Căn Bệnh Này Có Tên Là Yêu Em

Chương 14



Thân Mặc xua tay: “Vâng, chị cứ ra ngoài trước đi ạ. Bạn gái em rất dính người, cô ấy không thể rời khỏi em một phút.”

Tôi không nhịn được.

Nghe thấy tiếng đóng cửa truyền tới từ đầu bên kia, tôi lập tức đè thấp giọng gào lên: “Tự luyến! Ai dính người?”

“Anh dính người!” Thân Mặc vừa thẳng thắn thành khẩn vừa có chút tự hào là chuyện khỉ gió gì thế này.

“Thế ai không rời khỏi ai được?”

“Là anh không rời khỏi em được!”

“Cái này còn tạm được.”

Nhưng quan hệ giữa tôi và Thân Mặc phải xử lý ra sao?

Tôi chưa nghĩ ra, việc mẹ sẽ tiếp thu chuyện tôi trở thành chị em của bà, a không không… Là cậu nhỏ biến thành con rể thế nào đây!

Tôi không dám đánh cược, nên chỉ đành rời nhà đi thực tập.

Cũng quang minh chính đại “ở nhờ” nhà Thân Mặc, bắt đầu sống chung.

Ban ngày tôi là trợ lý của Thân Mặc, buổi tối Thân Mặc là… của tôi.

“Khanh Khanh, anh sai rồi.”

Ai có thể ngờ ban ngày giáo sư mặc áo blouse trắng kiêu ngạo đến mức lục thân* không nhận ở viện nghiên cứu.

*lục thân bao gồm: bố, mẹ, anh, em, vợ con đều không nhận.

Buổi tối lại mặc quần đùi, vẻ mặt tủi thân ngồi xếp bằng trên giường.

Biểu cảm này…

Hừ, tôi mới tủi thân đấy!

Tôi dựa vào đầu giường: “Giáo sư Thân ưu tú của chúng ta sao có thể sai được chứ, người sai là tôi, tôi không nên xịt nước hoa khi vào phòng nghiên cứu.”

Dù sao cũng là ngày đầu tiên tiếp nhận cương vị mới nên tôi trang điểm một chút.

Ai ngờ, nhận cương vị mới chưa kịp giao lưu làm quen với ai đã trực tiếp bị gọi vào phòng đào tạo.

Sau đó…

Thân Mặc lập tức nghiêm mặt phê bình tôi.

Nói tôi, KHÔNG! CHUYÊN! NGHIỆP!

Tôi biết chuyện này là do tôi không đúng, nhưng bị chính bạn trai mình phê bình khó tránh khỏi chuyện mất mặt.

“Khanh Khanh, anh nhắc nhở em bởi vì đó là quy định của công việc. Đối với anh, nghiên cứu là chuyện rất nghiêm túc.” Thân Mặc giải thích hụt cả hơi.

Tôi nhướng mày: “Em biết, vậy bây giờ tính sao?”

Thân Mặc nghiêm túc gật đầu: “Khanh Khanh dạy dỗ anh cũng là quy định, đây là quy định của nhà chúng ta, chồng không thể lớn tiếng với vợ.”

Phụt…

Tôi không nhịn nổi, bật cười: “Nhà chúng ta có quy định này từ lúc nào mà sao em không biết nhỉ.”

“Hôm nay anh mới thêm. Cho nên, sau này lúc làm việc những lời anh nói làm em không vui, buổi tối em có thể tức giận với anh. Anh bảo đảm không đánh, không mắng, không cãi lại. Cho nên… Hôm nay có thể tha thứ cho anh không?”

Thân Mặc đột nhiên sáp lại gần tôi.

Anh bỏ kính xuống, tôi có thể thấy rõ ánh mắt của anh, còn anh muốn nhìn rõ thì không thể không nheo mắt lại.

Động tác này kết hợp với biểu cảm mỉm cười của anh đúng là phạm quy.

Rõ ràng miệng anh nói toàn những câu sợ sệt nhất, nhưng thần thái lại giống hệt kẻ săn mồi đang chờ chực để thưởng thức món ngon.

Tim tôi đập gia tốc, nuốt ngụm nước miếng: “Cũng không phải không thể tha thứ cho anh… anh nên hầu hạ em thật tốt đi.”

Anh đột nhiên hôn xuống, cực kỳ nhiệt tình: “Tuân mệnh! Bà xã đại nhân.”