãi đứng lên, từ từ đi đến bàn ăn. Bọn nha hoàn tiến lên đem hộp đồ ăn rồi lặng lẽ lui ra ngoài, Vương Ngôn Khanh mở nắp sứ, quen thuộc mà múc canh đưa cho hắn: "Nhị ca, huynh vừa mới về, uống trước bát canh nóng để làm ấm người đi."

Lục Hành cười tiếp nhận bát canh cá, đôi mắt lại bất động thanh sắc mà quan sát. Nàng không có ký ức, nhưng sinh hoạt bản năng sinh hoạt vẫn còn, nhìn động tác thuần thục khi nàng múc canh, có thể đoán rằng trước kia nàng thường xuyên làm vậy. Người mà nàng quan tâm là ai không cần nói cũng biết, thế nhưng, nhìn biểu hiện cùng với tư liệu ghi chép về Vương Ngôn Khanh lại có chút khác biệt.

Lục Hành mắt nhìn qua thức ăn trên bàn, khẩu vị đều thiên về ngọt, thanh đạm, thịt trên bàn đều là thịt luộc, cùng với ghi chép "Đặc biệt yêu thích ăn đồ mặn cay và thịt dê" hoàn toàn bất đồng.

Lục Hành chậm rãi uống một ngụm canh cá, nhẹ nhàng hỏi: "Khanh Khanh, muội đang bị thương, lang trung đã cố ý dặn dò phải chú ý ẩm thực. Thịt dê rất bổ dưỡng, ngày mai ta cho người đem một nhóm dê vàng đến đây thế nào?"

Đôi lông mày của Vương Ngôn Khanh khẽ chau lại, nàng nhẹ giọng hỏi: "Nhị ca, huynh muốn ăn sao?"

Lục Hành cười lắc đầu: "Không. Đều là cho muội ăn."

"Vẫn thôi đi ạ." Vương Ngôn Khanh cúi đầu khuấy canh, nói, "Muội không thích thịt dê, nó tanh lắm."

Lục Hành xác định, thích ăn cay với thịt dê không phải khẩu vị của Vương Ngôn Khanh, mà là của Phó Đình Châu. Vương Ngôn Khanh vì muốn lấy lòng Phó Đình Châu, mới nói mình thích những thứ này.

Lục Hành trong lòng ghét bỏ mà chậc một tiếng, hắn bắt đầu hoài nghi tính chân thật của tư liệu kia. Xem ra chỉ đọc tư liệu thôi cũng không nói lên được vạn sự đại cát, nhiều chi tiết vẫn nên dựa vào quan sát của hắn.

Lục Hành nhìn động tác cúi đầu khuấy canh của Vương Ngôn Khanh, liền không nhịn được bật cười, vỗ vỗ tay nàng, nói: "Không thích thì không thích, thịt dê có vị tanh là do lỗi của con dê, muội rầu rĩ không vui cái gì?"

Vương Ngôn Khanh cảm thấy buồn cười, nàng ngẩng đầu bất đắc dĩ mà trừng mắt nhìn hắn một cái: "Huynh muốn ăn thịt dê, lại còn chê nó có vị tanh, đạo lý này ở đâu ra vậy?"

"Bọn nó khiến Khanh Khanh không vui, tất nhiên là lỗi của bọn nó." Lục Hành thản nhiên nói ra lý lẽ vô lại của mình, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn. Hắn thầm nghĩ gã Phó Đình Châu này thật là buồn nôn, nhưng nhũ danh "Khanh Khanh" kêu nhiều, có vẻ rất thuận miệng.

Trước kia, mỗi khi ăn cơm, Lục Hành luôn ở trong trạng thái trầm mặc cảnh giác, bởi vì hắn lo lắng rằng trong bát đĩa thức ăn có độc, ăn cơm với hắn mà nói không phải là để hưởng thụ mà chỉ là thân thể yêu cầu mà thôi. Hôm nay có Vương Ngôn Khanh bồi, trò chuyện thế nhưng cũng ăn không ít.

Lúc sẩm tối Vương Ngôn Khanh đã ăn qua cơm, hiện tại bất quá bồi Lục Hành, sau khi Lục Hành buông chén đũa, nàng cũng đặt đũa xuống, cầm lấy khăn lau miệng.

Bọn nha hoàn tiến lên, tay chân nhẹ nhàng thu dọn bàn ăn. Vương Ngôn Khanh đưa cho Lục Hành chén trà nhỏ, nhẹ nhàng đặt vào tay Lục Hành, thử hỏi: "Nhị ca, huynh gặp phải chuyện gì khó giải quyết sao?"

