Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 12



Ở nhà, mẹ biết tôi về nên cố ý làm thêm vài món ngon.

“Thân Mặc ăn đùi gà đi, Khanh Khanh thích ăn đùi gà chị làm nhất đó.”

Mẹ tôi gắp đồ ăn cho Thân Mặc.

Thân Mặc liếc mắt nhìn tôi ý vị sâu xa, cười đáp lời: “Nếu tay nghề của mẹ em cũng giỏi như chị thì em nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh.”

“Ha ha, nếu chị có cậu con trai ưu tú như em thì tốt rồi. Đúng, quan hệ giữa em và mẹ em vẫn ổn chứ…”

“Vẫn ổn ạ… Chị à em nói thật đấy, chị nấu cơm ăn ngon đến nỗi em muốn làm con rể của chị luôn.”

“Khụ khụ.” Cơm sặc từ lỗ mũi tôi bay ra ngoài.

“Ăn chậm lại, không ai giành với con cả.”

Mẹ tôi vuốt lưng cho tôi, tay của bà đột nhiên ngừng lại, mẹ kéo cổ áo của tôi: “Con bị sao thế này…”

Trong nháy mắt, đầu tôi ong ong.

Cứu mạng!

Cổ áo ngủ này hơi rộng, mẹ tôi nhìn thấy dấu hôn.

Tôi ném ánh mắt cầu cứu về phía Thân Mặc.

Anh nâng gọng kính, rất tự nhiên đỡ lời: “Dấu này là cháu nó dùng ống hút tạo ra đấy chị. Cháu nó học theo video ngắn của người ta, tự tạo dấu dâu tây cho mình.”



Tốt xấu gì cũng là giáo sư, sao anh lại bịa ra chuyện vớ vẩn như vậy, nếu như tôi tự tạo dấu dâu tây cho mình, sao lại không tạo trên cổ chứ!

Càng vô lý hơn chính là, mẹ tôi tin luôn.

Mẹ vỗ vai tôi: “Sợ người khác chê cười con là chó độc thân à?”

Tôi bất đắc dĩ gật đầu.

Mẹ tôi ghé sát lại: “Ây! Trong trường học có bạn học nào đối xử tốt với con lắm nhỉ, còn là đồng hương, cũng từng đưa con về nhà…”

“Mẹ!!!!”

Tôi bị dọa ngu người.

Tôi thấy Thân Mặc trợn tròn mắt.

Lời nguy hiểm vậy không thể nói bừa được đâu.

Anh đơ ra như tượng, vài giây sau anh mỉm cười nho nhã, chỉ là ánh mắt kia cực kỳ nguy hiểm.

“Ở trường học Khanh Khanh có quan hệ thân thiết với sinh viên nam nào à? Sao cậu không biết.”