Cẩm Y Vệ Đại Nhân Của Ta

Chương 31: 31: Tác Động Của Thị Giác



Trong màn đêm tĩnh mịch, những dòng suy nghĩ trôi xa, mang theo đau khổ và hoang vắng vô biên, con người phải sống như thế nào để được chết một cách thanh thản?

Nhưng nghĩ đến Thẩm Yến, Lưu Linh nhất thời có chút khí lực đè nén quá khứ kia, đi gặp Thẩm Yến, yêu cầu hắn bồi mình một đêm..

Cho đến bây giờ nàng chưa từng cùng Thẩm đại nhân làm những việc như thế, con người Thẩm đại nhân trước giờ vẫn vậy, nếu nàng không chủ động chắc hắn cũng chẳng đoái hoài đến nàng.

Trước khi đi ra ngoài, Lưu Linh rửa mặt, trang điểm một chút, rắc ít vàng bạc nhũ lên khóe mắt, biến thành hình bông lan nửa kín nửa hở, sau đó nới lỏng búi tóc mây, đổi y phục thành nền màu xanh nước biển.

Thị nữ đi theo sau, mang theo một ngọn đèn lồng rực lửa, bước đi dưới ánh trăng.

Tà váy lay động giống như một bông hoa sen rơi lại mở ra lần nữa, tràn đầy tình yêu, thiên địa vì gửi, thấy cành cây nở hoa, nàng cúi xuống, hái một nhánh tặng Thẩm Yến.

Trước khi đến sân khách, Lưu Linh đã ngăn người hầu, một mình đi tìm Thẩm Yến, chỉnh đốn lại trạng thái một chút, không do dự tiến vào sân, chỉ có tim đập thình thịch, nhiệt độ tăng nhanh như thiêu đốt đi mọi thứ.

Nàng gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

Sao mỏng lạnh lẽo, nhìn từ cửa sổ có thể thấy ánh đèn dầu bên trong, Thẩm Yến vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.

Hắn sẽ tiếp đón nàng như thế nào?

Nếu như bình thường gặp, cho dù là trong quan phục hay thường phục, Thẩm Yến vẫn luôn tỉ mỉ, nhẵn nhụi, cho dù là che đi mặt, nhìn dáng người của hắn, đều có một đôi tay, bàn chân dài, tỷ lệ xuất sắc.

Trở thành người của Cẩm y vệ, tất nhiên phải có dung nhan và thân hình tốt để không làm mất đi thể diện của bệ hạ.

Thẩm Yến ngày thường nghiêm khắc như vậy, lúc thư giãn, lúc ngủ thì sao nhỉ?

Lưu Linh kiên trì gõ cửa, trong đầu phác họa hình tượngThẩm đại nhân.

Tóc dài được thắt lại, sợi tóc hơi cứng nhưng đen như mực dày, hắn cởi bỏ phi ngư phục, chỉ mặc áo trong, bởi vì gầy, bởi vì đang ngủ, quần áo hơi nhăn và mỏng manh dán vào người.

Thẩm Yến đến và mở cửa cho nàng.

Nhìn thấy Lưu Linh, yết hầu của hắn lên, xuống hai lần..

Lưu Linh hô hấp nhanh, bị chính tưởng tượng của mình làm sắc mặt đỏ bừng, tần suất gõ cửa càng ngày càng nhanh.

Kẽo Kẹt.

Gõ hồi lâu vẫn không chịu từ bỏ, cánh cửa gỗ sắp bị gõ nát miễn cưỡng khép hờ, Thẩm Yến xuất hiện ở cửa, nhìn Lưu Linh không hạ mắt, hắn biết đó là nàng: "Có việc gì ngày mai nói."

Có lẽ lúc trước Thẩm Yến không muốn mở cửa cho Lưu Linh nên mới có ý định này, nhưng vì Lưu Linh cứ gõ cửa khiến hắn khó chịu, nàng sẽ không bỏ cuộc trừ khi hắn mở cửa, cho nên vauwf mới hé cửa Thẩm Yến nói một câu ngắn củn, lời nói rất nhanh, nói xong liền muốn đóng cửa lại.

Lưu Linh ngẩn ra, nhìn Thẩm Yến suýt nữa đóng sầm cửa lại trước mặt mình.

Lưu Linh thật sự không tức giận.

