Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 10



Biết cảm giác nhục muốn đội quần là như thế nào không.

Tôi vẫn bình thường, nhưng cái danh giáo sư ngành sinh vật học của Thân Mặc suýt chút nữa đã mất sạch.

Cả quãng đường anh ôm tôi chạy như điên, miệng luôn gào thét: “Mau lên, có khả năng em ấy bị sinh non, nhất định phải giữ cả mẹ và con, tôi muốn mẹ con em ấy bình an!”

Các y tá vừa nghe thấy vậy lập tức đẩy giường đẩy tôi vào trong.

Bên trong treo sẵn cả nước muối rồi, nhưng sau khi làm một loạt kiểm tra, kết quả là…

Đến kỳ kinh nguyệt.



“Sao có thể là đến kỳ kinh nguyệt chứ!”

Tôi kinh ngạc.

Mặt mũi không biết giấu đi đâu.

Thân Mặc cũng lẩm bẩm tự nói theo: “Sao có thể là kỳ sinh lý…”

Bác sĩ cạn lời: “Cô làm kiểm tra trước khi mang thai rồi à?”

“Thử rồi! Hai vạch mà!” Tôi cuống cuồng giải thích cho mình, dựng thẳng hai ngón tay lên.

Dao Dao vừa chạy tới cũng nói đỡ cho tôi: “Tôi cũng thấy rõ ràng, đúng là hai…”

Hai đứa tôi đột nhiên im bặt, liếc nhau.

Hai giờ sau, Dao Dao ôm tôi khóc huhu: “Trời ơi, sao tao lại mang thai cơ chứ! Hôm qua tao còn uống rượu và nhảy nhót nữa chứ.”

Tôi vuốt tóc an ủi cô ấy.

Đoạn thời gian trước, kỳ sinh lý của Dao Dao cũng bị chậm, chúng tôi cùng nhau kiểm tra thử.



Thân Mặc ngồi ngay ngắn ở bên cạnh tôi, nom có vẻ rất mệt mỏi.

Lúc này kiểu tóc vốn được chải chuốt của anh đã bị chính bản thân anh vò rối tung lên. Anh cúi đầu, hai tay không ngừng nhéo mũi.

Thật lâu sau… anh mới nhỏ giọng lên tiếng: “Bây giờ có thể về nhà với anh chưa?”

Xấu hổ quá, nhất thời tôi không bịa ra lý do để từ chối.

Trên đường về nhà, hai chúng tôi không nói một lời. Bầu không khí quá kỳ lạ nên tôi đành chủ động lên tiếng: “Mợ đâu? Anh kệ người ta à?”

Anh hít một hơi thật sâu, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Mợ ở đâu ra.”

“Là cô gái kia đó!”

“Bị hai chữ “em bé” của em dọa chạy mất dép rồi.”

Tôi lại tủi thân: “Sao nào, anh còn định trách em phá hỏng nhân duyên của anh à.”

Tới rồi.

Thân Mặc đỗ xe trong gara, quay đầu nghiêm túc nhìn tôi: “Khanh Khanh, trong mắt em tôi là thằng đàn ông dễ thay lòng đổi dạ vậy ư?”

“Rõ ràng anh là người như thế còn gì! Anh đã lưu tên người ta là…”