Lục Hành hoàn hồn, phát hiện hắn lại vô ý thức nghĩ tới án tử. Hắn mở chung trà, thong thả gạt gạt miệng chung trà, hơi nóng tỏa ra ở trước mặt hắn, nhất thời không nhìn ra được nỗi lòng chân thật trong lòng hắn.

Lục Hành cách hơi nước đánh giá Vương Ngôn Khanh, hắn phát hiện Vương Ngôn Khanh đối biểu cảm phân biệt rất nhanh, ngay cả tâm sự của hắn cũng có thể nhanh chóng nhìn ra được. Hắn vốn cho rằng do Vương Ngôn Khanh ăn nhờ ở đậu, sớm rèn luyện ra khả năng xem mặt đoán ý, nhưng hiện tại xem ra, khả năng nhạy bén này càng giống như là một loại thiên phú trời cho.

Trời sinh mẫn cảm, hơn nữa lại thường được rèn luyện trong vô thức, đã tạo thành thứ "Thuật đọc tâm" tà môn của nàng. Trước kia kinh nghiệm sinh sống đã mách bảo nàng nên che giấu sự khác thường của chính mình, cho nên nàng cố ý thu liễm, ở bên trong hậu trạch lại hỗn loạn không rõ ràng, người ngoài nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy nàng phản ứng nhanh nhạy mà thôi. Hiện giờ nàng mất đi ký ức, hành sự giống như một hài tử ngây ngô trong sáng, thế nhưng lại liên tiếp nói ra những lời nói khiến mọi người khiếp đảm, lúc này thiên phú kinh hãi thế tục mới bị lộ.

Con mắt Lục Hành khẽ giật giật, càng thêm cẩn thận đánh giá Vương Ngôn Khanh. Vương Ngôn Khanh bị ánh mắt như vậy nhìn đến bồn chồn, cười hỏi: "Nhị ca, sao huynh cứ nhìn chằm chằm muội vậy? Muội nói gì không đúng sao?"

Nàng tuy rằng cười, nhưng bả vai đã bất tri bất giác căng cứng lên. Lục Hành cười khẽ, kéo tay Vương Ngôn Khanh, phát hiện nàng đầu ngón tay lạnh buốt.

Lục Hành chậm rãi xoa bóp đầu ngón tay thon dài của Vương Ngôn Khanh, nói: "Khanh Khanh, muội không cần phải đón ý nói hùa với ta. Muội muốn nói cái gì thì nói ra, không cần phỏng đoán ta muốn nghe cái gì."

Nàng trời sinh giỏi nhìn "Sắc mặt" người khác, đối với tình cảm thể nghiệm và năng lực quan sát rất mạnh, có thể căn cứ biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt mà đoán ra được đối phương muốn nghe cái gì. Cái này có thể coi là một loại kỹ xảo sinh tồn, nhưng, Lục Hành không hy vọng Vương Ngôn Khanh đem kỹ xảo này dùng ở trên người hắn mà hắn càng muốn nhìn một Vương Ngôn Khanh chân thật hơn.

Vương Ngôn Khanh ngẩn ra, thử hỏi: "Mọi người không phải đều như vậy sao?"

Lục Hành buồn cười, thấp giọng cười ra tiếng: "Đương nhiên không phải. Nếu trên đời tất cả mọi người giống muội có loại năng lực này thì hoàng thượng cũng không cần mỗi ngày cùng những kẻ ngu xuẩn đó sinh khí. Đây là lễ vật trời cao ban cho muội, muội có thể lấy ra để tự vệ, nhưng đối với ta vẫn nên nói thẳng, không cần lo trước lo sau."

Vương Ngôn Khanh lần đầu tiên biết được nàng cùng người khác không giống nhau, vẫn như cũ nhịn không được quan sát biểu tình Lục Hành biểu tình: "Thật ạ?"

"Thật." Lục Hành thoải mái ngồi, tùy ý mặc nàng đánh giá. Đây đúng là hắn nói thật, không sợ nàng nhìn. Lục Hành nắm lấy ngón tay Vương Ngôn Khanh, cười nói: "Muội với ta là huynh muội cùng nhau lớn lên, thân thiết như huynh muội ruột. Đều là nhà huynh muội một nhà, khi có chuyện muội không nói thẳng với ta, vậy còn có ai sẽ nhắc nhở ta đây?"

Vương Ngôn Khanh nghe vậy liền buông lỏng tâm tình, thân thể không khỏi thả lỏng, nụ cười trên mặt cũng chân thật lên: "Được ạ."