Nàng cúi đầu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, tự lẩm bẩm một mình: "Nhìn thấy rồi." Có lẽ Thẩm Yến cho rằng với tốc độ nhanh như vậy, Lưu Linh sẽ không nhìn thấy gì, nhưng thật ra, nàng đã chú ý đến rồi, thậm chí nhìn thấy rất rõ là đằng khác.

Ánh đèn tràn ra, nàng nhìn thấy Thẩm Yến tóc đen ướt át, thân trên để hở, thân dưới nửa kín nửa mở do vội vàng mặc quần.

Trước mặt nàng ngoài hơi nước còn có mùi nam tính, trộn lẫn với hơi thở của Thẩm Yến.

Lưu Linh có ánh mắt nhìn thẳng và nghiêm túc nhìn hắn: Thân hình mảnh mai, thon thả, cơ bắp thon gọn, bờ vai rộng, eo hẹp, trên người có một số vết sẹo sâu hoặc nông, còn có vết sẹo rất dài trước ngực.

Từ miệng trái tim đến tận bụng dưới, ánh mắt Lưu Linh đuổi theo vết sẹo xuống dưới, một tấc lại một tấc, nàng dùng ánh mắt tập trung vào thân thể hắn, từ bụng dưới nhìn không tới, nhưng lại không thấy tiếc nuối tẹo nào.

Cảm tạ việc nàng đã gõ cửa sai thời điểm, nước trên người Thẩm Yến còn chưa khô, sau khi mặc quần vào đã ướt đẫm nước, lộ ra rõ ràng một bộ phận nào đó..

Thật..

Xấu hổ quá.

Nàng chưa bao giờ nhận được một tác động thị giác mạnh mẽ như vậy.

Thẩm mỹ nhân không để ý đến vấn đề của bản thân, mở cửa cho Lưu Linh vào, hắn mặc quần áo vào chải đầu, trông cũng rất ổn, sau khi cởi áo ra trông càng xinh đẹp hơn.

Vậy thì đừng mặc quần áo vào những lúc bình thường! Hãy cho nàng một ít phúc lợi đi nào!

Chỉ cần mỗi ngày có thể nhìn thấy bộ dạng này của Thẩm mỹ nhân, cảm thấy dù làm bất cứ chuyện gì Lưu Linh cũng đều nguyện ý.

Trong bóng tối dưới hành lang, nhịp tim của Lưu Linh đập nhanh đến nỗi muốn nhảy ra ngoài, sắc mặt đỏ bừng, hoa mắt, hoa trên tay rơi xuống, trước khi Lưu Linh đến còn muốn giả bộ say.

Kết quả là sau khi đối mặt với tác động thị giác mạnh mẽ như vậy của Thẩm mỹ nhân, cô thật sự có chút choáng váng.

Trước đó nàng chỉ muốn Thẩm Yến ở một với mình, saukhi nhìn thấy Thẩm Yến, nàng cảm thấy toàn thân tê dại, thật muốn ngủ cùng hắn.

Cả đời này nàng không biết mình sẽ như thế nào, liệu mình có thể kết hôn với ai đó không, có được sống một cuộc sống bình thường như những cô gái khác hay không, Lưu Linh luôn cảm thấy mình sẽ rất đau khổ và tồi tệ hơn.

Thẩm Yến có lẽ là kí ức rực rỡ nhất trong cuộc đời của nàng, nàng không thể vì sự rụt rè của mình mà từ bỏ được.

Lưu Linh hít sâu một hơi, tiếp tục kiên trì gõ cửa.

Cốc cốc cốc cốc cốc.

Cốc cốc cốc cốc..

Thẩm Yến ở trong cửa quay về phía sau hai bước, liền nghe thấy ngoài cửa không ngừng truyền đến tiếng gõ cửa, bước thêm hai bước, cửa bị tiếng gõ vang dội hơn cả tiếng sấm, hắn nhẫn nại, lại nhẫn nại, nhưng lại nghĩ chờ Lưu Linh chủ động rút luii, có vẻ như không khả thi.

Trường Nhạc Quận Chúa..

Nếu không phải nhìn thoáng qua, thì Lưu Linh đã thay một bộ váy mới, thắ tóc mới, thậm chí trang điểm lại, không bao lâu sau khi tiệc tàn, nửa đêm, nàng đã ăn mặc lộng lẫy như vậy đến cùng hắn lượn lờ.