Lục Hành cảm thụ xúc cảm khi chạm vào lòng bàn tay mềm mại trơn mịn như ngọc thạch, vô thanh vô tức mà nhìn kỹ nàng. Bắt được nàng chỉ do ngoài ý muốn, Lục Hành nguyên bản dự định lấy Vương Ngôn Khanh để trao đổi điều kiện, sau đó phát hiện nàng mất trí nhớ, Lục Hành lập tức sửa lại chủ ý. Hắn vốn tính toán đem nàng tạo thành vũ khí bí mật để đối phó Phó Đình Châu, nhưng hiện tại Lục Hành phát hiện, tác dụng của Vương Ngôn Khanh so với trong tưởng tượng của hắn cònlớn hơn nữa.

Thiên phú hiếm thấy như vậy, năng lực nhìn thấu cảm xúc lợi hại như thế, lưu tại hậu trạch lục đục với một đám nữ nhân thì thật quá lãng phí. Nàng hẳn là có càng rộng lớn thiên địa.

Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh, nở nụ cười đầy hàm ý, bỗng nhiên ngồi thẳng người, hơi có chút trịnh trọng mà kéo tay Vương Ngôn Khanh, hỏi: "Khanh Khanh, muội có nguyện ý hỗ trợ Nhị ca một việc không?"

"Hỗ trợ?" Vương Ngôn Khanh mở to hai mắt, vô cùng kinh ngạc, "Muội ạ?"

Vương Ngôn Khanh tuy rằng đối thế giới này cái biết cái không, nhưng nàng biết Lục Hành là Cẩm Y Vệ Chỉ Huy Sứ, nhìn thái độ của mọi người với hắn có thể thấy quyền lực trong tay hắn rất lớn. Một người như vậy, sao có thể yêu cầu nàng trợ giúp chứ?

Vương Ngôn Khanh cũng nói ra suy nghĩ trong lòng: "Muội cái gì cũng không biết, hơn nữa còn không nhận ra ai cả, muội có thể giúp đỡ Nhị ca việc gì......"

Lục Hành dùng sức nhéo nhéo tay nàng, ngắt lời nàng nói: "Không nên tự coi nhẹ mình, Khanh Khanh có thể giúp ta cũng không ít. Mấy hôm trước đưa tới một phần sổ con, Bảo Định phủ Cẩm Y Vệ thiên hộ Lương Vệ qua đời, thê tử hắn Lương Văn thị báo cáo, nói trưởng nữ ở thời điểm này cùng người khác thông dâm. Bảo Định phủ nha phán xử nàng ta tử hình, đưa tới kinh thành hạch thẩm."

Địa phương trên là không có quyền lực phán định tử hình, bất luận kẻ nào bị án tử đều phải đưa tới kinh thành phê duyệt. Kinh thành phê chuẩn, địa phương phủ nha mới có thể hành hình, kinh thành nếu cảm thấy có vấn đề, toàn bộ án tử đều phải phúc thẩm. Án này liên lụy đến Cẩm Y Vệ, cho nên không cần phải thông qua lục bộ mà trực tiếp để bên Cẩm Y Vệ phê duyệt.

Vương Ngôn Khanh nghe vậy liền nhíu mày, suy tư một lát sau hỏi: "Lương Văn thị có phải là mẫu thân thân sinh của trưởng nữ của Lương Vệ không?"

Ánh mắt Lục Hành lộ ra ý cười, rất thông minh, vừa nghe xong liền bắt được trọng điểm. Lục Hành không đáp, ngược lại hỏi: "Vì sao muội lại hỏi vậy?"

"Tình lý bên trên không phù hợp." Vương Ngôn Khanh trả lời, "Phụ thân qua đời, nữ nhi sao có thể có tâm tư cùng kẻ khác thông dâm? Cho dù nàng thật sự ở trong lúc phụ hiếu làm ra việc này, mẫu thân sau khi phát hiện cũng sẽ nghĩ cách che dấu, tại sao phải chủ động báo cáo với triều đình? Chỉ có một khả năng, Lương Văn thị không phải mẫu thân của nàng, mà là kế mẫu."

Lục Hành gật đầu, khẳng định suy đoán của nàng: "Không sai, Lương Văn thị đúng là kế thất của Lương Vệ. Còn phát hiện gì nữa không?"

Vương Ngôn Khanh bất đắc dĩ: "Huynh tin tức gì cũng không nói cho muội, muội suy đoán sao được? Nhưng kế mẫu hãm hại con của nguyên phối, phần lớn đều là vì lợi. Bà ta dám trắng trợn hãm hại nữ nhi của nguyên phối, hơn phân nửa là có chỗ dựa. Bà ta có con cái không?"