À, nàng luôn thay đổi trang phục mỗi khi gặp hắn, dường như đem hết thẩy quần áo của mình mặc cho hắn xem vậy.

Lần đầu tiên chú ý tới nàng, hắn đã thực sự kinh ngạc đối với nàng, Lưu Linh là một mỹ nhân, càng nhìn, càng xinh đẹp động lòng người.

Có lẽ là nhíu mày quá lâu, Lưu Linh hai mắt sáng ngời, đuổi theo hỏi: "Thẩm đại nhân, ngươi đang nghĩ hôm nay ta rất xinh đẹp? Đột nhiên yêu thích ta? Có phải vậy không?"

Thẩm Yến khinh thường, mắng nàng: "Nông cạn."

Nhưng cho tới bây giờ, sở thích của Lưu Linh vẫn chưa từng thay đổi, ngược lại càng thêm mãnh liệt.

Mục đích có thể đoán ra được là

Một vài từ chợt hiện ra trong đầu - nữ tử vì người mình thích mà làm đẹp.

Thẩm Yến bị nàng chọc cười.

Hắn vui vẻ quay đầu lại mở cửa, vừa mở cửa phải mắng Lưu Linh đừng quá kiêu ngạo, "Nửa đêm nửa hôm.."

Chưa kịp nói hết câu, lúc vừa mở cửa, Lưu Linh đã tiến lên một bước ngăn cản, không cho hắn đóng cửa lại rồi hất mặt về phía trước, Thẩm Yến bị phản ứng nhanh của nàng mà lui về sau hai bước, duỗi tay đỡ nàng đang treo trên người mình, bảo vệ nàng khỏi ngã.

"Hoa cho ngươi nè." Trong lúc bối rối, một đóa hoa rực rỡ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, không nghi ngờ gì nữa, Lưu Linh đang treo trên người anh cắm bông hoa sau tai Thẩm Yến.

Cho dù là nam nhân đi với hoa, chỉ cần là Thẩm mỹ nhân, Lưu Linh vẫn cảm thấy đáng thưởng thức.

"..."

Thẩm Yến sắc mặt đen lại, đem hoa gỡ xuống.

"Hoa." Xoay người trong lòng bàn tay, dưới mi mắt lại có một đóa hoa khác.

Thẩm Yến ném hết hoa này đến hoa khác, không khỏi nhìn về phía tay áo của nàng, rốt cuộc giấu bao nhiêu bông hoa?

Trong lúc Thẩm Yến không để ý, Lưu Linh hít một hơi dài, vươn tay đặt lên khuôn mặt của hắn, nàng nhướn người định hôn, muốn cảm nhận sự mềm mại mà ẩm ướt, như thể mang theo một dòng điện tê dại.

Trước đây nàng đã nếm thử nó một lần, rất đặc biệt.

Vì vậy, lần này, cô ấy muốn tự mình hưởng thụ lại.

Chỉ là một nụ hôn, có cái gì khó khăn đâu?

Nàng cũng có thể cho Thẩm Yến cả kinh đến toàn thân run lên.

Thẩm Yến thân trên trần truồng, cơ bắp săn chắc, tay thiếu nữ ở trên người hắn sờ soạn ờ soạng, đến nổi hơi thở hắn có chút loạn.

Thẩm Yến sửng sốt một hồi, nhưng đột nhiên phát hiện có gì đó không ổn, một chất lỏng sền sệt ẩm ướt rơi ở khóe miệng hắn..

Thẩm Yến lập tức kéo Lưu Linh ra khỏi thân trên, một tay ôm lấy nàng, không nghi ngờ gì nữa, tay kia nâng cằm nàng lên.

Tiểu cô nương vẫn chưa thỏa mãn, giãy giụa, vùng vẫy muốn đến gần hắn.

Bàn tay to của Thẩm Yến vỗ vỗ hông của nàng, sắc mặt khó coi, ngữ điệu không tốt: "Ngươi chảy máu mũi!"

Hắn thực là không chouj nổi nàng!

Chảy máu mũi ư?

Tại sao lại bị chảy máu mũi?

Nàng..

Cuối cùng thì trong lòng đang nghĩ gì về hắn?.