"Có." Lục Hành gật đầu, đáp "Lương Vệ có hai nhi tử, trưởng tử, trưởng nữ đều do nguyên phối Lưu thị sinh, chỉ có tiểu nhi tử là do kế thất sinh. Hơn nữa ta tiết lộ cho muội một chút, chức vụ Cẩm Y Vệ thiên hộ có thể thừa kế, Lương Vệ qua đời, thiên hộ chi vị lý sẽ do con hắn kế thừa. Thế nhưng rơi xuống đầu nhi tử nào, cái này thì phải xem người xem thế."

Theo luật Đại Minh, phụ thân mất, các sản nghiệp tổ tiên sẽ do trưởng tử kế thừa, trưởng tử lại truyền cho trưởng tôn. Nhưng Đại Minh đã trị vì trăm năm, từ lúc khai quốc đến khi ban hành luật pháp, thực tế việc chấp hành luật pháp sớm đã biến hình. Ví dụ gần nhất, Trấn Viễn Hầu Phó Việt bỏ qua nhi tử, trực tiếp đem hầu vị truyền cho tôn nhi; Chỉ Huy Thiêm Sự Lục Tùng cũng vòng qua trưởng tử, đem chức quan Cẩm Y Vệ truyền cho con thứ Lục Hành.

Phó Đình Châu cùng Lục Hành xem như có năng lực xuất sắc nên được đặc cách truyền thừa, nhưng trên thế gian có rất nhiều người, nói về sự thông minh tài trí cũng như năng lực cá nhân cũng không quá xuất sắc. Tỷ như một nhà Lương Vệ, dựa theo lễ pháp hẳn là phải truyền cho Đại nhi tử, nhưng xét về tài cán xuất chúng thì lại truyền cho con thứ hai, trên thực tế điều này cũng được chấp nhận.

Vương Ngôn Khanh bừng tỉnh, nàng hàm giận, nói: "Sự việc này không bình thường chút nào. Xương cốt của Lương Vệ còn chưa lạnh, Lương Văn thị lại ở ngay lúc này bức trưởng nữ của nguyên phối chết, thậm chí ngay cả thanh danh gia tộc cũng không màng, hơn phân nửa có mưu đồ khác. Muội cho rằng, vụ án này, tuyệt đối không phải thông dâm."

Khi Vương Ngôn Khanh nói, Lục Hành yên lặng lắng nghe. Chờ Vương Ngôn Khanh nói xong, hắn mới than thở một tiếng, nói: "Khanh Khanh thật là thông minh, so với những quan viên bên ngoài kia còn mạnh hơn nhiều."

Vương Ngôn Khanh nghe những lời này liền cảm thấy không đúng, trong lòng bỗng sinh ra dự cảm không ổn: "Nhị ca, có phải vụ án này phán xuống dưới rồi?"

"Không sai." giọng điệu Lục Hành chậm rãi, tựa than phi than, đã chứng minh cho suy đoán của Vương Ngôn Khanh, "Án tử định rồi, Trần đô chỉ huy sứ đã đồng ý kết quả này, chỉ sợ không bao lâu, vị Lương tiểu thư kia sẽ phải chịu tội thông dâm bị xử tử."

Vương Ngôn Khanh thử hỏi: "Trần đô chỉ huy sứ là......"

"Trần Dần Trần đại nhân." Đôi mắt Lục Hành nhìn Vương Ngôn Khanh, trong đôi mắt sâu thẳm tĩnh mịch, tựa như có mạch nước ngầm bên trong, "Chính nhị phẩm Đô Chỉ Huy Sứ, chấp chưởng Cẩm Y Vệ, cũng là thượng cấp của ta."

Vương Ngôn Khanh liền trầm mặc, người định án này lại là cấp trên của Lục Hành, việc này......

Trên quan trường chính là như thế, nhất là Lục gia tòng quân, trong quân vô cùng để ý cấp bậc tôn ti. Trưởng quan cảm thấy đây là thông dâm, nên xử tử, người phía dưới dù có phát hiện điểm đáng ngờ, cũng phải làm theo.

Vương Ngôn Khanh rũ mắt, suy nghĩ một hồi, vẫn là cảm thấy tức giận: "Nhưng mà, đó là một mạng sống sờ sờ đấy. Một nữ tử chưa xuất giá đã bị định tội thông dâm xử tử, nếu cô nương ấy bị oan thì làm sao bây giờ?"

Lục Hành thở dài, nhìn Vương Ngôn Khanh thật sâu. Trong cặp con ngươi màu hổ phách lấp loáng hơi nước, bên trong có buồn bã, có thở dài, cho thỉnh cầu, giống rượu ngon ngàn năm, dường như muốn rót đến đáy lòng Vương Ngôn Khanh: "Đây cũng là ta cảm thấy không đành lòng cho vị cô nương đó. Dối gạt quan viên là trọng tội, Khanh Khanh, muội có nguyện ý giúp ta không?"